Một chiếc xe hơi màu đen đứng trước cửa quán bar.
Chàng trai trẻ xuống xe, thẳng hướng quán bar đi vào, nhưng mới tiến vào cửa đã bị cảnh tượng hỗn loạn bên trong làm cho hoa cả mắt. Người anh tuấn xuất chúng như vậy đương nhiên trở thành tiêu điểm của quán gay bar, đám người muôn hình muôn vẻ lập tức chuyển mắt đến hắn, muốn tìm hiểu đến tột cùng. Nhưng càng trai chỉ cau mày bước đi, muốn tìm người cũng là tiêu điểm.
Hi Triệt vẫn quần áo diễm lệ như cũ, phe phẩy một cây quạt lông theo kiểu của phi tử Trung Hoa cổ đại. Y ngồi trên quầy bar uống ly rượu đỏ, bộ dáng ngửa đầu yêu nhiên (xinh đẹp/diêm dúa loè loẹt) bức người, dẫn tới tiếng vỗ tay hoan hô vang dậy bên cạnh.
Hi Triệt xoay người, thấy cái chàng trai trẻ đang nhíu chặt mày.
Khẽ cười một tiếng, Hi Triệt ý bảo bartender mang đến một ly rượu đỏ.
“Làn gió nào có thể thổi Trịnh đại thiếu gia ngài đến đây thế?”
Duẫn Hạo không thèm nhìn đám người đang dính bên mình như kẹo cao su, ánh mắt nhìn thẳng vào Hi Triệt, hỏi, “Y ở đâu?”
Hi Triệt chớp chớp mắt, “Ai thế? Ngài nhìn trúng ai ở chỗ tôi rồi?”
Duẫn Hạo cố nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đừng có giả ngu với tôi. Nói cho tôi biết, tại Trung đang ở đâu?”
Hi Triệt vỗ vỗ má, bộ dáng như hồ ly, “Lạ nha, Tại Trung cũng không phải thiếu gia ở đây, sao ngươi lại đến đây tìm nó?”
“Kim Hi Triệt!”
“Mọi người ở đây đều gọi ta là ‘công chúa’. Nếu ngươi đã đến đây thì cũng nên nhập gia tùy tục a.” Hi Triệt phe phẩy cây quạt, còn muốn tiếp tục, nhưng Duẫn Hạo đã bắt lấy cổ tay y.
“Ngươi!”
Nhận thấy tình thế không đúng, người xung quanh đều xông tới đây, Hi Triệt nhanh chóng xua xua tay với bọn họ, “Không có gì không có gì, ta với em trai ta đùa thôi, các ngươi đừng đến đây..”
Duẫn Hạo hạ giọng, hờn hờn giận giận nói, “Tôi đã tìm cậu ấy hai ngày nay rồi. Kim Hi Triệt, tôi hi vọng anh đừng nhúng tay vào chuyện của chúng tôi.”
Hi Triệt rốt cục thu hồi vẻ lãnh diễm của mình, nghiêm mặt nói, “Chuyện của hai người? Tại Trung là người của ngươi chắc? Ngươi dựa vào cái gì mà nói đó là chuyện của các ngươi?”
“…” Duẫn Hạo có chút giật mình.
Hi Triệt nói, “Ta không biết cậu ta ở đâu, cũng không biết phát sinh chuyện gì. Nhưng ta muốn nói cho ngươi, Tại Trung không phải đứa nhỏ nhu thuận nghe lời như trong tưởng tượng của ngươi, nó không phải là loại người ngươi gọi thì đến, ngươi đuổi thì đi…”
“Anh đang nói chuyện quỷ gì thế?!” Duẫn Hạo nghe không hiểu, phát hỏa.
Hở?
Hi Triệt ngây ngốc nhìn Duẫn Hạo, chẳng lẽ mình nói sai rồi à?
Điều chỉnh cảm xúc, Hi Triệt chu miệng lên, “Dù sao ta không biết nơi ở của nó.”
Duẫn Hạo nói, “Tôi thật sự đang tìm cậu ấy, có rất nhiều chuyện phải giải thích.”
“Giải thích? Ta thấy không cần, Tại Trung không muốn gặp ngươi.”
“…”
Thấy Duẫn Hạo không nói lời nào, Hi Triệt có chút nghi hoặc, “Sao vậy?”
“Cậu ấy quả nhiên ở chỗ của anh.” Duẫn Hạo bình tĩnh nói.
“Ách…” Da đầu Hi Triệt run lên.
Duẫn Hạo nhắm mắt, có vẻ rất mệt mỏi, “Giúp tôi chuyển lời cho cậu ấy, dù có phát sinh chuyện gì đi nữa cũng phải nói với tôi, đừng tự mình tìm đáp án.”
Nói xong Duẫn Hạo liền bỏ đi khỏi cái thế giới xa hoa trụy lạc đó, bóng dáng hắn cực kì ưu thương. Hi Triệt đột nhiên cảm thấy, có lẽ không nên nhận định rằng Duẫn Hạo đang đùa giỡn Tại Trung.
Ai đối tốt với ai, ai cô phụ ai, y chỉ là người ngoài, chung quy không có quyền hỏi đến.
“Chờ một chút!” Hi Triệt vội vã nhảy xuống khỏi ghế dựa, chạy tới kéo tay Duẫn Hạo, “Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đừng làm như mình là người vô tôi. Nếu không phải ngươi muốn đính hôn thì sao Tại Trung lại trốn đi không muốn gặp ngươi?!”
Duẫn Hạo cứng người, trừng lớm mắt, vội vàng nói, “Vừa rồi anh nói cái gì?! Ai muốn đính hôn?!”
Hi Triệt lần đầu tiên đối Duẫn Hạo lộ ra vẻ mặt hèn mọn thế này. “Hừ… Ngươi cũng không phải diễn viên, không cần phải diễn như thật thế đâu. Ngươi muốn đính hôn a, chuyện lớn vậy mà chính ngươi cũng không biết chắc?”
“…” Mắt Duẫn Hạo mở to đến muốn xuất huyết, “Anh nói tôi?!”
Hi Triệt ngây ngốc nhìn hắn, “Ngươi… Mẹ ngươi nói ngươi muốn đính hôn… Tại Trung biết mới trốn đi…”
Vừa dứt lời, Duẫn Hạo lần nữa lại biến mất giữa đam người, nhưng bóng dáng lần này quả thực là muốn phun hỏa.
Lúc này Hi Triệt mới ý thức được mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến thế nào.
Tại Trung ngàn dặn vạn dò, nói y không được nói cho Duẫn Hạo biết… Nhưng máu nóng bốc lên, y đã nói toạc hết tất cả.
Cái miệng thối nát này!
Y nhéo nhéo miệng mình, sau đó ủ rũ tự hỏi nên giải thích thế nào với Tại Trung bây giờ.
Nhưng mà Tại Trung lại không biết Duẫn Hạo hoàn toàn không biết gì về chuyện đính hôn cả.
Nghe Hi Triệt miêu tả xong, Tại Trung hoàn toàn trợn tròn mắt. Cậu vốn nghĩ rằng Duẫn Hạo không muốn nói cho mình biết, nhưng bây giờ xem ra là mình nghĩ oan cho hắn rồi a.
Tại Trung muốn gọi điện cho hắn, nhưng lại không biết nói gì. Dù sao cũng là mình có lỗi với hắn trước, lúc nào cũng chỉ nghe lời nói một phía đã làm ầm lên, làm hại Duẫn Hạo cũng phải theo mình chịu khổ. Bây giờ lại gọi điện xin lỗi thì có tác dụng gì chứ?
Chuyện đính hôn không thể dễ dàng giải quyết như vậy được.
Nhưng vẫn nên chuẩn bị về nhà đi thôi.