- Bạn có tin vào ma quỷ không?
- Loại câu hỏi gì vậy? Chúng ta hết chủ đề để nói rồi à?
- Không. Chỉ là... Tui luôn luôn hỏi mọi người câu hỏi đó.
- Tại sao? Thật kì quặc!
- Tui không biết. Có lẽ là thói quen.
Lưu Ly đã bắt đầu hỏi câu hỏi đó với tất cả mọi người từ cái thời mà trí nhớ của cô chỉ có thể mường tượng về nó như một cuốn băng bị hỏng. Thật ra, hầu hết kí ức của cô về thời tuổi thơ đều như thế. Những thứ ấn tượng nhất còn đọng lại bên trong cô thì lại... rất kì quặc. Và chúng chính là lí do khiến cô cứ thường xuyên nói và hỏi những điều khiến bố mẹ và chị cô phát bực. Cô từng hỏi bất kì ai cô gặp rằng họ có từng gặp quỷ hút máu chưa, hoặc cô từng nói trước lớp rằng cô từng thấy một con chuột to như con lợn tấn công người khác... Và những thứ khác đại lọai như thế. Bố mẹ đã rất giận và bắt cô không bao giờ được nói những lời như thế nữa. Ban đầu, chuyện đó khá khó khăn với một đứa trẻ. Dần dà, cô cũng thực hiện được điều đó. Cô không còn nói ra những ý nghĩ kì lạ cứ lẩn quẩn ám ảnh trong đầu mình nữa. Cô không còn hay nói chuyện với người khác nữa.
- Tui không biết ma quỷ có tồn tại hay không. Nhưng tui không sợ những điều như thế. Tui tin, nếu tui không làm điều gì tổn hại hay xúc phạm họ, tui không phải sợ họ sẽ làm gì tui.
- Nhưng nếu những thứ đó vốn dĩ đã xấu xa--
- Thứ duy nhất sinh ra đã có sẵn sự xấu xa là con người. Sinh vật duy nhất có thể làm bạn đau đớn chẳng vì lí do gì là con người. Ma quỷ là thứ cuối cùng tui sẽ bận tâm.
Lưu Ly không tranh cãi. Cô ấy biết đối phương có lí lẽ. Thực sự, bản thân cô ấy cũng chẳng sợ ma quỷ. Nói về nỗi sợ, cô ấy thừa nhận là nó có tồn tại. Nhưng cô ấy không sợ một thứ cụ thể. Khi cô hỏi những người khác về sự tồn tại của ma quỷ hay quái vật, đó không phải là do một cô bé con đang sợ hãi những tạo vật đó. Cô ấy sợ một điều gì đó mơ hồ vô cùng. Đôi lúc cô nghĩ về nỗi sợ đó và tự hỏi liệu cô có đang tự mâu thuẫn giữa nỗi sợ và sự tò mò. Cô ấy rất muốn biết nhưng đồng thời cô ấy cũng sợ hãi điều mình có thể sẽ phát hiện ra.
- Còn bạn? Bạn tin à? Bạn từng gặp ma chưa?
- Không. Tui chưa bao giờ gặp những thứ như thế.
Trong nhiều năm, mọi người đã bắt cô tin vào điều đó. Nhưng cô ấy biết đó không phải là sự thật. Nó rất mơ hồ. Giống như là giấc mơ, hay một bộ phim xưa cũ làm cô bị ám ảnh, hoặc đơn giản hơn, nó giống như là sản phẩm tưởng tượng của cô. Cô không thể ngăn mình thổ lộ với người bạn chat về điều cô đã thắc mắc trong suốt nhiều năm.
- Bạn có tin vào khả năng con người ta có thể tẩy não người khác không?
- Ôi! Bạn đúng là kì quặc! Nãy giờ bạn tòan nói những chuyện quái gở! Bạn đang trêu tui hay là bạn thực sự có vấn đề vậy?
- Không. Tui đang hết sức nghiêm túc!
- Được thôi. Câu trả lời là không nốt. Bạn có trải nghiệm gì về chuyện này không?
- Có. Tui tin tui từng bị ai đó tẩy não. Họ đã làm gì đó với kí ức của tui. Nhưng trong đầu tui vẫn còn sót lại vài thứ, những thứ rất kì lạ. Giống như chúng thuộc về một cuộc đời khác của tui vậy.
- Ý bạn là kiếp trước?
- Tui không rõ. Tui không nghĩ thế. Gia đình tui, thân thế của tui, thậm chí là vài chi tiết về trường lớp bạn bè, chúng cũng xuất hiện cùng những thứ kì lạ đó. Nó giống như là những giấc mơ, những chi tiết đúng và những chi tiết vô lí, chúng tồn tại cùng với nhau. Nhưng tui biết đó không phải là mơ. Tui biết như vậy.
Phía bên kia không có phản hồi gì. Giống như phần lớn những người cô từng chat cùng. Họ bị cô dọa bằng mấy câu chuyện lập dị của cô. Bạn chat cũng vậy, bạn học cũng vậy. Cô không nhớ là mình từng có lấy một người bạn thực sự hay chưa. Đó là sự cô đơn mà cô chọn. Cô luôn luôn bị thôi thúc phải đi tìm câu trả lời mà cô còn không hiểu rõ câu hỏi, dù cho cô biết việc đó sẽ đánh đổi bằng việc mọi người sẽ xa lánh và sỉ nhục cô. Nó giống như một cái vòng lẩn quẩn trái khóay, cô ấy muốn tìm ra được sự thật, việc đó khiến cô không có lấy một người bạn nào, và trong sự cô đơn khủng khiếp đó, nỗi khao khát tìm về kí ức thưở nhỏ của cô lại càng cồn cào hơn. Cô bị quá nhiều cảm xúc tiêu cực dày vò trong nhiều năm, bị mắc kẹt và không có ai san sẻ.
- Bạn có nghĩ tui bị điên không?
- Không. Tui nghĩ bạn có một trí tưởng tượng thật phong phú.
- Đừng chọc ghẹo tui!
- Không, tui thật lòng nghĩ vậy. Có lẽ khi còn bé bạn là một cô bé rất hay tưởng tượng. Tui cũng hay như thế. Có lẽ trí tưởng tượng của bạn rất mạnh mẽ, rất tuyệt vời và nó khiến bạn không thể từ bỏ nó. Vậy nên bạn đã mang nó theo đến tận bây giờ.
Cô ấy bối rối. Lần đầu tiên, có một người chịu chia sẻ cùng cô, và cậu ta còn nói về chứng hoang tưởng của cô như thể đó là tài năng của một tâm hồn trẻ con trong vắt. Cô ấy biết điều cậu ta nói hòan tòan sai bét với trường hợp của mình. Nhưng cô ấy hiểu cậu ta đang cố gắng giúp cô. Cô ấy không muốn nói dối, nhưng cô ấy không muốn tỏ ra mình là một kẻ vô ơn khi tiếp tục giũ bỏ sự cố gắng của cậu ta và tiếp tục hành hạ cậu ấy bằng những kí ức kì quái của cô.
- Có lẽ bạn nói đúng... Chỉ là... Không, tui xin lỗi. Tui không muốn là kẻ cãi bướng. Nhưng thực sự đó không phải là tưởng tượng. Sự thật là nó thực sự xảy ra.
Liệu cô ấy có hối hận với sự thành thật bướng bỉnh của mình không. Cô ấy lại vừa làm cậu ta mệt mỏi thêm. Cô ấy đã nghĩ cậu ta sẽ đăng xuất ngay sau đó.
- Ừm... Sao bạn không kể mình nghe vài chuyện kì lạ về tuổi thơ của bạn xem? Nghe có vẻ thú vị đấy!
Một ngày nào đó, cô ấy sẽ hối tiếc về ngày hôm nay, ngày mà cô để cho một người lạ bước sâu vào rắc rối của mình, ngày mà một người xa lạ đã chọn cô làm một người bạn.
XXX
Lúc này vẫn là sáng sớm ngày thứ năm, hội đại diện học sinh vừa tách ra sau khi Quế Chi phân công việc cho họ. Tú Cầu được cô ta giao cho việc tạo ra thêm một quả bom nho nhỏ. Cô ấy không hiểu tại sao bây giờ mình lại ngồi cùng thuyền với Quế Chi. Việc ở gần cô ta thường xuyên mấy ngày qua làm Tú Cầu thấy mệt mỏi trong người, như thể cô đã bị nhốt trong phòng kín với một kẻ nghiện thuốc vậy. Cô bước lơ đễnh một mình trong sân, không hề có ý định dùng bữa sáng trước khi vào lớp. Cô quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân bám theo mình. Anh ta không thể nào phiền phức hơn được nữa. Anh ta sắp vượt mặt Quế Chi để trở thành kẻ mà cô ghét nhất trong cái trường này. Tuấn Anh vẫy chào cô khi họ chỉ vừa mới tách ra vài phút trước. Tú Cầu kéo anh ta lại một gốc cây, hi vọng táng cây có thể giấu họ khỏi mọi ánh mắt từ các phòng. Cô ấy nổi nóng:
- Tôi đã bảo anh là tôi sẽ gửi cho anh ngay tiết đầu mà!
- Ồ, đừng có nóng! Tui chỉ muốn nói cho bồ biết là tui đã đổi số rồi. Bồ cần lấy số mới của tui mới có thể gửi được, đúng không?
Có chuyện khỉ gì với anh ta thế? Anh ta đang đùa giỡn với cô à? Tú Cầu không ngớt chửi rủa anh ta trong khi họ trao đổi số.
- Tại sao anh phải đổi số chứ?
- Tui không hài lòng với số cũ của mình. Nó khó nhớ và tầm thường. Số mới của tui này...
- Hừ, anh thực sự dùng tiền của bố mình cho những thứ vớ vẩn thế này? Anh thật là rỗng tuếch!
- Thôi nào cô em. Sẵn tiện ta đã ở đây, sao bồ không chuyển nó cho tui luôn đi?
Tốt thôi. Như người ta thường nói, nếu đã không tránh được thì thà sớm còn hơn muộn. Cô gửi tập tin qua điện thọai của anh ta, và cô sẽ vờ như mình chẳng biết gì về chuyện này. Sự khó chịu biểu hiện rõ ràng trên mặt của cô khiến Tuấn Anh phì cười và nói:
- Chỉ vài tháng nữa thôi. Khi tui tốt nghiệp, bồ sẽ rảnh nợ!
- Hi vọng anh tìm được cách qua được bài tốt nghiệp.
- Tui sẽ tìm cách...
- Tốt nhất là cách đó đừng có dính líu đến tôi!
Tú Cầu tức tối bỏ đi và nguyền rủa tất cả những kẻ có liên quan đã khiến cô lâm vào tình cảnh này. Hầu hết những kẻ đó đã có án phạt của riêng mình, ngọai trừ thủ phạm chính: cha cô ấy, ngài hiệu trưởng của ngôi trường bị nguyền rủa này. Đằng sau lưng cô, Tuấn Anh vẫn tiếp tục trò chơi của mình. Giọng của anh ta thật đáng ghét!
- Bình tĩnh! Đừng chạy nhanh quá!
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng chạy nhanh quá! Bình tĩnh!" Đó là điều cô ấy đã tự nói với chính mình vào đêm hôm đó. Nhưng đầu cô vẫn cứ quay cuồng, cô ấy muốn nhanh chóng về trường và vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Con đường về trường như kéo dài vô tận trong đêm, đã có lúc cô tưởng như mình đã lạc đường nhưng khung cảnh quen thuộc loáng thoáng chạy qua khiến cô biết mình không hề đi sai lối. Điều đó lại càng khiến cô phóng xe nhanh hơn, nhanh hơn nữa, nhanh hơn khả năng kiểm soát của cô. Một gã nào đó, có thể là một tên bợm nhậu, hoặc một người vô gia cư, một gã bị mộng du hay bất kì chứng tâm thần bất thường nào đó đã khiến hắn xuất hiện không đúng lúc đúng nơi, đã đứng sừng sững giữa con đường khi cô đang lao tới. Cô ấy đã giảm tốc, đã bóp thắng, đã né người, nhưng tất cả đều không đủ. Phải mất vài phút để các dây thần kinh của cô vượt qua cơn choáng váng. Cô đứng dậy xem xét tình hình. Bản thân cô ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng. Xe của cô thì có một vài vấn đề nhưng cô nghĩ nó đủ ổn để tiếp tục hành trình. Và cuối cùng... Tú Cầu nín thở khi nhìn thấy cái thân người kia vẫn đang nằm sóng soài trên đường. Hắn còn thở, nhưng cô ấy không biết là hắn sẽ chịu được bao lâu, liệu có đủ để đợi một chiếc xe khác vô tình chạy ngang qua đây không... Tùy vào vận may của hắn thôi, Tú Cầu vội vàng kết luận. Không ai được phép biết cô đã ra khỏi trường tối hôm đó. Xin lỗi, không phải tôi sợ chịu trách nhiệm với anh, nhưng tôi có vấn đề khác lớn hơn phải che giấu. Vậy nên, tông xe và bỏ chạy, đó là điều cô đã quyết định.
Tú Cầu tiếp tục nhớ về cái đêm nguyền rủa đó. Sau khi cô đưa xe vào trong bãi, cô ấy đã nghe thấy tiếng ai đó rúc rích trong một góc của bãi xe. Khi trong lòng cô đang hiện diện nỗi lo lắng, mọi tiếng động đều vẽ ra trong đầu cô những điều ám muội khả nghi. Tú Cầu đã đi tìm nơi phát ra tiếng động nhưng cô đã không bao giờ tìm ra nó. Có vẻ như nó đã tự tìm đến cô. Khi cô đã bỏ cuộc và bước ra khỏi bãi đỗ xe, Tuấn Anh đã đợi sẵn cô bên ngoài. Anh ta chào cô, cười nói và hỏi han, bóng gió và thẳng thắn, về việc cô đã ra ngoài đêm nay, cô đã đi đâu và làm gì, và tại sao cô lại trở về với chiếc xe như thế... Rất nhiều câu hỏi và sự quan tâm của anh ta, được cô đáp lại bằng sự im lặng, ngắt ngang, xấc xược và đe dọa. Buổi tối hôm đó đã mở đầu cho thỏa thuận đánh đổi giữa cô và anh ta, thứ sẽ kéo dài cho đến khi anh ta tốt nghiệp. Nó làm cô phát bệnh, nhưng đúng như anh ta nói, chỉ còn vài tháng nữa là nó sẽ kết thúc. Cô có thể kết thúc nó yên ắng như thế, không cần phải gây ra thêm rắc rối nữa.
Tú Cầu quay về phòng để chuẩn bị sách vở cho hôm nay. Trong khi cô đang nhặt các cuốn sách nằm rải rác trên bàn, một mảnh giấy lạ lùng lọt vào mắt cô. Cô cầm nó lên và đọc. Cô ấy đã nghe những lời đồn đại về những thứ thế này. Chết tiệt Quế Chi, nếu đây là trò của cô ta, nếu đây là một phần cái kế hoạch kích động mà cô ta nói... Nhưng cô ta không cần phải làm vậy để kích động cô. Quan trọng hơn, Tú Cầu không nghĩ Quế Chi biết về chuyện giữa cô và Tuấn Anh. Nếu cô ta biết thì chuyện đã không êm xuôi trong suốt thời gian qua. Nếu như đó không phải là Quế Chi, vậy chắc đây là tác phẩm của nhân vật nổi loạn khét tiếng. Tú Cầu ném nó vào sọt rác và bước ra khỏi phòng. Cô ấy không biết mình nên nổi điên với ai đây, kẻ giấu mặt đó hay là anh ta?
MÀY NGHĨ HẮN TA CHỈ BIẾT NHIÊU ĐÓ?
XXX
Chỉ còn vài phút nữa là tiết một sẽ bắt đầu, Liên Hương đang cấp tốc trình bày tất cả với Quế Chi. Thực tế, tất cả mọi thứ mà cô đang nói nghe như là hoàn toàn chẳng có gì.
- Không có ai bước vào căn phòng đó. Cậu ta đã ngồi trên hành lang và trông chừng nó từ lúc anh ấy vào bệnh viện cho đến khi các chị đến. Khi em vừa định bước vào thì cậu ta đã lập tức chồm tới. Cậu ta đúng là một kẻ gác cổng.
- Một kẻ hâm mộ thần kinh thì đúng hơn! Khi cô vào phòng, mọi thứ vẫn bình thường?
- Phải, em nán lại vài phút để vờ tìm vài thứ nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy là có gì bị xáo trộn hay có ai đang trốn ở đó cả.
- Thế còn cửa sổ? Có một cái ở hướng phía sau tòa nhà. Ai đó có thể trèo lên...
- Chính em là người canh chừng mặt sau tòa nhà. Không ai bén mảng đến đó.
- Đừng ngắt lời tui!
- Em xin lỗi, chỉ là em muốn tiết kiệm thời gian cho chị. Chị có một bài kiểm tra tiết đầu đấy. Chị không muốn tranh thủ ôn bài một chút sao?
Quế Chi phủi tay và bảo con bé về lớp đi. Chỉ vài giây sau, cô ta lại vẫy con bé lại và quẳng cho nó chiếc khăn giấy cô ta vừa dùng xong.
- Quẳng nó đi giúp tui!
Quế Chi bỏ vào lớp trong khi Liên Hương nhét chiếc khăn vào túi rồi bước về lớp của mình.bg-ssp-{height:px}
Vĩnh Lộc đang xem vội lại bài vở ghi chép. Cô ngước lên nhìn khi Tuấn Anh bước vào lớp. Trông cậu ta vẫn bình thản như không, chắc hẳn cậu ta đã chuẩn bị tốt. Thật là một sự thay đổi tốt đẹp, vài tháng trước, cậu ta vẫn còn đôn đáo khắp nơi mỗi khi đến kì kiểm tra thế này. Khi cậu ta đến gần hơn, cô giả vờ cúi xuống nhìn vào cuốn tập. Tuấn Anh dùng ngón tay kéo cuốn tập ra khỏi tầm mắt của cô. Cậu ta nhướng mày xem rồi nhanh tay lật sang các trang khác. Vĩnh Lộc lên tiếng phản đối nhưng cô được cậu ta đáp lại:
- Đừng xem bài đó! Anh nghĩ hôm nay ổng sẽ ra bài này.
Nhìn cái cách cậu ta tự tin chỉ vào trang sách, Vĩnh Lộc nghi ngờ hỏi cậu ta nửa đùa nửa thật:
- Làm sao anh biết? Anh được báo mộng à?
- Trong giấc mơ của anh, người duy nhất có thể xuất hiện--
Vĩnh Lộc đưa tay lên tát nhẹ vào má cậu ta. Nhất thời cậu ta cũng im miệng lại. Quế Chi trong một chốc mãi chú ý đến bọn họ nên bỏ dở câu chuyện với Tùng Lâm khiến cậu ta phải kéo cô quay lại.
- Này! Vậy bao giờ thì tiến hành?
Quế Chi không hề lộ vẻ gì bất thường, chỉ đơn giản là quay lại nhìn vào mặt cậu ta và trả lời:
- Khi nào tui bảo tiến hành.
Khi giáo viên bước vào lớp, Trúc Đào đã giơ tay đề nghị được đổi chỗ ngồi:
- Em nghĩ mình đã bị cảm. Em không thể ngồi gần cửa sổ.
Giáo viên vẫn chăm chú phát đề mà không thèm nhìn vào khuôn mặt khổ sở của cô:
- Tôi nghĩ tốt nhất là em nên đến bệnh viện. Em và Vĩ Diệp sẽ làm kiểm tra riêng. Điều đó không tuyệt hơn là tìm một đồng minh mới sao?
- Thật sao? Em được dời kiểm tra?
- Chỉ đùa thôi! Ngồi tại chỗ và tự mình làm kiểm tra đi!
Trúc Đào hậm hực, "Trò đùa gì mà nhạt phèo". Đề kiểm tra nhanh chóng được chuyền khắp lớp. Tuấn Anh nhìn lướt qua và cười thầm trong bụng. Điện thoại của cậu ta đã được mở sẵn. Mọi thứ cần được chép vào bài làm đều nằm trên đấy. Thế nên, có lẽ cậu ta là người duy nhất trong lớp cảm thấy bực bội khi bài kiểm tra đã bị hoãn lại. Tiếng huyên náo từ bên phía lớp đã khiến cho cả lớp nhốn nháo. Giáo viên phải ra ngoài dàn xếp và bọn học sinh tò mò ngó ra ngoài để xem chuyện gì đang xảy ra. Một vụ đánh nhau. Quế Chi nhanh chóng hiểu được những ai là các nhân vật chính và các vai liên quan. Cô ta mừng thầm vì thời cơ lại nhanh chóng đến như vậy và quay sang ra hiệu cho Tùng Lâm tiến hành công việc kinh khủng của cậu ta.
XXX
- Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó chứ? Tôi đã làm đúng như anh yêu cầu. Anh xui xẻo hay bị trời phạt là việc của anh!
- Này, bình tĩnh cô em. Đến cả bán hàng người ta cũng còn có bảo hành mà!
- Anh lo mà đi bảo hành cho cái đầu của anh!
- Này, ăn nói cho đàng hoàng đấy cô em. Cha cô chẳng muốn nghe thấy miệng cô thốt ra mấy lời này... hay là việc cô đi chơi đêm về với cái xe tàn tạ như thế!
Tú Cầu nổi nóng khi nghe anh ta nhắc lại chuyện cũ. Cô lại nhớ đến lời cảnh báo trên giấy và tự hỏi liệu anh ta biết được bao nhiêu phần chuyện cô đã làm đêm đó.
- Vậy còn anh, anh đang làm cái gì ở bên ngoài vào đêm đó?
- Đây là chuyện về cô em chứ không phải tôi. Cả tá người sẽ quan tâm chuyện cô con gái gương mẫu của hiệu trưởng "bị tai nạn" trên đường vào giữa đêm, chẳng ai quan tâm chuyện một nam sinh lẻn ra ngoài trường đi chơi đêm cả...
- Có lẽ. Thế bạn gái anh có quan tâm chuyện anh lẻn ra ngoài ban đêm chơi bời không? Sẽ có một chút giận hờn đấy, anh nghĩ mình có thể dỗ dành chị ta? Vậy còn chuyện này, chuyện anh đã gian lận mọi bài kiểm tra và thi cử--
- Ngậm mồm cô lại! Tôi mà bị đuổi học thì cô cũng như thế! Cô đã gần như tông chết một người đấy!
Vĩnh Lộc nện giày vào cửa để báo cho hai người bọn họ biết sự có mặt của mình. Tuấn Anh quay lại nhìn cô, trông khuôn mặt cô không có vẻ gì là đã nghe được chuyện giữa bọn họ. Cô ấy thắc mắc nhìn Tú Cầu và hỏi:
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
- Không có gì. Bạn trai chị là một kẻ xấu hạng bét. Anh ta có một vài âm mưu nhỏ nhen ngu ngốc... Cám ơn đã đến, tôi muốn phát bệnh với mấy kẻ trong trường này.
Tú Cầu bỏ ra ngoài. Lén lút, Tuấn Anh ném cho cô ánh mắt báo cho cô biết là cuộc đối thoại này chưa xong đâu. Khi bỏ đi, Tú Cầu vẫn không khỏi băn khoăn, thực sự anh ta chỉ biết có bấy nhiêu thôi sao?
Còn lại một mình với Tuấn Anh, Vĩnh Lộc mới thẳng thắn hỏi cậu ta:
- Dạo này sao hai người cứ hay nói chuyện riêng với nhau thế?
- ... Không có gì, anh không có ý gì với cô ta cả!
- Đó là điều cuối cùng làm em lo. Có những chuyện còn đáng lo hơn là chuyện bọn con trai các anh lăng nhăng. Sự thật là hai người đang có âm mưu hay giao kèo gì phải không? Và em cũng không được biết?!
- ... Anh không định âm mưu làm hại ai cả! Anh thề!
- Nếu anh không hại người thì chắc anh đang kiếm lợi cho mình?
- Anh chào thua. Em đúng, nhưng... anh không thể kể với em.
Vĩnh Lộc cúi đầu xuống và thở dài.
- Em biết nguyên tắc đó. Không ai trong chúng ta có quyền biết hết tất cả bí mật của đối phương. Và có lẽ là nên như thế, em không dám biết hết tất cả sự thật đâu.
Cô ấy bước đi về phía cửa. Mặc dù cậu đã thử kéo tay cô ở lại nhưng Vĩnh Lộc vẫn né vai sang một bên để tránh sự đụng chạm với cậu ta. Cô không muốn tỏ ra mình là loại con gái giận dỗi nên miễn cưỡng nói với cậu ta rằng:
- Em có một buổi tập. Em phải đi ngay. Gặp anh sau.
Tuấn Anh chỉ biết ngửa mặt ngao ngán với tình thế này. Cô ấy quá rạch ròi, cô ấy sẽ không để cậu tiếp tục trò gian lận này nếu cô ấy biết. Chỉ vài tháng nữa thôi. Cậu ấy không biết cô đã đoán được bao nhiêu phần của câu chuyện. Liệu cô ấy có thử nói chuyện với Tú Cầu không?
Vĩnh Lộc chẳng muốn nói chuyện với Tú Cầu. Cô ấy biết cậu ta đang nắm thóp cô ả nên chắc cô ta sẽ chẳng vui vẻ gì nói cho cô biết bí mật giữa họ. Trong đầu cô có cả đống các kịch bản về những chuyện có thể đang xảy ra giữa hai người bọn họ. Dĩ nhiên đó là chuyện xấu xa. Cô ấy ghét việc phanh phui các sự thật xấu xa về những người cô yêu như thế này. Ai cần phải biết tất cả sự thật để rồi đau đớn dằn vặt vì chúng cơ chứ? Cô phải dừng ngay chuyện này, đầu óc cô cứ tưởng tượng thêm các tình tiết theo chiều hướng ngày càng xấu hơn. Chỉ cần nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần vờ như cô chẳng biết gì cả. Cô ấy quyết định đến phòng tập để làm đầu mình thảnh thơi khỏi mấy chuyện này. Khi cô đang đứng trước cửa phòng tập, cô nhìn băng qua sân bóng và thấy bóng em gái mình cũng đang định bước vào phòng mỹ nghệ. Trông con bé như đang vất vả vác theo một cục đất và không thể mở được cánh cửa. Vĩnh Lộc băng qua sân để đến giúp con bé. Lưu Ly bối rối cám ơn chị mình, cuộc gặp cuối cùng của họ đã không diễn ra suôn sẻ lắm, cũng như hầu hết mọi lần khác. Lưu Ly đặt cục đất sét lên bàn và khoanh tay đứng nhìn Vĩnh Lộc. Cô chẳng biết sẽ bắt chuyện thế nào, mà cô cũng chẳng biết chị mình có muốn nói chuyện hay không. Vĩnh Lộc nhìn gương mặt như muốn tiễn khách của em mình và cảm thấy bản thân mình là một vật thừa thãi bên trong căn phòng này.
- Vậy... câu lạc bộ của em đang có bài tập về đồ gốm à?
- Ừm...
Vĩnh Lộc nhìn mấy khối hình thù méo mó khác nhau được đặt trên kệ.
- Cái nào là của em?
- ... Không cái nào cả. Em vẫn chưa bắt tay làm... Em định bắt đầu ngay bây giờ.
- ... Ừm, vậy chị sẽ để em lại một mình...
Cảm thấy mình cần một lời tạm biệt thân ái hơn, Vĩnh Lộc quay lại nói với em cô.
- Trưa nay chị sẽ ở bên phòng tập. Nếu em muốn nghỉ tay một chút thì có thể sang. Mà đến giờ thì em nhớ đi ăn trưa đấy.
- ... Chị vẫn tập võ à?
- ... Phải. Đến giờ mọi người thường ngỡ ngàng khi biết chị tập võ...
- Nhưng đó là chị, nên sẽ chẳng có ai nói gì đâu.
Ngậm miệng lại, Lưu Ly tự nói với mình như thế. Mỗi khi cô để cho mình nói quá ba câu thì kết quả luôn là làm đối phương phát điên. Nhưng một phần nào đó trong cô lại khoái trá với việc tuôn ra những lời như vậy.
- Chị quá hoàn hảo. Mọi người đều yêu chị. Nếu như chị có vài điểm khác người thì người ta sẽ chỉ xem đó là phần cá tính thôi.
- Ừm...
Nó đang xoa dịu mình phải không, Vĩnh Lộc tự hỏi. Giọng điệu của nó nghe không giống như thế. Lưu Ly vẫn tiếp tục vừa nói vừa nhào nắn cục đất của mình. Trông cô ta như đang đấm vào cái bản mặt vô định hình của ai đó.
- Không như em, mọi thứ em làm đều quái gở trong mắt tất cả mọi người! Chị mất bao nhiêu lâu để mẹ không càm nhàm về việc chị tham gia lớp võ? Em có được bao nhiêu thời gian để gặp mặt mẹ mà không phải nghe mấy lời ca thán về việc mình là kẻ gàn dở yếu kém thế nào!?
- Được rồi, chị phải đi. Chị không hiểu sao em lại có thể đột ngột nổi nóng như thế. Sao lúc nào em cũng chứa đầy sự căm ghét và đổ lỗi thế?!
Vĩnh Lộc bỏ ra ngoài trước khi họ lại bắt đầu cãi nhau. Cô ấy chẳng có lỗi gì cả, cô ấy tự nhủ với mình. Nó luôn đẩy mọi người ra xa dù cho họ cố tử tế thế nào. Tốt nhất là cô nên mặc kệ nó. Cứ vờ như cô chẳng biết gì, chẳng nghe gì về nó thì tốt hơn. Khi cô đã bước vào trong phòng tập, Quế Chi gọi điện và hẹn gặp cô ở giờ ăn trưa. Không có cách nào để cô tránh xa khỏi mấy chuyện rắc rối này sao?