Tan học. Trời đông lạnh như cắt da cắt thịt. Trời âm u, đen xì xì. Cơn gió bấc thổi hù hù va chạm vào mặt người như một cái tát chẳng hề êm ái. Mùa đông ở Hà Nội lạnh thật, mang theo cái cảm giác muốn được một ai đó đèo thong dong trên phố phường. Thật lạ. Một cái gì đó cần bao lâu để được gọi là quen thuộc? Cô và anh chia tay nhau đã hơn năm, vậy mà cô vẫn chưa thể quên được cái cảm giác xa anh.
Nhớ lại cái cách cô và anh chia tay, xem nào? Thật lãng xẹt. Cô bật cười. Chỉ với câu nói "Anh vẫn còn yêu My" của anh là khiến cô không còn đủ bình tĩnh để níu kéo anh nữa. Nhưng đúng là cô cũng nên phục anh, vì đã khiến cho hai người con gái phải rơi nước mắt và hận thù nhau vì một người con trai là anh. Nhưng rồi, cô luôn là người thua cuộc.
My là bạn thân của cô từ khi còn học mẫu giáo. Cô không thể tưởng tượng nổi cô và My lại có thể tranh nhau, hận thù nhau vì một tên con trai. Thật nực cười! Nhưng cũng đã một năm nay cô không thấy bóng dáng anh đâu. Cô cũng chẳng quan tâm lắm, vì dù sao cô cũng chia tay với anh rồi, và điều quan trọng hơn là... anh yêu cầu cô đừng quan tâm tới anh.
- Hắc xì – Phượng sụt sịt mũi.
Chậc, lại cảm rồi. Cô nhớ anh từng nói, hoa phượng không nở được vào mùa đông. Cô cũng vậy, cô tên là Phượng và mùa đông năm nào cô cũng ốm. Thật chẳng hiểu sao mà bố mẹ cô lại có thể đặt cho cô được cái tên đấy nữa không biết?
- Hắc xì...
- Hình như cậu không được khỏe?
Bất chợt, đằng trước Phượng xuất hiện một cậu bạn. Cô ngước nhìn lên. Cậu bạn này có một đôi mắt màu xanh lục, sống mũi cao, da trắng có khi còn trắng hơn cô. Quần áo xộc xệch, bên tai cậu còn có đeo một đôi khuyên bạc, tóc tai thì dựng ngược hết cả lên. Theo thẩm mĩ của cô thì là một tên đẹp trai, thậm chí là vô cùng đẹp trai nhưng có vẻ là một tên ăn chơi. Nhìn chung thì không hợp với cô, cô tự đánh giá vậy. Nhưng hình như tên này cũng học cùng trường cô thì phải, mà sao cô chưa thấy bao giờ nhỉ? Thôi chả quan tâm, phải về nhanh không trời tối thì chết. Nghĩ là làm, cô bước ngược hướng với cậu bạn kia.
- Này! Cậu có biết mình là ai không?
Mặc dù đã cố gắng làm lơ nhưng hình như anh bạn này lì hơn cô tưởng, vẫn tò tò đi theo cô. Thật tình, trong lớp thì chả ai bắt chuyện mà ra đường thì toàn mấy thể loại không đâu. Cô vẫn tiếp tục không lên tiếng.
- Này! Sao cậu không nói gì?
Đến lúc này thì cô không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi. Không biết tên này tuổi gì đây nữa? Tuổi cua à? Cô dừng lại quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Anh không có nhà à?
- Có – tên kia vẫn thản nhiên trả lời.
- Sao anh không về nhà anh đi, cứ theo tôi mãi là thế nào?
- Mình quan tâm cậu thôi mà! – anh chàng nhún vai nói.
Minh Phượng cũng hết cách với anh chàng này. Cô đi thẳng, không thèm trả lời lấy một câu. Suốt cả dọc đường, anh bạn kia cứ liên tục hỏi mà không nhận được bất kì câu trả lời nào từ cô. Đi mãi rồi cũng đến nhà. Chậc, lúc này thì cô đã chắc chắn rằng tên này tuổi con cua.
- Wow!!!! Nhà cậu đây à? Rộng thật! Nhưng nhà tớ rộng hơn – anh bạn ngẩng lên nhìn nhà cô rồi trầm trồ khen.
Phượng nhìn anh chàng với ánh mắt kì dị ý muốn nói anh đến từ hành tinh nào. Trong khi đó mặt tên kia vẫn nhơn nhơn như chẳng có gì liên quan đến mình.
- Cậu còn chưa định đi về sao? – cuối cùng không chịu được cô phải hỏi.
- Ồ ồ, gì thề này. Tớ không nghĩ cậu lại là người vong ân bội nghĩa thế đâu nhé! Tớ đã hộ tống cậu về tận nhà mà cậu nỡ lòng nào đuổi tớ đi thế sao? Không thể mời tớ một bữa cơm được à?
Vừa nói mắt anh bạn vừa sáng như sao. Hình như anh ta chết đói lâu ngày thì phải? Cô cũng chẳng còn hơi đâu mà đôi co với hắn nữa. Dù sao thì có hắn léo nhéo suốt dọc đường cô cũng cảm thấy đỡ trống vắng hơn hằng ngày.
- Uầy! Cậu sống một mình trong căn nhà rộng lớn thế này à?
Vào nhà, hắn vẫn tiếp tục nói không ngừng nghỉ.
- Ừm! Tôi sống một mình – cô vừa cầm cốc nước vừa nói.
- Sướng ghê! Không như tôi, suốt ngày bị ông bà già kèm cặp. Có phòng riêng cũng như không!
- Nhiều người muốn được kèm cặp cũng không được, anh nên tôn trọng bố mẹ anh!
Phượng xắn tay áo rồi vào bếp.
- Cô đảm đang ghê!
Không biết từ lúc nào mà anh chàng đã bò theo cô ra ngoài bếp.
- Sống tự lập nên phải làm thôi!
- Bố mẹ cô đâu???
Nhắc đến bố mẹ, mắt Phượng dần cụp xuống, có chút phảng phất nỗi buồn.
- Tôi là trẻ mồ côi... thì làm gì mà có bố mẹ?
Có vẻ như anh bạn kia cảm thấy mình hơi có lỗi nên cũng không mè nheo gì nữa.
- Xin lỗi... tôi không cố ý!
- Không sao! Tôi quen rồi – Phượng cười nhạt.
Không gian thoáng chốc trở nên trống rỗng. Cô sống với cái danh hiệu "trẻ môi côi" từ khi còn bé tí. Lúc đó cô vẫn ở trại mồ côi. Cô chẳng biết gì về cha mẹ cô cả, họ còn sống hay đã mất cô không quan tâm. Lúc đó việc quan trọng nhất mà cô nghĩ là kiếm tiền. Nhớ lại hồi đó, cô đã tìm đủ mọi cách để làm ra tiền... kể cả ăn cắp.
- Cô là trẻ mồ côi? – bất chợt anh chàng kia lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh.
- Ừm!
- Vậy sao cô lại ở đây?
Cô biết chắc là anh chàng này sẽ hỏi vậy vì ai gặp cô cũng hỏi mấy câu đại loại thế.
- Tôi không thích ở trong đó! – cô cười nhạt.
Anh chàng kia ồ dài một tiếng.
- Thôi tôi về đây! Ăn cơm vui vẻ nhé!
- Ơ... – Phượng chưa kịp nói gì thì cái anh chàng kia đã cao chạy xa bay rồi.
Cô lắc đầu. Chậc, đúng là thời buổi này lắm người điên.