Tại Trung như vừa bị cực hình, mồ hôi đầy đầu, nhưng mãi vẫn không dám ngẩng dầu lên. Cậu biết biểu tình bây giờ của mình, tuy trong trận chiến đó cậu đã thắng, nhưng đồng thời cũng mất đi lòng tôn nghiêm.
Kỳ thật cậu cũng có thể liều lĩnh đại náo một trận với Lâm Khả Khả, nhưng đây là phong cách của Tại Trung cậu sao? Vả lại hôm nay còn là ngày đặc biệt đối vơi Trịnh gia, Trịnh gia lại có ân với cậu, cho nên cậu cũng không muốn phá hoại buổi tiệc này. Vừa rồi coi như là tai họa đi, nhưng nó đã cướp sạch những thứ cậu có, làm cậu sức cùng lực kiệt, vậy mà đó chỉ là Lâm Khả Khả nâng tay làm đổ ly trà mà thôi. Rốt cuộc là thứ gì làm cậu phải nhục nhã như thế? Chính cậu cũng không dám nghĩ.
Duẫn Hạo dùng sức nâng cằm Tại Trung lên, như muốn cậu phải ngẩng đầu. Trịnh tiên sinh lại trầm giọng nói, “Tiểu Trung, về sau phải chú ý nhiều một chút.”
Tại Trung ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn ông.
“Dù sao bây giờ cậu vẫn đang làm việc ở nhà ta,” Trịnh tiên sinh cũng không nói gì như vậy rõ ràng, “Hi vọng cậu có thể giữ đúng mực, biết mình nên và không nên làm gì.”
“Ba! Hôm nay rõ ràng không phải lỗi của Tại Trung!” Duẫn Hạo vội vàng biện giải.
“Còn con nữa, Duẫn Hạo. Con không còn là một đứa nhóc nữa rồi, biểu hiện hôm nay của con làm ba rất thất vọng.” Trịnh tiên sinh lãnh đạm nói xong, lại đem ánh mắt chuyển hướng đến Tại Trung, “Tiểu Trung, cậu hiểu được ý ta không?”
“… Cháu hiểu.”
“Được rồi, cháu vào đi, sẽ có người đón cháu, bác còn phải đi tiếp khách, đi trước!” Trịnh phu nhân tươi cười đẩy mạnh Lâm Khả Khả vào cửa, cùng Tuấn Tú đóng chặt cửa lại.
Lâm Khả Khả cảm thấy kỳ quái, còn chưa kịp hỏi đã thấy Đồng Lôi mang nụ cười lạnh từ trên cầu thang đi xuống. Trong tay cô còn cầm một cái máy DV (máy quay phim).
“Cô, cô muốn làm gì…” Lâm Khả Khả có hơi hoảng sợ, lắp bắp hỏi.
“Tôi? Tôi có làm gì đâu… Đến giúp cô thay đồ thôi mà.” Đồng Lôi quay màn hình đến mặt Lâm Khả Khả, tiếc nuối lắc lắc đầu, “Thật sự là khó coi a, cô thế này… Sớm biết tôi cũng chẳng cần phải trang điểm cho mình làm gì, thật là phí công.” Nói xong cô đặt DV lên bàn trà, thừa dịp cô ta còn chưa kịp chuẩn bị đã xông đến, nhấn Lâm Khả Khả đang thét chói tai xuống ghế.
“Buông tay!… Đồng Lôi, cô muốn làm gì?…”
Khí lực của Đồng Lôi rất lớn, một cái tát giáng xuống mặt Lâm Khả Khả, làm cô ta lập tức im lặng.
“Hừ, cũng có lúc cô luống cuống sao?! Vậy có nghĩ đến tâm trạng của Tại Trung khi bị cô làm khó dễ không hả? Lâm Khả Khả, cô có tùy hứng hay điêu ngoa gì cũng phải có mức độ thôi. Cô làm Tại Trung phải xấu mặt trước mọi người, bắt ba ba Duẫn Hạo phải đuổi cậu ấy đi, cái đó ích lợi gì cho cô? Làm vậy cô có thể có được Duẫn Hạo chắc? Ngu ngốc!”
Đồng Lôi vừa nói vừa lấy dây thừng trói chặt Lâm Khả Khả lại, thuận tay nâng cằm cô ta lên, “Ngoan ngoãn một chút cho tôi!”
“Buông!! Đồng Lôi! Tôi sẽ báo cảnh sát đó!!”
“Cô báo a…” Đồng Lôi nhàn nhã lấy dv nhắm ngay vào cô ta, “Tôi được ghi lại bộ dáng xấu xí nhất của cô rồi chỉ cần cô dám phản kháng, tôi sẽ tung lên cho mọi người đều thấy.”
“Cô…”
“Có phải thấy mình thảm hại rồi không? Cho dù cô có trăm phương ngàn kế tìm cách thì bọn tôi vẫn tin Tại Trung – mà thực tế thì chả ai tin cô cả. Cô vừa lòng chưa?” Đồng Lôi quay lại cái đầu rồi bù của cô ta, “Rốt cuộc Tại Trung chọc tới cô khi nào mà cô lại hung dữ như thế?”
Lâm Khả Khả vừa giận vừa sợ, nức nở quát lên, “Bởi vì y thích Duẫn Hạo! Bởi vì Duẫn Hạo cũng thích y!!”
Đồng Lôi mở to hai mắt nhìn.
Buổi tiệc vẫn tiếp tục đến tận mười một rưỡi, mà Duẫn Hạo lại hẹn với Tại Trung phải gặp ở hoa viên lúc mười hai giờ.
Sự việc vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người, nhưng bởi họ đã phát hiện ra mặt thô bạo của hắn nên cũng có người kín đáo phê bình. Xương Mân vẫn theo bên cạnh Tại Trung tới tới lui lui; Tại Trung không nói gì, Xương Mân cũng không hỏi; y biết bây giờ Tại Trung muốn yên tĩnh một chút, nhưng có lẽ cậu ta cũng muốn nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt Tại Trung đã khác lúc trước, nhưng khác thế nào thì y lạ biết nói sao.
Trời dần về khuya, bữa tiệc cũng chấm dứt trong khung cảnh xa hoa và không khí hòa hợp.
Tại Trung trở lại trên lầu, đưa tay tháo nơ, cởi áo sơmi và quần dài, thay thật một bộ y phục mùa đông thật dày. Nhìn đồng hồ, thấy đã mười một giờ bốn lăm.
Cậu xuống lầu, đi về phía hoa viên.
Cậu có thể đoán được Duẫn Hạo sẽ nói gì với mình, bởi cậu có thể cảm giác được từ việc hắn bảo vệ mình vừa rồi, thậm chí còn không sợ cãi lại ba ba hắn nữa. Cậu rất vui. Bởi cậu chưa bao giờ nghĩ rằng phần tâm ý này của mình đã không trao lầm cho hắn, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Duẫn Hạo cũng quan tâm đến mình như vậy.
Mỗi một nụ cười, mỗi lần tiếp xúc, tuy nhỏ bé nhưng lại làm Tại Trung khắc sâu trong lòng mình. Đây là tình yêu sao? Tuy rất trúc trắc nhưng lại tràn ngập nhiệt tình.
Lần đầu tiên thích người ta, lại là con trai, hơn nữa lại là người thân với mình như hình với bóng.
Trên đoạn đường ngắn như vậy mà Tại Trung thử nhớ lại tất cả những chuyện mình và Duẫn Hạo đã từng trải qua, cậu cảm thấy thật hạnh phúc, hoàn toàn quên đi khoảng cách giữa hai người.
Nhưng bây giờ cậu đã lớn, không thể đơn thuần như trước đây nữa.
Lời nói của Trịnh tiên sinh như vẫn vang lên bên tai.
“Mười hai điểm chỉnh, công chúa Tại Trung.”
…
Bên cạnh bể bơi, Duẫn Hạo anh tuấn cao ngất với tây trang xám bạc, cực kỳ giống như vương tử được hưởng tất cả sủng ái yêu thương trong những câu chuyện đồng thoại. Tại Trung cúi đầu nhìn mình, chỉ là một cái quần bò đơn giản, chỉ biết cười khổ.
Mười hai giờ, nhưng mình không phải cô bé lọ lem, vĩnh viễn cũng không thể biến thành công chúa. Bởi vậy có phải là mười hai giờ hay không thì có gì quan trọng đâu?
“Cũng biết mặc dày rồi sao?” Duẫn Hạo thản nhiên cười, đưa tay xoa xoa đầu Tại Trung, lại bị cậu né tránh.
Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn cậu, “Tại Trung, ta biết ngươi chịu ủy khuất. Nhưng qua hôm nay, tất cả sẽ qua thôi.”
Tại Trung vô lực lắc đầu, nói, “Duẫn Hạo, ta đến là muốn nói với ngươi…”
“Ta thích ngươi!” Thanh âm Duẫn Hạo tựa hồ có chút khẩn cấp. Hắn dùng những lời này ngắt lời Tại Trung.
Tại Trung ngẩng đầu.
Tóc Duẫn Hạo được ngọn đèn xa xa làm nổi bật, nhìn vào trong mắt Tại Trung là anh tuấn không gì sánh được.
Vậy là đủ rồi.