Vì nỗi mất mác một người, Mại Thái Lang liền ngồi tại khu vườn phụ thân lưu cho, khổ sở rơi lệ.
Chính mình sống hơn mười năm, bất luận mỗi ngày gian nan vất vả bao nhiêu, hắn đều cắn răng chống đỡ vượt qua.
Nhưng là, đả kích Tuyết Miên gây cho hắn, hàng xóm xung quanh nhạo báng, công đạo của phụ thân trước khi lâm chung, mẫu thân không màng hắn tuổi nhỏ đã vội rời đi, tất cả ủy khuất cùng bất mãn, tại đây một khắc chực trào ra.
“Cha, ta cuối cùng hiểu được. Nguyên lai sinh hoạt vợ chồng thế nào là quan trọng, ta cuối cùng cảm nhận được nổi thống khổ của ngươi.”
Mại Thái Lang khổ sở khóc rống, ông trời không biết phải hay không bị ưu tư hắn nhiễm hóa, cũng hạ cơn mưa to.
Mại Thái Lang trong mưa khóc một trận đến kiệt sức. Mưa tạnh, hắn đành chật vật như không dậy nổi lết đến bờ sông.
Thật muốn cứ như thế liền chết đi, ở cái tình cảnh không đối mặt nổi này, còn có thể… nhìn thấy cha.
Mại Thái Lang nản lòng thoái chí hướng bờ sông đi đến, tiến vào giữa sông, nước sông đã muốn che kín eo hắn. Trong một khắc mắt nhắm lại, nhãn quang liền bị một vật thể thật lớn trôi nổi trên sống dẫn trụ, hắn tạm thời buông tha ý định tìm cái chết, tò mò tiến đến coi đó là vật gì…
Thiên a! Đó là một người, hơn nữa… Giống như thi thể nga, có phải hay không đã chết?
Ý niệm tìm cái chết trong đầu Mại Thái Lang vừa phát sinh nay biến mất không còn sót gì. Mại Thái Lang tâm địa thiện lương nghĩ thầm, nếu thật là thi thể, trước mai táng hắn rồi chết cùng không muộn.
Mại Thái Lang cố hết sức đem thi thể người này tha lên bờ, sau khi an toàn, mới cẩn thận đánh giá.
“Người này… bị thương thật nghiêm trọng.” Mại Thái Lang nhìn vết thương kẻ đó không khỏi kinh hô.
Toàn thân đều là thương tích, không một chỗ nào toàn vẹn. Có những chỗ thoạt nhìn là trầy da, có những chỗ miệng vết thương khá lớn hẳn là vết thương do kiếm hoặc đao. Xem, lại còn máu chảy, người này hẳn là giao hữu phức tạp.
Mại Thái Lang bắt đầu nghiên cứu những miệng vết thương bị mở, thậm chí còn lấy tay chọc vào, phát hiện người nằm đó có một chút phản ứng, Mại Thái Lang nhớ rõ chưa xem qua hắn còn nhịp tim đập hay không, liền khẩn trương cúi đầu ghé vào g ngực “thi thể”, kiếm tra hắn rốt cuộc sống hay chết.
Hoàn hảo, có hô hấp. Mại Thái Lang thở hổn hển, cẩn thận hình dung diện mạo người này, hắn… hảo anh tuấn a.
Nhìn đến hắn, Mại Thái Lang có chút không tự chủ tim đập gia tốc, mặt không tự giác đã đỏ lên, toàn thân có chút khô nóng khó nhịn.
Kỳ quái, trước kia cho dù thích Tuyết Miên, cũng không phản ứng thế này, nhiều lắm chỉ thấy ngượng ngùng. Chính là khi thấy người này, phản ứng hắn cũng không tránh khỏi khiến tâm hắn tự nói mình quái dị.
Quên đi, bỏ qua ý nghĩ trong lòng, Mại Thái Lang cố sức đỡ nam nhân hôn mê trọng thương, hướng căn nhà rơm tiểu đạo thảo ốc [] cũ nát mình đi tới.
…
[] Tiểu đạo thảo ốc: căn nhà bằng rơm