Duẫn Hạo nở nụ cười, có chút chua sót, lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên. “Tại Trung…” Duẫn Hạo như tự giễu, “Ta thực không nên tới gặp ngươi, chỉ chưa đến một ngày mà mọi cố gắng của ta trong vài năm qua đều đã uổng phí!”
Tại Trung chấn động, cúi đầu, dư quang vẫn thấy thân ảnh thon dài của hắn, thấy hắn đi đến bên cạnh mình.
Giây tiếp theo, Duẫn Hạo đưa tay nâng cằm Tại Trung lên.
Tim đập rất nhanh, không thể khống chế được.
Hoocmon nam tính tiết ra quá nhiều, mặt hai người không tự giác kề lại gần, nhìn chằm chằm vào nhau.
Tại Trung cảm giác như hô hấp của Duẫn Hạo ngày càng dồn dập.
“Duẫn Hạo!” Tại Trung vội vàng gọi một tiếng, đẩy chàng trai có vẻ như sắp sửa hôn mình ra, mặt ửng hồng mà lui về sau vài bước.
Duẫn Hạo có chút hoảng hốt.
“Đừng như vậy…” Tại Trung khó khăn thở dồn, cảm thấy dường như mình không xong rồi. Cậu không thể xoay người lại, không thể để chính mình chỉ vì nhìn thấy đôi mắt kia mà mất khống chế.
Duẫn Hạo sau lưng cậu như khẽ thở dài, sau đó là âm thanh nặng nề truyền đến, “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu… Cho dù ngươi trở về, chúng ta cũng không thể như trước nữa, đúng không?”
Thân mình Tại Trung run lên một chút, bỗng cảm thấy mình như thấp đi vài phân.
Vẫn luôn muốn trốn tránh vấn đề trước mắt, lúc này Tại Trung mới ý thức được, hóa ra không chỉ có chính mình rối rắm. Còn Duẫn Hạo thoạt nhìn bình tĩnh như thế, hóa ra đó cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài.
“Ta còn tưởng rằng ngươi cố gắng như thế là vì muốn có thể xứng đôi với ta.” Duẫn Hạo xoay người Tại Trung lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Nói cho ta biết, vì sao cuối cùng lại thành ta tự mình đa tình?”
Hai mắt Tại Trung mông lung nhiễm nước. Cậu không tự chủ được mà lui về sau, không chút dũng khí đối mặt, nhưng dưới sự cưỡng bức của Duẫn Hạo, cậu lại không cách nào che dấu được nữa.
Xong rồi.
Đúng vậy, Trịnh Duẫn Hạo luôn như vậy, đối với thứ gì muốn có, hắn chưa bao giờ do dự.
“Duẫn Hạo, gia đình của ta không giống như người khác. Nếu ta không thể mang đến một cuộc sống hạnh phúc cho mẹ ta, không phải là ta đã làm bà thất vọng với bao nhiêu năm độc thân như thế sao? Chúng ta đã kéo dài lâu như vậy, vốn đã không có hi vọng gì rồi! Hơn nữa dù ta có cố gắng thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ không được chấp nhận!” Tại Trung biết khi nói ra những lời này sẽ làm Duẫn Hạo thương tâm, nhưng chính cậu cũng đã rạn vỡ rồi.
Duẫn Hạo cắn răng, đôi mắt đã nghẹn đỏ.
“Ta không muốn ngươi khổ sở như vậy… Chính ta cũng không muốn thế. Chúng ta vốn là bạn bè, sao lại biến thành như vậy?!” Thanh âm cũng trở nên tuyệt vọng, mấy câu nói đó tựa hồ tiêu hao hết toàn bộ khí lực của Tại Trung, môi không ngừng run rẩy.
“Bạn bè?! Ngươi sẽ làm tình với bạn bè sao?! Khóc lóc gọi tên hắn, cho hắn tiến vào ngươi, từng chút từng chút một…”
Bốp!
Một cái tát vang dội đáp lên mặt Duẫn Hạo, hai má hắn phút chốc đã đỏ rực lên.
Tay Tại Trung đã tê rần. Cậu kinh ngạc cúi đầu, nhìn bàn tay đỏ rực của mình.
Duẫn Hạo bình tĩnh trở lại, khó có thể tin nhìn Tại Trung, trong mắt mặt tràn đầy lửa giận.
Là cái nhìn đầy khủng bố mà Tại Trung chưa bao giờ thấy qua.
Tại Trung chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ ra tay đánh hắn, cũng không ngờ rằng Duẫn Hạo lại nói những lời này với mình. Cậu đột nhiên cảm thấy một thứ gọi là bi thương tuyệt vòng đánh ập vào mình, quay cuồng trời đất. Thì ra trong lúc không ai ngờ tới, hắn đã thay đổi nhiều như vậy. Hoàn cảnh, áp lực, những thứ mà hai người phái đối mặt, hóa ra đã chồng chồng chất chất từ khi nào. Cậu và hắn, càng lúc càng xa.
Duẫn Hạo lúc trước chỉ lạnh lùng, bây giờ trong hắn lại có cả thô bạo và trầm mặc cùng song song tồn tại. Khi vừa đối mặt với vấn đề của cậu, hắn sẽ không khống chế được.
Còn Tại Trung, lúc trước chỉ đơn thuần là bướng bỉnh, bây giờ đã cố gắng hơn nhưng lại thêm phần do dự, vẫn yêu Duẫn Hạo như cũ, nhưng cũng không ngừng cự tuyệt hắn.
Cự tuyệt đến tận cùng, ngay cả chính cậu cũng đã bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Rằng chỉ cần gật đầu một cái thôi, bọn họ sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
Hơn nữa nhìn bộ dáng Duẫn Hạo bây giờ, cậu chỉ muốn một đáp án mà thôi. Có lẽ khi có được đáp án ấy, cậu có thể buông bỏ tất cả hồi ức xưa cũ.
“Duẫn Hạo, thực xin lỗi…” Tại Trung đau lòng sờ mặt Duẫn Hạo, tay vẫn đang run.
Duẫn Hạo lại né tránh.
Im lặng thật lâu, cuối cùng Duẫn Hạo cười khổ một tiếng. “Xem ra ta không bỏ được… Dù sao chúng ta đã kéo dài lâu lắm rồi.” Hắn nhìn chằm chằm mặt sàn, lông mi thật dài vẫn không ngăng được ưu thương, “Nhiều như vậy năm, cũng nên kết thúc rồi.”
Ta muốn đối với ngươi thật tốt, ngươi muốn yêu ta bao nhiêu.
Chẳng còn gì quan trọng nữa, có lẽ đáp án đã đi qua chân trời góc biển…
Chưa bao giờ biết, hai chữ ‘chấm dứt’ ‘ có thể đả kích mình mạnh mẽ đến thế.
Bây giờ đã biết, nhưng ngoại trừ thở dài, không thể làm được gì nữa.
Vì sao chúng ta không thể đơn giản một chút? Chúng ta lúc trước, vì sao lại bước ra từng bước? Rõ ràng chỉ là một đời đơn giản, nhưng dưới hồ đồ của chúng ta ngày càng phức tạp.
(bài hát: tim đập – Kim Trì)
Đêm hôm đó, hai người ở trong hai căn phòng cách vách, đưa lưng dựa vào tấm vách ngăng giữa hai phòng.
Cả đêm không ngủ.
Bữa sáng do Tại Trung tự tay làm, năm người ngồi trên bàn ăn, nói rất ít, áp lực năng nề. Tuấn Tú không có cơ hội nói chuyện với hai kẻ áp suất thấp kia, hơn nữa nghĩ đến chuyện chỉ lát nữa thôi, Tại Trung phải đi gặp cái tên cuồng tình dục kia, tâm trạng không hiểu sao lại đột nhiên thấy bực bội. Đá đá Duẫn Hạo ở dưới bàn, nhưng hắn vẫn ngồi im, không thèm để ý tới.
“Tại Trung a, ta cho cháu bộ tây trang Canali. Hôm nay nhất định phải nở mày nở mặt một chút. Bọn ta cũng thương lượng xong rồi, ngày làm việc đầu tiên của cháu, bọn ta sẽ đến. Ha ha ha…”
(Canali: hãng thời trang lâu đời ở Ý, dành cho quý ông truyền thống, thích phong cách cổ điển. Với tiêu chí tinh xảo, tao nhã, và hoàn hảo. các bạn tham khảo thêm ở đây nhá)
“Hừ, cái nhà hàng chết tiết đó có gì mà xem chứ…” Tuấn Tú nhỏ giọng than thở.
Bác gái trừng mắt liếc y một cái, vừa cười vừa nói, “Mau ăn đi, lát nữa còn phải đưa Duẫn Hạo đến sân bay đó.”
Tuấn Tú sửng sốt, hỏi, “Tại Trung ca không đi?”
Tại Trung vùi đầu uống sữa, “Hôm nay anh phải ký hợp đồng.”
Tuấn Tú nhìn Tại Trung, lại nhìn Duẫn Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bệnh thần kinh, tất cả đều là bệnh thần kinh!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt hai người càng đen hơn nữa.
———————————————————————
‘tim đập’ – Kim Trì