Đột nhiên nhớ tới lần Duẫn Hạo đưa Hiền Trân đến D’s Male dùng cơm, Duẫn Hạo cũng đút cho cô ấy ăn như vậy; nhưng nếu so sán với phản ứng của hắn bây giờ,, Tại Trung chỉ cảm thấy căn bản không phải một người. Trịnh Duẫn Hạo thực sự là thế này này, là người đang ở trước mặt mình đây.
Hắn sẽ nghiêm túc nghe từng câu mình nói, mang theo mỉm cười bao dung.
Kết quả là nửa tiếng tiếp theo, Tại Trung cố ý giở thói xấu, bất kể là cái gì cũng đều phải do Duẫn Hạo đút cho. Mới đầu còn cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó coi sự xấu hổ đó làm thứ hưởng thụ, vui vẻ nhìn Duẫn Hạo cẩn thận che chở mình. Duẫn Hạo cũng không vội, dứt khoát ngồi bên cạnh Tại Trung, kiên nhẫn đút cơm cho cậu, còn nói mấy chuyện thú vị với cậu.
Tại Trung biết hai người bọn họ đã đạt được sự ăn ý trong vô thức, tối nay cũng không nhắc đến chuyện không vui, tất cả đều coi như không có.
Cậu biết, Duẫn Hạo đã tự mình thôi miên. Tưởng tượng rằng trong tế giới này chỉ có duy nhất hai người bọn họ.
Mấy lời lảm nhảm của Duẫn Hạo, nghe vào ta cậu cũng là một loại hưởng thụ.
Cơm nước xong, Duẫn Hạo rửa bát trong bếp, Tại Trung đổi kênh vài phút, trong lòng vẫn nhọn nhạo liên hồi, vì thế dứt khoát ném điều chỉnh chạy đến bếp, đừng bên cạnh xem Duẫn Hạo bận rộn.
Cảm giác ngọt ngào nảy sinh trong lòng.
Thật sự xuất hiện ảo giác.
Cậu chậm rãi đến bên cạnh Duẫn Hạo, dừng sau lưng tấm lưng rộng của hắn, im lặng mỉm cười, hài lòng và hưng phấn kích thích cậu, không cách nào che giấu được.
“Lưng ta bị ngươi nhìn thành lỗ luôn rồi.” Duẫn Hạo không quay đầu lại nói.
Tại Trung bị hoảng sợ, lắp bắp, “Ai ai ai nhìn ngươi, ta kiểm tra ngươi rửa bát thế nào ấy chứ.”
“Yên tâm, chắc chắn sạch hơn nhiều so với Phác Hữu Thiên.”
Tại Trung vui vẻ, nhịn không được đùa giỡn, “Ngươi ghen?”
“Cái quỷ ấy. Ra ngoài.” Duẫn Hạo không quay đầu lại, bất quá thanh âm có chút ảo não.
Tại Trung nghĩ nghĩ, còn nói, “Ngươi đã tới nhà của ta, vì sao không lên?”
Bát đĩa trong bồn rửa va chạm nhau, tạo thành thanh âm loảng xoảng. Duẫn Hạo đưa lưng về phía cậu, “Không có gì, hôm nay ta mới tới mà.”
“Nói dối, ta thấy rồi, ngươi còn muốn gạt ta?!” Tại Trung kiên quyết không buông tha, đi đến cạnh bồn rửa, nghiêng đầu, “Ngươi đứng dưới lầu nhà ta hút thuốc nhiều như thế, thế mà chẳng có ai thèm đến phạt ngươi.”
“Bộ dạng ta đẹp trai a.” Duẫn Hạo nói một câu, lại bắt đầu bận rộn.
Tại Trung không phản ứng lại nổi, sau đó hút một ngụm khí lạnh. Đây mà là lời nói của Trịnh Duẫn Hạo sao?! Quá bất thường rồi đó?!
Mặc dù Tại Trung chưa tìm được lời nói, nhưng nếu cứ để vấn đề này phát triển tiếp, lại nói thêm hồi nữa, thế nào cũng đụng chuyện không hay. Thấy cũng không còn sớm, Tại Trung thở dài.
Mình vậy mà cũng luyến tiếc thời gian a.
Ngột ngạt lâu lắm, có cần đòi hỏi nữa không?
Thấy Duẫn Hạo thu dọn xong xuôi, lại theo hắn trở lại phòng khách. Duẫn hạo nhìn đồng hồ, sau đó nhún nhún vai với Tại Trung, “Đã khuya, ta phải đi.”
“… Nga.” Tại Trung lại không nghĩ ra cách nào để giữ Duẫn Hạo lại, chỉ đành rầu rĩ lên tiếng, “Được rồi.”
Duẫn Hạo cầm áo khoác, thay giày ở huyền quan (lối đi nhỏ dẫn từ cửa vào phòng khách). Tại Trung vẫn đứng cách hắn hơn hai mét, yên lặng theo dõi hắn, không nói được một lời, bộ dáng rất đáng thương.
“Phải uống thuốc đúng giờ, sau đó… đừng đụng đến nước, nếu thật sự không làm được thì cứ bảo Phác Hữu Thiên đến giúp ngươi, ngươi đừng tự mình làm. Cố gắng vài ngày là được. Bây giờ trời lạnh, chú ý một chút.”
Duẫn Hạo ôn hòa dặn Tại Trung, Tại Trung vẫn gật đầu, nhưng là không phát ra âm thanh.
Cuối cùng không còn gì nói nữa, Duẫn Hạo tựa hồ cũng không muốn bỏ đi, đưa tay sờ sờ đầu Tại Trung, “Ta phải đi rồi.”
“… Bye bye.” Tại Trung vẫy vẫy tay với hắn, nhưng biết mình vẫn còn luyến tiếc lắm.
Duẫn Hạo nhìn sâu vào Tại Trung, xoay người mở cửa.
“Đợi chút!” Tại Trung lo lắng nói, “… Ta tiễn ngươi xuống lầu.”
Hai người trầm mặc đi vào thang máy, không nhìn vào nhau lần nào, nhưng cảm giác không nỡ nhàn nhạt vẫn làm tâm tình Tại Trung ảm đạm. Cậu nhìn tay mình, rất muốn kéo Duẫn Hạo lại. Nhưng… dựa vào đâu chứ? Rõ ràng chàng trai bên cạnh cậu không có ý muốn ở lại.
Quay đầu nhìn Duẫn Hạo, Tại Trung phát hiện Duẫn Hạo cũng đang nhìn mình đến xuất thần.
“Duẫn Hạo, ta…”
Không biết nên nói cái gì, cậu xấu hổ cười cười. Duẫn Hạo cũng cười, hít sâu một hơi, “Lát nữa sớm lên lầu đi, dưới đó nhất định rất lạnh.”
“Ừ.” Vẫn là ngọt ngào mọt lúc, sau đó sẽ lập tức rụt lại vào một góc.
Không có chút tiến bộ nào, nhiều lắm là đút chút cơm, hóa giải cục diện bế tắc trước mắt. Nhưng con người chính là sinh vật không bao giờ biết thỏa mãn, lúc nào cũng muốn được nhiều hơn nữa.
Thang máy đến lầu trệt, Duẫn Hạo đi ra trước, Tại Trung ủ rũ theo ra, nghĩ rằng bất luận thế nào cũng không cứ để hắn đi hư vậy được. Kết quả mới vừa ra khỏi thang máy, Tại Trung lập tức bắt lấy tay Duẫn Hạo, cả mắt tỏa sáng nhìn ra ngoài trời.
Trời cũng giúp mình, trời cũng giúp mình a!!!
Chờ một chút, vì sao mình lại kích động như vậy?
Cứ bỏ qua trước đã.
Duẫn Hạo bị hành động Tại Trung làm ngơ ngác, nhìn bên ngoài thấy tuyết như lông ngỗng, bây đầy trời. “Sao vậy?”
Tại Trung mặt đỏ bừng, vui mừng khôn xiết nói, “Tuyết rơi tuyết rơi, ngươi không thấy sao?!”
“Thấy a, thì sao?” Duẫn Hạo đưa tay đón vài hạt bông tuyết.
Tại Trung buông tay Duẫn Hạo ra, cúi đầu, do dự nửa ngày mới cẩn thận nói, “Tuyết lớn như vậy… Nếu không ngươi đừng đi.”
Duẫn Hạo có chút ngây ra.
Sợ hắn đổi ý, Tại Trung không nói hai lời liền kéo Duẫn Hạo vào thang máy, tốc độ cực nhanh làm một bác gái mới bước ra khỏi thang máy phải giật mình.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khép lại thành không gian nhỏ hẹp. Hô hấp của hai người đều có thể phân biệt rõ ràng.
Lúc này Tại Trung mới ý thức được biểu hiện lúc nãy của mình quá rõ ràng. Xoay người nhìn Duẫn Hạo, thấy hắn cúi đầu, nhưng qua làn tóc vẫn có thể thấy được khóe miệng hắn đang khẽ nhếch lên, vì thế thầm nghĩ, có lẽ Duẫn Hạo cũng cảm tạ trận tuyết này a.
Tại Trung đỏ mặt, khụ một tiếng. Không ngờ Duẫn Hạo cũng theo cậu mà khụ một tiếng.
Cảm giác hồi hộp cứ thế mà tự nhiên nảy sinh, lan tỏa.