“Chả sao cả.” Tại Trung quay đầu ra chỗ khác, chuẩn bị nằm xuống tiếp thì bị Duẫn Hạo truy vấn, “Sao mắt ngươi lại thâm thế? Tối qua ngươi không ngủ được à?”
“Đừng phiền ta! Chết tiệt!” Tại Trung hung tợn rống lên một tiếng, hất tay Duẫn Hạo ra, hấp tấp rời khỏi phòng học.
Đồng Lôi ở bên cạnh quan sát rất lâu, giờ trừng lớn mắt, vội vàng chạy đến bên cạnh Duẫn Hạo, vỗ vỗ hắn, “Các cậu cãi nhau?!”
Đồng Lôi là nữ sinh rất có năng lực, cô biết nên dùng khẩu khí gì với ai. Ở trước mặt Duẫn Hạo, cô chưa bao giờ nói trắng ra cái gì mà vợ chồng son linh tinh như trước mặt Tại Trung.
“Không.” Duẫn Hạo vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Không nên a… Hôm nay cậu ta là lạ a; trừ cậu ra thì còn ai chọc giận được cậu ấy nữa?” Đồng Lôi nghĩ nghĩ, hỏi, “Cậu nghĩ kĩ lại được không? Cho dù không biết… cũng phải gọi cậu ấy trở về trước đã a!”
Tại Trung đứng trên sân thượng; vừa rồi chạy nhanh quá, chưa kịp lấy gì cả, bây giờ ở đây gió lại lạnh, cậu không thể không rụt cổ lại. Nhưng nói sao cũng không chịu xuống lầu lấy khăn lên. Bởi vừa nhìn thấy mặt Duẫn Hạo thì trong người cậu đã như có ngọn lửa giận không tên bùng lên rồi. Bây giờ, trăm loại tâm trạng gì gì đó cậu cũng đều có cả.
Cậu thậm chí đã nghĩ nên đi tìm Duẫn Hạo, cãi nhau với hắn một chút, chỉ trích hắn hạ lưu vô sỉ, dám cám dỗ cả em trai mình. Nhưng… dựa vào đâu chứ? Chính mình còn không phải đang thích một thằng con trai khác đó sao? Hơn nữa đây là chuyện của người ta, vốn mình nhìn lén đã không hay ho gì rồi, giờ còn đem nó ra mà chỉ trích người ta nữa, không phải rất buồn cười sao?… Hơn nữa Tại Trung căn bản không dám cam đoan sẽ khống chế được cảm xúc của mình.
“Không lạnh sao?!” Phía sau, âm thanh lạnh lùng của Duẫn Hạo như khối băng cả mấy thế kỉ truyền đến. Tại Trung không quay đầu lại, hai mắt mơ hồ hỗn loạn.
Sau đó, một chiếc khăn quàng cổ choàng vào cổ cậu.
Nhưng Tại Trung chưa từng chán ghét như bây giờ. Cậu ghét Duẫn Hạo như vậy, cũng ghét mình luôn phải tranh giành như vậy.
“Sao bỗng dưng đang êm đẹp lại tức giận đến thế?” Duẫn Hạo bắt Tại Trung phải quay lại nhìn mình, khuon mặt lạnh lùng tràn ngập giân hờn, “Từ hôm qua đã thấy là lạ rồi.”
“… Không có gì.” Tại Trung cắn môi, quật cường nói.
Vài giây sau, Duẫn Hạo hỏi, “Ngươi… ghét Tuấn Tú?”
Tay Tại Trung run lên, ngẩng đầu, “Vì sao ta lại ghét Tuấn Tú? Tuấn Tú là thiếu gia, vì sao ta lại ghét cậu ấy?”
Duẫn Hạo hít sâu một hơi, “Tại Trung, ngươi có biết không, mỗi lần ngươi tức giận đều phan rõ ràng rành mạch quan hệ chủ tớ như vậy.”
Ta là như vậy sao… Tại Trung có cảm giác xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu tâm tư. Cậu trừng mắt Duẫn Hạo, rống lớn, “Đúng! Ta ghét đấy! Nhưng không phải ta ghét Tuấn Tú! Trịnh Duẫn Hạo! Ta ghét ngươi!”
Duẫn Hạo tựa hồ không rõ, hỏi, “Vì sao ghét ta?”
“Tuấn Tú hắn là em trai của ngươi! Sao ngươi có thể làm chuyện đó với em trai mình?!” Tại Trung đỏ mặt, cũng không quan tâm đến lúc nãy mình đã đấu tranh tư tưởng đến thế nào, “Phu nhân mà biết nhất định sẽ rất thương tâm!”
“Chờ một chút!” Duẫn Hạo đưa tay đè lại Tại Trung đang kích động, có chút sốt ruột, “Ta và Tuấn Tú làm sao?! Ngươi nói bậy bạ gì đó a?!”
“Các ngươi không phải yêu nhau sao?! Tối qua không phải các ngươi ôm nhau sao?!” Tại Trung phát tiết hết bức bối trong lòng, không chú ý giọng mình đã bắt đầu nức nở.
Duẫn Hạo buông cổ tay Tại Trung ra, kinh ngạc như nhìn thấy người ngoài hành tinh, “Chúng ta yêu nhau? Ta với… Tuấn Tú?!”
Thấy vẻ mặt không hiểu gì của Duẫn Hạo, Tại Trung cũng tỉnh táo lại, không xác định hỏi, “Không phải sao?”
“Trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy hả?” Duẫn Hạo nhẹ nhàng đẩy đầu Tại Trung một chút. Lần đầu thấy bộ dáng hắn ôn nhu như vậy, Tại Trung thấy lơ mơ.
“Tại Trung, tối qua ngươi thấy bọn ta ôm nhau?”
“Ân!”
“Ta ôm em trai ta, vì sao ngươi lại nghĩ đến chuyện đó hả?”
Một câu đó đã chạm đúng chỗ đau của Tại Trung. Đến lúc này cậu mới ý thức được, hóa ra là do mình ngư thế nên mới quá mức mẫn cảm. Nhưng mà…
“Tuấn Tú còn khóc nữa.” Vẫn không chịu thừa nhận mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Duẫn Hạo giật mình một chút, lướt qua Tại Trung, đi đến bên cạnh cậu.
Gió lạnh thổi qua, thanh âm Duẫn Hạo càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Người yêu của Tuấn Tú mới mất không lâu, cho nên nó mới đột nhiên về nước.”
Tại Trung chấn động, đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập kinh ngạc.
“Rất khó tin, đúng không?” Duẫn Hạo xoay người lại, nở nụ cười, nhưng lại tràn ngập bất đắc dĩ, “Người yêu Tuấn Tú là một người đàn ông. Bọn họ ở chung với nhau đã một năm nay rồi, vốn nó muốn chờ mình trưởng thành rồi sẽ nói rõ với ba mẹ, không ngờ người kia lại chết trước.”
“… Y…”
Tuấn Tú cũng là đồng tính luyến ái?!!
Đợi chút! Vì sao mình lại dùng từ “cũng” này chứ?!
Tại Trung hung hăng nhéo mình một cái, hỏi, “Vậy Tuấn Tú nhất định rất đau khổ, phải không?”
Duẫn Hạo nhìn cậu, “Đương nhiên, đêm qua nó nói với ta xong liền khóc.. Chắc ngươi nhìn thấy cảnh này, đúng không?”
Tại Trung thở dài, hữu khí vô lực rũ mắt xuống, “Ta sai rồi… Ta nghĩ nhiều quá…”
“Không sao.”
“Nhưng Tuấn Tú… rất đáng thương…” Tại Trung nói xong mũi liền đỏ. Cậu không thể tượng tưởng việc sinh ly tử biệt đó lại xảy ra với một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
“Tuấn Tú thật sự thực thương hắn. Nhưng chúng ta cũng đành bất lực thôi. Nhưng qua chuyện này, có lẽ sẽ làm nó trưởng thành hơn.” Duẫn Hạo nhẹ nhàng vò vò tóc Tại Trung, cười nói, “Suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra là tức giận vì chuyện này à?”
“… Không, không tức giận!” Tại Trung như con vịt đến chết mà mỏ vẫn còn cứng (cứng đầu/ngoan cố), “Ta là không muốn trơ mắt nhìn anh em mình rơi xuống vực nên lo lắng mà thôi!”
Rơi xuống vực… Là nói chính mình sao…
Tại Trung nhụt chí nghĩ, có lẽ mình thực phiền phức.
“Tại Trung.”
“Chuyện gì?” Nhẹ nhàng thở ra, tinh thần Tại Trung có vẻ tốt hơn nhiều.
“Ngươi dám nghe lén ta và Tuấn Tú nói chuyện, ngươi chán sống rồi chắc?!”
Không xong! Trong lòng Tại Trung cả kinh, nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười với Duẫn Hạo rồi lập tức xoay người chạy về phía cửa.