Tại Trung làm thêm ở một cửa hàng nguyên liệu nhỏ. Ông chủ là một người đàn ông Pháp khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, bụng phệ, lúc nào cũng tươi cười; đối với sự chăm chỉ học hỏi của Tại Trung, ông hữu vấn tất đáp (đã hỏi là sẽ trả lời). Không bao lâu, Tại Trung đã học được cách làm bơ. Nhưng cậu phát hiện, vì nguyên liệu khác nhau mà cho ra các loại bơ có hương vị và màu sắc cũng khác nhau. Cho nên cậu lai bắt đầu nghiên cứu cách chọn nguyên liệu và cách dùng.
Tóm lại, câu dành tất cả thời gian mình có để cố gắng học, không cho mình chút chỗ trống.
Nhưng cậu lại phát hiện, cách thôi miên chính mình thế này cũng chỉ vô dụng.
Tại Trung vẫn thường nghĩ, bây giờ Duẫn Hạo đang làm gì. Có phải đang ăn cơm không, học có vất vả không. Mỗi ngày cậu đều chờ bên điện thoại; bởi vì sợ múi giờ khác nhau mà không nhận được điện thoại của hắn nên ngay cả đêm cậu cũng thức canh, muốn Xương Mân nói cho mình chút ít tin tức về Duẫn Hạo. Xương Mân lại luôn ấp úng, nói qua loa đại khái.
Có gấp cũng vô dụng, Tại Trung đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tuấn Tú thích nướng trên giường, buổi sáng bác cả luôn trưng vẻ mặt bất đắc dĩ nói với cậu, “Tại Trung a, cháu đi gọi nó rời giường đi.” Tại Trung tự nghĩ ra một bộ pháp rời giường, dùng thử trên người Tuấn Tú thấy bách thí bất sảng (thử trăm lần, khó chịu cả trăm). Hai người ăn sáng xong, được bác cả lái xe đưa đến trường học.
Tuấn Tú học kiến trúc.
Quỷ mới biết vì sao y lại học kiến trúc, Tuấn Tú nói với Tại Trung lý do là, y thích tháp Eiffel và Khải Hoàn Môn.
Sau đó Tại Trung mới biết được, thì ra người bạn trai đã mất của Tuấn Tú học kiến trúc.
Tại Trung nhìn Tuấn Tú, cảm thấy tình yêu thật ra có thể rất dài rất lâu, cho nên cậu tự an ủi chính mình, nhất thời không quên được Duẫn Hạo cũng là bình thường thôi. Tự mình ngây ngốc cười, sau đó chắc chắn sẽ bị Tuấn Tú khinh bỉ.
Bù lại, tiếng Pháp thật đúng là không phải tốt. Tại Trung cảm thán, nếu mình có thể nói đợt một chút thì tốt biết bao. Có lẽ vì mỗi ngày phải làm việc nhiều, lúc nào cậu cũng cầm sách tiếng Pháp khổ cực nghiên cứu. Cứ nghĩ đến bộ dáng nhíu mày trơn mắt trước đây của Duẫn Hạo là Tại Trung lừa mình dối người, nói thầm, ‘không sao, không sao cả, ta nhất định còn học nhah hơn hắn.”
Nơi nơi đều là người ngoại quốc, nơi nơi đều nói tiếng ngoại quốc.
Tại Trung rất muốn về nhà, nhưng cậu cũng không nói với mẹ.
Lần trước gọi điện thoại về, mẹ ôm điện thoại khóc lóc, vậy là tiền cước quốc tế đường dài đắt đó như vậy đều bị mẹ khóc hết sạch. Sau đó Tại Trung thông minh hơn, sau này muốn gặp mẹ liền mở webướcam nói chuyện. Nhưng nói với mẹ vài lần mà mẹ cậu vẫn không chịu.
Kỳ thật Tại Trung hi vọng mẹ cậu sẽ nhờ Duẫn Hạo giúp. Nhưng mẹ cậu không nhờ, cũng không biết có phải Duẫn Hạo không đồng ý hay không.
Dù sao Tại Trung đã lâu, lâu lắm rồi không được nhìn thấy Duẫn Hạo.
Làm việc xong về nhà, Tại Trung về phòng trước,tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới mang vài món ăn mới học được đưa cho bác cả. Bác trai và bác gái đều rất tốt, một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ. Cho nên có gì Tại Trung cũng đều nói với bọn họ.
“Tại Trung đã về rồi à?” Bác trai đang sắp xếp lại album ảnh, thấy Tại Trung, mỉm cười cho cậu vào.
“Hôm nay cháu làm cá hồi mousse giáo sư cho cháu điểm cao nhất.” Tại Trung tự hào nói.
(nguyên văn là khuê ngư mộ ti (鲑鱼慕丝): là món cá hồi bánh mousse ấy. ai thích thì cứ gg mà hỏi nhá)
Bác trai lộ vẻ vui mừng, xoa xoa tay ngồi xuống bàn, tinh tế nhâm nhi thưởng thức.
“Tại Trung, tay nghề của cháu tốt lắm, ha ha ha!!!”
“Bác thích thì mỗi ngày cháu đều làm cho bác.” Tại Trung nở nụ cười.
“Không cần đâu, Tuấn Tú biết lại bọn bọn ta bắt cháu làm, ha ha!” Bác trai vui vẻ nói.
Tại Trung nhìn cuốn album trên bàn, lật lật hai ba trang.
Bác trai chú ý thấy, hỏi, “Muốn xem chút không? Trong đó đều là ảnh chụp mới đây của Duẫn Hạo và Tuấn Tú đó. Ta cũng hơi nhớ Duẫn Hạo, cho nên mới lấy ra xem. Hai thằng nhóc kia trước đây rất giống nhau, nhưng càng lớn cáng khác nhau a. Tính cách cũng chả giống nữa.”
Nghe thấy bác trai thở dài, Tại Trung kinh ngạc hỏi, “Không phải từ nhỏ Duẫn Hạo đã rất trầm mặc sao?”
“Đúng vậy, trước kia Tuấn Tú cũng thực trầm mặc… Ha ha, với tính cách của ba ba chúng nó thì có thể khác được sao chứ?! Duẫn Hạo a, rất nghe lời ba ba nó đấy, đáp ứng với ba ba nó là sẽ kế thừa công ty… Trưởng thành sớm lắm.”
Tại Trung cứ giở từng trang từng trang, kỉ niệm lại từng chút từng chút tràn ra.
Trên tấm ảnh là Duẫn Hạo, nổi bật với khuôn mặt lạnh lùng, bộ dáng lạnh như băng, giống hệt như lần đầu tiên cậu thấy hắn. Tại Trung nhịn không được cười rộ lên, cười hai tiếng, cái mũi vừa chua vừa xót.
Duẫn Hạo khi còn bé a…
Rõ ràng mình đã gặp rồi, sao lại xem thế nào cũng không thấy đủ chứ…
“Ở chung với tằng nhóc kia lâu như vậy, cháu nhất định cũng chịu không ít ức hiếp, đúng không?” Bác trai hỏi.
Tại Trung không nói. Nếu cậu nói, người bị ức hiếp là Duẫn Hạo, bác ấy sẽ tin chắc?
“Cháu có liên lạc với Duẫn Hạo không?”
Tại Trung ngẩn người, “… Không có.”
Bác trai thở dài, “Không biết thằng nhóc kia làm sao, mấy hôm trước mẹ nó gọi điện đến tố khổ với ta, nói bây giờ tính tình nó càng lúc càng quái đản. Tại Trung, cháu có quạn hệ tốt với nó như vậy, cháu liên lạc với nó đi.”
“Vâng.” Mũi Tại Trung có hơi cay cay.