Duẫn Hạo lại lần nữa trở lại trường học. Hai ngày không thấy, các học sinh đã nhớ hắn vô cùng. Trong ngăn bàn, thư tình cũng đã đầy chật, mà mấy lá này là những lá may mắn không bị Đồng Lôi và Xương Mân lôi ra. Duẫn Hạo không có biến hóa gì, vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng điều này đối với Tại Trung mà nói là không dễ dàng gì, vẻ mặt ưu thương thế này, Tại Trung không muốn nhìn thấy.
Hơn nữa, Tại Trung đột nhiên cảm thấy, mình đối với Duẫn Hạo, tựa hồ có chút đặc biệt.
Cái này có thể xem như chuyện tốt được không?
Nhức đầu, Tại Trung mở quyển truyện tranh ra, chuẩn bị tiết sau thì xem.
Một bóng dáng to lớn bỗng nhiên phủ xuống, Tại Trung không tính ngẩng đầu, chỉ như phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại.
“Tại Trung, ngươi xem đống ghi chép của ngươi này!” Duẫn Hạo ném vở lên bàn, “Ngươi giúp ta hay hại ta thế hả?! Nếu ôn tập theo nội dung trong đó, ta thi rớt là cái chắc!”
Xương Mân đi ngang qua, cười nói, “Cậu thông minh như vậy, không cần ôn tập cũng biết, tôi nói với Tại Trung mà cậu ta còn không đồng ý đấy.”
Duẫn Hạo nhếch miệng, không nói chuyện.
“Cậu ta thích quan tâm thế đấy, chỉ cần là chuyện của cậu thì đều thế cả!” Đồng Lôi cũng đến xen mồm, “Đại Thụ chính là ví dụ tốt nhất.”
Vừa dứt lời, mặt Duẫn Hạo liền trầm xuống, không nói một lời trở lại chỗ ngồi.
Đồng Lôi, tôi muốn xé nát cái miệng thối nhà bà… Tại Trung nghiến răng nghiến lợi dứ dứ nắm tay về phía Đồng Lôi. Đồng Lôi tự biết mình đã chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi, thức thời tránh qua một bên.
Tiết sau, đương nhiên chính là thời gian Tại Trung an ủi Trịnh Duẫn Hạo.
Sự trưởng thành của chúng ta luôn gắn liền với niềm vui, nỗi buồn, những lần cãi nhau, những lần nước mắt rơi và những thứ bất đắc dĩ. Để có thể thấy rõ rằng: thế giới này không công bằng; có như thế thì chúng ta mới thật sự lớn lên.
Sau một tháng thi căng thẳng, Tại Trung nói muốn đi dạo trên đường, Duẫn Hạo liền bảo Lý tài xế đem cặp sách của hai người về trước, sau đó ngồi xe công cộng đến khu trung tâm. Tại Trung thích chơi xe điện động, trước kia khi chơi với đám bạn cùng lớp cậu luôn thắng, cho nên lần này cũng đưa Duẫn Hạo đến đây, khó tránh khỏi có chút khoe khoang. Mà Duẫn Hạo rất ít có cơ hội chơi mấy thứ này; Tại Trung đơn giản dạy Duẫn Hạo một chút, chờ xem hắn làm trò cười thế nào.
Nhưng cậu không ngờ, thiên phú của Duẫn Hạo quả thực được thể hiện ở tất cả các phương diện.
Chí ít, Tại Trung nhìn cả mười phút cũng không nhìn ra Duẫn Hạo là lính mới.
Hai người chơi đùa vui vẻ, hô to gọi nhỏ gây chú ý cho không ít người; vì thế, phiền toái cũng lặng lẽ phủ xuống.
Trong khu trò chơi này, khó tránh khỏi có đủ loại người lui tới. Tại Trung thực khinh thường những người đó, bởi vậy bình thường đến chơi cũng tận lực tránh tiếp xúc với bọn họ. Có thể là hôm nay hai người chơi vui vẻ nên thu hút nhiều người, bởi vậy chỉ chốc lát sau đã bị người ta theo dõi.
Chỉ cần nhìn cách ăn mặc của Duẫn Hạo là có thể biết hắn xuất thân không tầm thường.
Tại Trung phát hiện khác thường, nhỏ giọng nới với Duẫn Hạo một hai câu, kéo hắn ra đại sảnh khu trò chơi.
Gió lạnh thồi ào tới, làm Tại Trung phải rùng mình vài cái.
“Này, hai người phía trước, chờ một chút!” Giọng nói có vẻ lưu manh.
Tại Trung mặt nhăn nhanh mày, tính lôi kéo Duẫn Hạo đi nhanh một chút. Không ngờ Duẫn Hạo lại giãy khỏi cậu, xoay người lại. “Các anh gọi tôi?” Xem ra Duẫn Hạo so với bọn chúng còn khó chịu hơn.
“Đừng nói chuyện với bọn họ, chúng ta đi thôi.” Tại Trung nghĩ, nếu Trịnh Duẫn Hạo chỉ là con cháu nhà bình thường thì chả sợ gì cả, nhưng ngươi lại tế da nộn thịt (non nớt mềm mại, nói chung là rất… dễ thương) đừng để bọn chúng đả thương ngươi, nếu không đến lúc đó ta cũng chả biết ăn nói thế nào đâu.
“Vừa rồi thấy các cậu cười đùa rất vui vẻ…” Đi đầu là một tên nhuộm tóc xanh lá, nhìn qua rất giống một con rùa lông xanh, “Đến địa bàn của bọn tao chơi là phải trả tiền, có biết không hả?”
“Không biết.” Duẫn Hạo dương khởi hạ ba, bình tĩnh nói.
(dương khởi hạ ba (扬起下巴): thành ngữ: không khóc, không ầm ĩ, không tức giận; nói chung là bình tĩnh)
Rùa lông xanh có ý giận, nói, “Vậy bây giờ mày biết chưa?”
“Biết thì sao?” Duẫn Hạo nhìn bọn chúng, “Nếu không thì chúng tôi đi, không lãng phí thời gian với các người nữa.”
Xong rồi xong rồi… Tại Trung tuyệt vọng nghĩ. Trịnh Duẫn Hạo, ngươi cho rằng bọn chúng là mấy người giúp việc nhà ngươi sao? Mặc cho ngươi la hét lên lớp đấy à?… Bây giờ còn muốn ta giúp ngươi đánh nhau nữa…
Tại Trung xắn tay áo lên, chuẩn bị che trước người Duẫn Hạo.
Kết quả Duẫn Hạo lại một lần nữa xách cậu y như xách cổ một con gà con, hất cậu ra sau, lại có chút bất đắc dĩ nói, “Ngươi đừng có giống như mấy con ruồi bọ gì đó, chỉ biết xông về phía trước như thế.” Sau đó ngẩng đầu nhìn mấy tên trước mặt.
Rùa lông xanh cười gian nói, “Xem ra con nhóc này còn chưa biết sự lợi hại của chúng ta nhỉ. Thế nào, hôm nay cho mày mở mắt nhá?”
Duẫn Hạo mặt không chút thay đổi nói, “Ngay cả là nam hay là nữ mà cũng không phân biệt được, đầu chả có não mà cũng dám đến đây gây phiền phức, buồn cười!”
“Mày!” Rùa lông xanh vung tay lên, mấy tên phía sau liền xông lên xoay quanh Duẫn Hạo. Tại Trung bị Duẫn Hạo đẩy, ngã mạnh xuống đất. Cậu vô cùng tức giận, nghĩ, ‘đã thế lão tử đây mặc kệ ngươi, lát nữa có bị thương thì cũng đừng có tìm ta mà khóc lóc!’
Tiếp theo đó, Tại Trung tựa như người may mắn ngồi ven đường xem trò hay, nhìn Duẫn Hạo thuần thục vận dụng thân thể thon dài và vài kỹ năng đặc biệt mà đối phó với vài tên trộm cướp nho nhỏ. Mà mấy tên kia nhìn qua có vẻ như chả có bản lĩnh gì, Duẫn Hạo lại dùng hapkido đối phó với chúng, quả thực là như dùng dao mổ trâu giết gà. Đến lúc này, Tại Trung mới hiểu được vì sao vừa rồi Duẫn Hạo che trước mình.