Đưa Tuấn Tú về biệt thự, vừa lúc thấy Duẫn Hạo đưa nữ sinh kia ra. Tại Trung liếc mắt một cái liền nhận ra, cô ta đúng là Lâm Khả Khả. Buổi tối trông cô càng thêm xinh đẹp, trên khuôn mặt điềm tĩnh lộ vẻ kiêu ngạo tươi cười, mà cái nụ cười ấy sau khi nhìn thấy Tại Trung và Tuấn Tú thì dần dần nở lớn hơn nữa.
Tại Trung gật đầu chào, chuẩn bị về phòng mình, không thèm liếc mắt nhìn Duẫn Hạo một cái. Nhưng phía sau lại vang lên thanh âm như chuông bạc của Lâm Khả Khả, “Tại Trung, cậu đưa tôi ra cửa được không?”
Tại Trung kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô, “Cô biết tên tôi?”
Lâm Khả Khả thản nhiên nở nụ cười, “Có thể đưa tôi ra không?”
“Để tôi đưa cậu ra cũng được.” Duẫn Hạo chắn ở giữa Tại Trung và Lâm Khả Khả, không thể đoán được tâm tình của hắn.
“Tôi muốn để cậu ấy đưa tôi ra, dù sao cũng là người làm, chẳng lẽ tôi không thể sai bảo chút sao?”
“Lâm Khả Khả, cô…” Tuấn Tú muốn phát hỏa, Tại Trung lại nhanh chóng bắt tay y lại, ánh mắt ảm đạm nói, “Cứ để anh đi.”
“Tại Trung ca!”
“Tuấn Tú thiếu gia, bên ngoài lạnh lắm, vào trong đi.” Tại Trung nhìn Tuấn Tú, sau đó xoay người, “Mời.”
Lòng Tại Trung thật lạnh, bởi vì đây là lần đầu tiên mà Duẫn Hạo nghe thấy cậu gọi ‘thiếu gia’ mà không phát hỏa. Thậm chí ngay cả một câu cũng không nói.
Điều này cũng đủ để chứng minh rồi.
Giày cao gót của Lâm Khả Khả dẫm nát đống tuyết còn đọng trên mặt đất, phát ra âm thanh lạo xạo. Cô nhìn Tại Trung, cười nói, “Thì ra cậu đúng là người làm Trịnh gia, thật khó tin.”
“Có gì lạ đâu.” Tại Trung thản nhiên đáp lại.
“Tôi bảo cậu đưa tôi ra cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi. Bình thường ở trường, cậu vẫn bình đẳng với Duẫn Hạo… Không biết là chuyện đó rất kì lạ sao?”
Tại Trung nắm chặt tay, hạ quyết tâm không được nổi giận.
“Cậu là bạn tốt lâu năm của Duẫn Hạo, cho nên tôi nghĩ muốn hiểu anh ấy thì tốt nhất nên thông qua cậu… Hi vọng cậu không cảm thấy tôi quá đường đột.” Lâm Khả Khả coi như đã nhún nhường, nhưng ngữ khí có loại khí thế bức nhân quá mức rõ ràng, “Duẫn Hạo thoạt nhìn là người khá khéo nói, nhưng khi chúng tôi ở chung lại có rất ít đề tài… Đương nhiên, khi nhắc tới cậu, anh ấy lại có bộ dáng khác hẳn. Nói thật là tôi cũng ghen tị đấy. Nhưng bạn bè và người yêu dù sao cũng không thể so sánh được, đúng không?”
“Người yêu?”
Lâm Khả Khả mỉm cười, “Bây giờ còn chưa xem như người yêu được, nhưng tôi tin không lâu nữa là sẽ chính thức thôi.”
Tại Trung không biết sự tự tin của Lâm Khả Khả từ đâu mà có, có lẽ do cô ta sông sung sướng quen rồi nên đã thành thói quen coi tất cả những điều đó như lẽ đương nhiên. Cậu không nhịn được mà hỏi, “Cô và thiếu gia quen biết nhau đã lâu rồi sao?”
“Đây là vấn đè duy nhất của chúng tôi. Ba tôi tới tận bây giờ mới giới thiệu Duẫn Hạo cho tôi biết, tôi cũng có hơi tức giận! Nhưng cũng chẳng sao cả, dù sao chúng tôi tiến tới cũng nhanh thôi.”
Thấy rồi, mới quen biết có vài ngày đã dẫn về nhà. Tại Trung có chút khinh thường nghĩ.
“Hơn nữa…. nếu sau này tôi là nữ chủ nhân của gia đình này, nói không chừng cậu còn phải phục vụ tôi nữa đấy!” Khi đi tới cửa, Lâm Khả Khả chỉ cao khí ngang (đắc ý vênh váo, tự cao tự đại) nói.
“Bây giờ mà nói chuyện kết hôn của hai người… không phải là còn quá sớm sao? Hơn nữa tôi cũng không muốn cả đời này làm người giúp việc ở Trịnh gia. Thật ngại quá, không có phúc phục vụ cho cô rồi.” Tại Trung hơi cúi mặt; thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh này làm cho Lâm Khả Khả có chút bất ngờ.
Cô ngượng ngùng đi đến chỗ chiếc xe chờ trước cửa, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Cái đó còn chưa chắc đâu!”
Nhìn ô tô đi xa, thể xác và tinh thần Tại Trung đầy mệt mỏi đóng cửa vào, lập tức khóa lại.
Vừa xoay người thì đã đụng mạnh vào Duẫn Hạo đã chờ ở đó từ lúc nào.
Tại Trung mệt mỏi, không còn tâm trạng đâu mà nói chuyện với hắn nữa.
“Cô ta nói với ngươi cái gì?” Ngữ điệu bình tĩnh nhưng lại có thể cảm giác chút khang khác so với trước kia.
“Yên tâm, ta không nói bậy bạ gì về ngươi đâu.”
“Thứ ta muốn hỏi không phải cái này.” Duẫn Hạo đi theo sau Tại Trung, “Đừng đi nhanh như vậy, ta có lời muốn nói với ngươi!”
Tại Trung dừng bước, “Nói đi, nhanh lên.”
“…”
“Không nói thì ta về đây, mệt chết rồi.”
“Nếu bị cô ta ức hiếp gì đó, đừng để nghẹn trong lòng.” Duẫn Hạo chậm rãi nói.
Tại Trung nhất thời cảm giác nước mắt đã dâng đầy lên hốc mắt. Cậu cúi đầu, đẩy Duẫn Hạo ra, “Ta không bị ức hiếp gì cả! Ta và cô ta chẳng có gì, vì sao ta lại bị ức hiếp chứ?! Vì sao ta lại bị cô ta ức hiếp hả?! Đừng cho rằng ta là người làm của nhà ngươi thì phải phục vụ cả những người khách của ngươi! Ngươi cứ thích cô ta đi! Đừng e ngại ta làm gì!”
Duẫn Hạo bị cơn tức giận của Tại Trung làm hoảng sợ, lại không mở miệng.
Lên lầu rồi, Tại Trung nằm úp sấp trên giường khóc lớn một hồi, như muốn phát tiết tất cả oán khí; kết quả là mấy người xung quanh lại tưởng cậu và Mỹ Thục cãi nhau, cả đám khóa áo ngủ đến gõ cửa khuyên giải. Ép buộc đến tận nửa đêm, rốt cuộc Tại Trung cũng không ngủ được.
Lời Tuấn Tú nói như liều thuốc an thần, là yếu tố duy nhất làm cậu yên tâm cho đến bây giờ. Cậu không ngừng nói với mình rằng: quan hệ giữa Duẫn Hạo và Lâm Khả Khả chỉ là thương vụ (quan hệ nam nữ dựa trên mối quan hệ làm ăn) mà thôi, không cần phải lo lắng. Nhưng sâu trong tiềm thức, cậu biết rõ, giữa mình và Duẫn Hạo mới có một khoảng cách rất lớn, không dễ dàng vượt qua như vậy.
Hoặc là tiếp tục, hoặc là rời khỏi. Cảm giác ái muội thật sự không tốt chút nào.
Bây giờ Tại Trung cần nhất là phải tìm được cách để giải cứu chính mình, nhưng với tình hình trước mắt thoạt nhìn có lẽ rất khó khăn.
Có người cả đời chỉ có thể yêu một người, nhưng kẻ đó lại có thể cùng rất nhiều người khác. Đó là điều Tuấn Tú nói cho Tại Trung. Tuấn Tú nói nếu Tại Trung cảm thấy mệt mỏi, vậy thì cứ tìm một người nào đó mà cứu vớt chính mình. Tại Trung không rõ, cõ lẽ điều Tuấn Tú muốn nói chính là cứ việc tìm một người nào đó mà nói chuyện yêu đương.
Tại Trung chưa từng yêu ai bao giờ; nhưng cậu biết, tình yêu nhất định phải là khi hai người cùng yêu mới được.
Cậu không muốn đối mặt với một Trịnh Duẫn Hạo có thể tươi cười đùa giỡn với bất cứ ai.
Trịnh Duẫn Hạo đã câu mất hồn cậu, làm cậu mất hồn mất vía, làm cho cậu khó có thể tự kềm chế.