“Trịnh Duẫn Hạo, sao lại là ngươi? Tại Trung đâu?!” Hi Triệt xông lên trước, nắm áo Duẫn Hạo, quát lớn.
Duẫn Hạo nhìn nhìn phía sau Hi Triệt, hỏi, “Cậu ta còn chưa về?”
“…”
Duẫn Hạo không nói hai lời, xoay người đi về phía rừng cây. Hi Triệt nóng nảy, ngăn nó lại, “Nói rõ cho tau, sao lại thế này?!”
“Chúng ta tản ra, chuyện gì thế này?” Duẫn Hạo căm tức nói, “Mau gọi người đi tìm cậu ta!”
Hi Triệt phát hoảng.
Tại Trung a Tại Trung, nhóc đúng là tên ngu ngốc, cả đời không làm nổi đại sự mà. Khi nào anh tìm được nhóc, anh phải đánh nhóc một trận mới được!
Nhìn bóng dáng Duẫn Hạo nhanh chóng biến mất, Hi Triệt như đột nhiên hiểu ra gì đó.
Ô ô ô ô… Cứu mạng a…
Bụng đói, chân đau, trời còn tối như vậy.
Đây có phải là báo ứng của ta không vậy… Đã biết là mệnh Duẫn Hạo tốt lắm mà, bất quá ta chỉ đùa cậu ta chút thôi mà đã xui xẻo rơi xuống núi thế này rồi…
Tại Trung thử ngọ nguậy một chút, không được gì thì chớ, ngược lại còn làm cho chân chảy máu, càng thấy đau hơn. Cậu bực tức nhổ bật mấy cây khô nho nhỏ bên cạnh ném loạn xạ, tính toán xem nên ra khỏi đây bằng cách nào.
Mà lúc này, trời đã tối sầm rồi.
Không biết bây giờ Trịnh Duẫn Hạo thế nào, nếu cậu ta cũng có chuyện gì đó thì đúng là nghiệp chướng nặng nề.
Ô ô ô…
Ta không muốn chết ở đây a, ta không muốn a… Ta sợ… Ba ba, me… cứu con a…
Ta không bao giờ làm chuyện xấu nữa…
“Tại Trung!! Tại Trung!!…”
Hả?
“Tại Trung… Ngươi ở đâu…”
Là Trịnh Duẫn Hạo? Có phải cậu ta cũng không tìm thấy đường về nhà không? Tại Trung vừa mừng vừa sợ, hô to lên, “Trịnh Duẫn Hạo! Ta ở đây… Ta ở dưới này!!”
“Tại Trung?!”
“Ngô… Ta ở dưới đây, Trịnh Duẫn Hạo…”
Tại Trung ngẩng đầu, mừng rỡ phát hiện phía trên xuất hiện thân ảnh quen thuộc.
Nước mắt cậu lập tức chảy xuống, nghẹn ngào vẫy tay với Duẫn Hạo, “Ô ô… Ta ở đây a…”
Chỉ thấy Duẫn Hạo bước hai bước thành một bước, lộn nhào từ trên xuống dưới, rơi thẳng vào người Tại Trung.
“Duẫn Hạo…” Tại Trung bất chấp tất cả, lập tức nhào vào lòng Duẫn Hạo lớn tiếng khóc, “Ta đã nghĩ rằng ta phải chết ở đây rồi…”
Cậu cảm thấy cánh tay Duẫn Hạo đang ôm chặt lấy mình, còn nghe thấy giọng nói cậu ta như dòng nước ấm truyền vào tai mình. “Đừng sợ, ta sẽ không để ngươi chết tại đây đâu, tiểu tử ngốc này, đừng khóc nữa.”
Tại Trung chưa bao giờ cảm thấy Duẫn Hạo tốt như bây giờ.
Cậu đương nhiên không thể nói hết được cảm giác này, chỉ cảm thấy mình không thể rời khỏi cậu ta.
“Sao lại đột nhiên ngã xuống núi?” Duẫn Hạo kiểm tra thân thể Tại Trung, “Bị thương sao?”
“Chân ta đau…” Tại Trung ủy khuất nhìn Duẫn Hạo, chậm rãi kéo ống quần mình lên, chỉ nghe thấy Duẫn Hạo hít một ngụm khí lạnh, “Chảy nhiều máu như vậy?!”
Tại Trung cắn môi không lên tiếng. Cậu đương nhiên không thể nói rằng mình vì tránh né Duẫn Hạo tìm kiếm mới trượt chân ngã xuống dưới. Xem ra Duẫn Hạo cũng không để ý. Nó lấy một chiếc khăn tay màu lục từ trong túi ra, cột chạt vào mắt cá chân mảnh khảnh của Tại Trung, “Ngươi cố chịu một chút, ta cõng ngươi ra ngoài.”
“Trịnh Duẫn Hạo…”
“Được rồi, lên đi.” Duẫn Hạo dùng sức, nhấc Tại Trung lên lưng mình.
Nhìn bộ dáng Duẫn Hạo hô hấp dồn dập, trong lòng Tại Trung phức tạp khó chịu. Cậu không nói gì, chỉ yên lặng tựa đầu vào lưng Duẫn Hạo, lặng lẽ lau nước mắt.
“Đau không?” Tuy cõng Tại Trung cũng phải cố hết sức nhưng Duẫn Hạo vẫn cố gắng ra vẻ ung dung, “Đau thì cứ kêu, đừng cố chịu.”
“Không đau…” Tại Trung ôm chặt cổ Duẫn Hạo, hỏi, “Trịnh Duẫn Hạo, ngươi có mệt không?”
“Không mệt.”
“Xin lỗi… Thực xin lỗi…”
“Ngươi choáng rồi hả? Sao lại nói cái gì mà xin lỗi với thực xin lỗi? Nếu không phải vì ta thì ngươi cũng không bị thương… Tìm được là tốt rồi.”
“Ô ô ô ô…”
Ta là ác ma, ta thừa nhận… Nhưng là vì sao Trịnh Duẫn Hạo lại là thiên sứ a…
Tại Trung mơ mơ màng màng đi vào giấc mộng, cậu mơ thấy Duẫn Hạo vẫn đứng cách mình rất xa, lạnh lùng nhìn mình. Dù cậu có gào to như thế nào thì Duẫn Hạo cũng không để ý đến mình. Giấc mơ đó là toàn thân đổ mồ hôi, cuối cùng bừng tỉnh.
“Trịnh…”
“Tỉnh a, đứa nhỏ này?” Một người phụ nữ tóc dài nở nụ cười, nhìn cậu.
“Cô Kim?” Tại Trung kinh ngạc hỏi, “Hi Triệt ca đâu?”
“Thằng nhóc thối kia bị chú Kim của cháu đánh cho một trận, bây giờ đang rên hừ hừ trên giường ấy.”
Tại Trung xoa xoa đầu, nhìn xung. Cô Kim nở nụ cười, “Người trong thôn vừa mới rời khỏi đây thôi… Cháu làm mọi người sợ muốn chết. Mới về đã xảy ra chuyện rồi, thật là…”
Tại Trung sững sờ, hỏi, “Trịnh Duẫn Hạo đâu…”
Cô Kim nói, “Nga, cháu nói thằng bé đẹp đẹp kia hả? Nó đứng ngoài cửa đấy, cô cho nó vào nhé?”