Mạn Bộ Biên Giang Minh Nguyệt Hàn

chương 57: chương cuối

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mai là ngày tháng - lễ tình nhân và cũng là sinh nhật Giang Triệt.

Lúc trước, Giang Triệt không thích lễ lạc cho lắm. Mỗi lần đến sinh nhật cậu chàng, ông bà Giang lại đi du lịch người- không phải không muốn dẫn theo bóng đèn mà là anh em không chịu. Vậy nên mỗi khi đến ngày này, ông bà quen đi mừng “lễ tình nhân” chứ không phải “sinh nhật con”.

Nhưng năm nay anh chàng phá lệ đề nghị cả nhà ra ngoài ăn lễ, luôn tiện còn mời cả nhà Phong Mạn Mạn đi chung. Tại sao vậy? Ai, là vì cậu chàng thấy áy náy mà……

Ngay tối hôm Bắc Phong Giang Thượng Hàn “bị ép cưới”, Giang Triệt có đến phòng anh mình chuẩn bị tâm sự chuyện “tình yêu và cuộc đời” và hỏi thử xem Giang Hàn cùng Phong Mạn Mạn định mừng lễ tình nhân thế nào.

Kết quả Giang Hàn chỉ ậm ờ kiểu “tại sao phải mừng lễ tình nhân” linh tinh làm Giang Triệt áy náy cực kỳ.

Bởi vì… chuyện hình ảnh trong trò chơi của Mạn Mạn “bị che giấu” là do Giang Triệt làm- lâu thật lâu trước kia lúc anh chàng sửa máy giúp Mạn Mạn thì đã phát hiện rồi nhưng lại ra vẻ không biết, đem hết mớ hình “ẩn” đi chờ Giang Hàn về nước cho có chuyện trêu tức anh mình, thuận tiện xem Giang Hàn có thích Mạn Mạn thật lòng hay không. (chắc phần trêu tức mới là nguyên nhân chính hỉ? ~.~)

Đương nhiên, Giang Triệt không yêu Mạn Mạn, cũng chưa hẳn là có tình anh em với cô, nếu buộc phải kể rõ quan hệ giữa người thì chỉ là người gây rối và người gỡ rối mà thôi.

Còn lúc trước cậu chàng ra vẻ phải lòng Phong Mạn Mạn chỉ là vì chọc Giang Hàn mất bình tĩnh, tiếc rằng anh cậu chẳng mắc bẫy gì cả. Từ nhỏ Giang Triệt đã nghiên cứu cảm xúc của anh mình: dù người khác có bắt nạt anh thế nào, dù anh có bị mắng oan, dù tức giận hay đau buồn,… vẻ mặt Giang Hàn chỉ có - cực kỳ bình thản. (thật ra thì Giang Triệt cũng không khác mấy, rất ít khi để lộ cảm xúc, nếu có khác cũng chỉ là vẻ mặt bình tĩnh, không có biểu tình- tên gọi tắt: Mặt than).

Cho nên cậu chàng mới tức lên, thậm chí còn “đổ dầu vào lửa” muốn Giang Hàn với Phong Mạn Mạn hục hặc chút ít.

Ai, làm em không dễ a. (←.← làm em khiến anh cãi nhau với bạn gái… đúng là k dễ a!)

Cho nên Giang Triệt mới phải đề nghị Giang gia và Phong gia đi mừng lễ tình nhân, ngạch…… đi mừng sinh nhật cậu chàng.

Mấy ngày nay Mạn Mạn rất buồn bực- nên nói đều nói, nên giải thích đều giải thích rõ ràng mà- Giang Hàn vẫn gượng gạo với cô. Phong Mạn Mạn nằm lì trên giường, vừa muốn hét lên cho đỡ tức thì nhận được điện thoại của Giang gia- là Giang Hàn gọi tới- thế là cô hí hửng bắt máy, kết quả lại là Giang Triệt nói chuyện.

Ăn mừng lễ tình nhân? Không sao cả, vấn đề là vì cái gì không phải người mà là gia đình cùng đi? Hơn nữa- quan trọng nhất là- tại sao không phải do Giang Hàn mời cô chứ!!

Tuy rất bực mình nhưng Phong Mạn Mạn vẫn nhận lời mời- vốn Mạn Mạn rất muốn lấy lý do này nọ từ chối nhưng khi nghe bảo Giang Hàn cũng đi thì gật đầu ngay. Dạo này anh làm cô rất tức tối, thật muốn giận luôn cho anh đến dỗ nhưng dù sao đây cũng là lễ tình nhân đầu tiên của người- tuy kiểu ăn mừng có vẻ hơi giống “lễ thân nhân” (người thân), Phong Mạn Mạn rất muốn đạp Giang Hàn xuống hỏi rốt cuộc anh muốn thế nào.

Nhưng dù thế nào thì chuyện đã như vầy, Mạn Mạn chỉ đành chuẩn bị quà - cho anh và còn cố ý mua bộ váy mới mà tặng- dù Phong Mạn Mạn bình thường hơi chậm tiêu nhưng lúc này cô cũng có cảm giác của người đang yêu say đắm.

Đêm /, nhà hẹn nhau ra khách sạn ăn lễ. Sau khi ăn xong, bên cha mẹ đều dùng lý do “có việc đi trước” cùng “bỏ con chạy lấy người”.

” Chuyện gì thế này?” Mạn Mạn khó hiểu.

Giang Triệt: “Em cũng có việc đi trước, người muốn hẹn hò thì xin cứ tự nhiên.” Nói xong cũng bỏ về.

Phong Mạn Mạn đợi Giang Hàn mở miệng trước, cô kéo kéo váy- tuy rằng váy không ngắn lắm nhưng với người ít mặc váy ngắn như cô thì- sợ lộ chân lộ cẳng.

” Vậy mình về nhà thôi.” Anh nắm bàn tay lạnh lẽo của cô- đã sợ rét mà còn dám mặc váy trong thời tiết này?- Giang Hàn nhíu mày. Đây là lần đầu tiên anh thấy Mạn Mạn mặc váy, hơn nữa còn đeo nhẫn anh tặng ở ngón áp út.

Phong Mạn Mạn thấy anh có vẻ hơi giận mà thở dài- thôi quên đi, về nhà! Hẹn hò, lễ tình nhân gì gì đó cô mặc kệ. Mạn Mạn lấy tay vung vẫy túi xách- nặng ghê- biết vậy cô chẳng chuẩn bị quà làm gì, dù sao cũng đâu ai nhận!

Dọc đường về, Giang Hàn rất ít lời, Mạn Mạn thì cũng chẳng nói nhiều- người lẳng lặng nắm tay nhau. Rõ ràng là lễ tình nhân ngọt ngào, kết quả bọn họ lại như người xa lạ.

Phong Mạn Mạn thấy anh như vậy thì càng không vui, giờ cô chẳng buồn mơ mộng gì về cuộc hẹn hò hôm nay nữa, chỉ ước sao nhanh về nhà đánh giấc- có lẽ khi cô thức dậy, Giang Hàn lại biến trở về anh chàng cưng chiều cô, yêu cô, săn sóc cô như lúc trước.

Giang Hàn nhận ra Mạn Mạn đang cố bước đi thật nhanh, anh cúi đầu nhìn sang người bên cạnh- nửa buồn cười, nửa lại bất đắc dĩ- thật ra anh đang đợi cô mở lời đấy mà.

người tiếp tục giận dỗi suốt đường về.

Đến dưới lầu nhà cô, Giang Hàn vẫn không buông tay, anh hơi nhướng mày nhìn Phong Mạn Mạn nhưng cô cứ cúi gằm mặt lí nhí: “Chúc anh lễ tình nhân vui vẻ, vậy…… em lên nhà trước.”

Quả nhiên anh lại phải chủ động rồi “Mạn Mạn……”

Nhưng cô lại dùng sức giãy tay anh ra, xoay người muốn chạy lên nhà- dù sao lần này anh làm cô đau lòng thật.

Giang Hàn hơi kinh ngạc nhìn Phong Mạn Mạn chạy đi, anh đang định mở miệng giữ cô lại- anh không biết sao mọi chuyện lại thành ra thế này nữa- thì cửa sắt chỗ cầu thang nhà cô bị dì lớn tuổi mở ra.

” Mạn Mạn hả?” Dì này hay “quan tâm tới hàng xóm” lắm, bà nhìn Giang Hàn rồi nói, “Người trẻ tuổi tốt thật, cứ đến lễ tình nhân thì có người cùng đi hẹn hò vui vẻ.” Vì người vừa là thanh mai trúc mã lại vừa là hàng xóm của nhau, chuyện Giang Hàn và Phong Mạn Mạn yêu nhau đã sớm được nhà nhà biết đến. (;)))

Mạn Mạn chỉ lễ phép chào dì rồi chạy tiếp.

” Thẹn thùng nữa kìa! Tuổi trẻ thật tốt mà.” Bà tiếp tục cảm thán rồi đi ra ngoài.

Giang Hàn nhìn bóng cô biến mất mà tim như thắt lại- đây không phải lễ tình nhân mà anh muốn, càng không là lễ tình nhân anh muốn tặng Mạn Mạn- anh cứ nghĩ mọi chuyện đều trong kế hoạch mình, kết quả lại sai li đi dặm. Vì cửa sắt đã đóng lại nên anh cũng chẳng thể chạy theo cô được, nhìn lên cửa sổ nhà cô, anh ngẫm nghĩ chút rồi quyết định gọi điện cho Mạn Mạn……

Phong Mạn Mạn chạy mạch đến cửa nhà mình rồi phụng phịu lầm bầm lầu bầu, “Đồ Giang Hàn ngu ngốc! Nghĩ cái gì không biết, mình với tên Đại Khả có gì đâu, dù sao cũng nên hỏi tiếng chứ! Thật là, thật là……” Đến đây, cô hét tướng lên “Thật là tức chết mà!” Nói xong còn giậm chân đùng đùng.

Mạn Mạn ngồi xổm trước cửa lục túi xách- chìa khóa đâu? Cái chìa khóa chết tiệt kia đâu mất rồi? Chẳng lẽ cô quên đem rồi? Cô tìm hoài không thấy, bực mình, đổ hết mọi thứ trong túi ra “Loảng xoảng……” Tiếng gốm sứ bị va chạm.

Di động, ví tiền, khăn tay, quà cho Giang Hàn? Không xong! Phong Mạn Mạn vội vàng lấy món quà ra xem xem có sao không thì……

” Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào…… Tìm em đi nào, nhanh nhanh nhanh lên nào~” Người gọi: Hàn.

” Alô……”

Mạn Mạn khựng lại bắt máy, giọng cô nghe như đang khóc làm Giang Hàn càng thêm đau lòng “Mạn Mạn, sao chưa bật đèn, còn chưa vào nhà sao?”

” Ngủ rồi, em ngủ rồi!” Cô hét.

Giang Hàn ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng cô, “Phòng em không bật đèn.”

” Đang ngủ thì mở làm quái gì.” Thì ra Mạn Mạn cũng biết giận dỗi, anh không những không trách mà thậm chí còn thấy…… đáng yêu.

” Từ lúc em lên cầu thang tới giờ vẫn chưa bật đèn, sao chưa vào nhà?”

Nói vậy… Giang Hàn vẫn để ý cô sao? Anh lo cô ở mình sao? Nếu để ý lo lắng cho cô sao mấy ngày nay cứ lạnh nhạt như thế? Nghĩ đến đây, Mạn Mạn lại muốn khóc.

” Ừ đó, em không về nhà thì sao?! Lúc trước, em với mẹ đều nghĩ em sẽ qua lễ tình nhân với anh, em còn vui đến quên mang chìa khóa nhà kìa!!… Kết quả anh lại như vậy. Giang Hàn ngu ngốc, em ghét anh!” Nói đến câu cuối cô gần như rống vào điện thoại.

Lúc này dì hàng xóm đã trở về, Giang Hàn thấy cửa sắt mở liền tranh thủ vọt vào, vừa nghe Mạn Mạn lên án vừa chạy vội lên lầu .

Khi anh vừa thở vừa đến cửa nhà cô thì thấy cô bé tội nghiệp ngồi xổm trước cửa, anh phát hiện mình sai thật rồi, không nên ép Mạn Mạn như vậy dù có muốn cô học được chủ động đi chăng nữa.

Anh ngồi xổm trước mặt cô, cúp điện thoại, ôm chầm lấy cô, “Mạn Mạn, anh xin lỗi.”

Thấy Giang Hàn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Phong Mạn Mạn dại ra chút, mất hết khí thế lúc nãy, để mặc anh ôm cô.

“Mạn Mạn, ba mẹ em chắc sẽ về hơi trễ, em qua nhà anh trước đi.” Anh nói xong liền nhặt giúp cô những thứ nằm la liệt trên mặt đất.

Giang Hàn kéo Phong Mạn Mạn đứng dậy nhưng cô lại thút thít: “Chân em tê cứng rồi.”

Anh cười khổ, cầm túi xách cô: “Leo lên, anh cõng em.” Giang Hàn vòng qua trước mặt Phong Mạn Mạn rồi ngồi xổm xuống.

Mạn Mạn ôm lấy cổ anh hệt như lúc còn nhỏ, cô thì thầm: “Anh Hàn thật tốt.”

Rốt cục nghe được xưng hô mà anh muốn, Giang Hàn hơi sửng sốt chút rồi mới nói: “Mạn Mạn ngoan, anh sẽ cõng em cả đời.”

Cứ như vậy, anh cõng cô về nhà mình, “Mạn Mạn, nặng quá.”

” Gì chứ! Em có nặng đâu?!” Phong Mạn Mạn giận dỗi hơi siết chặt cổ anh chút.

” Anh nói túi em nặng quá……” Giang Hàn cười khẽ.

” Tại chứa quà cho anh mà!”

Bọn họ vừa nói vừa cười, rất nhanh đã về đến nhà anh.

Ngồi trên giường Giang Hàn, Mạn Mạn bắt đầu kiểm tra món quà, kết quả anh lại giành lấy: “Không phải tặng anh sao? Phải để anh mở quà mới đúng.”

” Hồi nãy em lỡ tay ném, chắc vỡ mất rồi.”

” Không sao hết, đây là thứ đầu tiên em tặng anh mà, người được tặng là anh, đương nhiên để anh mở trước.” Giang Hàn mở quà.

Đó là bộ ly tách bằng gốm sứ, kiểu dáng như các nút trên bàn phím, có điều không in các ký tự mà là h,a,n,s, i,l,o,v,e,u.

Mạn Mạn hơi mắc cỡ khi sắp chúng lên khay.

Thấy Giang Hàn âu yếm nhìn cô, Phong Mạn Mạn càng thêm ngượng ngùng, cô nói sang chuyện khác: “Quà em đâu?”

” Mạn Mạn, xin lỗi, anh quên mất.” Giang Hàn nói.

Cô có chút thất vọng nhưng vẫn nói: “Không sao, em hỏi vậy thôi.” Ai…… Tên Giang Hàn ngu ngốc dám quên quà cho cô.

” Không vỡ chứ?” Nghe anh nhắc, cô vội vàng cầm lên xem kỹ, không ngờ lại phát hiện mỗi tách đều chứa viên chocolate, tách viên- không biết anh cho vào hồi nào nhỉ?

Cô kinh hỉ cầm chocolate, kết quả Giang Hàn lại biến ra bó hoa toàn bằng sôcôla, tựa như trong quảng cáo trên TV vậy “Mạn Mạn, chúc em lễ tình nhân vui vẻ.”

Phong Mạn Mạn ôm lấy anh “Cám ơn, em thích lắm.”

” Thích là tốt rồi” Giang Hàn cũng rất thích khi người ôm nhau, cảm giác như cả tim cũng ấm lên.

Nhưng Mạn Mạn lại phá vỡ không khí “Còn có, còn có” Cô giãy ra khỏi vòng tay anh, chạy đến máy tính, login acc Bắc Phong Giang Thượng Hàn- Giang Hàn cười cười nhìn màn hình.

Sau đó, Phong Mạn Mạn lại login acc mình, dùng kỹ năng tiếng gọi tình yêu: màn hình xuất hiện câu- Bắc Phong Giang Thượng Hàn, em nhớ anh.

” Cái kia, em với Nho Nhã Lễ Độ không có gì cả, xem, cả trong game chồng em cũng là anh, còn có……” Cô chỉ vào màn hình.

Anh ngắt lời cô: “Anh biết, dù là trò chơi hay ngoài đời, chồng em vĩnh viễn chỉ có thể là anh.” Giang Hàn dịu dàng ôm lấy cô hôn thật sâu……

Trên màn hình, Bắc Phong Giang Thượng Hàn và Bình Hải Tịch Mạn Mạn tay nắm tay.

——————————————————————————————-

năm sau, Phong Mạn Mạn tốt nghiệp, cô làm nhân viên văn phòng ở công ty nhỏ, cuộc sống của cô thật đúng là “ngày qua ngày, năm lại qua năm”- rất êm ả.

Chuyện tình cảm của Mạn Mạn và Giang Hàn cũng sóng yên gió lặng. Đương nhiên, lâu lâu người vẫn có tranh cãi chút, nhưng dù ngoài đời hay trên game, chuyện tình tiểu thanh mai tiểu trúc mã vẫn ngọt ngào đến làm người ta hâm mộ.

năm gần đây, “Đường Thi ba trăm thủ” vẫn còn, “thiên hạ thứ nhất” cũng không tan, bang cùng trải qua những thăng trầm của Mộng cảnh Tạm biệt dù bây giờ đã có những bang phái mới ra đời, “Đường Thi ba trăm thủ” và “Thiên Hạ Vô Song” cũng không thiên hạ chia như trước. Sự kiện trộm acc và sự xuất hiện của các game online khác khiến số người chơi của Mộng cảnh Tạm biệt giảm hẳn, may mà có phiên bản mới ra đời, giữ chân ít người chơi cũ và lôi kéo thêm người chơi mới.

Đường Thi đặt ra thông lệ: mỗi tháng vào ngày bang hội chiến lại làm nhiệm vụ leo tháp, buổi tối thì tham gia bang hội chiến- tuy mỗi tháng chỉ có ngày như vậy nhưng cảm tình giữa bọn họ vẫn không bị ảnh hưởng.

Mỗi người ở Đường Thi đều có những cuộc sống khác nhau. Ta Là Thương Nhân vẫn bày quầy bán đồ ở thủ đô, suốt năm vẫn thích xoát loa chọc ghẹo người khác. Về phần Xuy Độ Ngọc Môn Quan- Quan Hạo- anh chàng là người lập gia đình sớm nhất, lên chức “cha” cũng sớm nhất nhưng không chỉ bám trụ Mộng cảnh mà còn kéo cả vợ mình là Linh Như vào- nhân vật “Xuy Phong Mành Hạ Phiêu” tay anh luyện thành vẫn bị Thu Sắc Tòng Tây Lai chê gay chê les kia chính là chuẩn bị cho cô. Dù sao cô ở nhà chăm con, khi rảnh liền vào chơi.

Tân Mĩ Nhân Như Ngọc và Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm phát triển ra ngoài đời, ai bảo yêu qua mạng là ảo nào? “Đường Thi ba trăm thủ” chuyên “sản xuất” các cặp từ mạng ra đời đấy! Chuyện Tân Mĩ Nhân Như Ngọc cùng Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm khiến Thu Sắc Tòng Tây Lai rất bức xúc- tại sao anh và Mộng Sa biết nhau lâu như vậy mà chỉ là vợ chồng ảo thôi?

Thu Sắc Tòng Tây Lai và Mộng Sa rủ nhau sang chơi trò mới- Thu Sắc Tòng Tây Lai thề sống chết vợ nói chồng nghe, cố gắng trong năm nữa sẽ “thăng chức” làm người yêu thật.

Bang chủ Trì Nguyệt Tiệm Đông Thượng có , lần tham gia bang hội chiến, có điều tính tình anh không vui vẻ như trước nữa- suốt năm anh vẫn không quên được Tâm Tâm- ai…… “ăn cây nào rào cây ấy” mà. Thỉnh thoảng Việt Ly Đông login cả acc, nhìn nhân vật ngồi dưới bóng cây anh đào- người không biết còn tưởng có nhiệm vụ, bắt chước đứng dưới tàng cây cả ngày mà chẳng thấy gì. Dần dần, cảnh Trì Nguyệt Tiệm Đông Thượng và Thu Nhật Vọng Hương Tâm ngồi dưới tàng cây bị người chơi xếp vào cảnh đẹp trong game- bang chủ thực si tình mà~

Mấy ngày gần đây Phong Mạn Mạn cảm thấy Giang Hàn có chút vấn đề. Trước kia dù mưa to gió lớn thế nào anh vẫn đến rước mình nhưng…… Đây là ngày thứ anh lấy cớ này cơ nọ không đón cô. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Chiều thứ , Mạn Mạn cầm máy tính xách tay đến nhà anh, lấy lý do “máy tính bị trục trặc” nhờ anh “sửa giúp”- thật ra thì cô thấy hơi nhớ anh thôi mà.

Cô cố ý mặc bộ váy trắng dài, mái tóc mềm mượt để xõa, giày xăng ̣đan trắng ôm máy tính xách tay trắng (!!!), chạy đến nhà anh, kết quả……

” Mạn Mạn?” Giang Triệt mặc áo sơ mi quần tây kinh ngạc nhìn cô, anh chàng mở cửa: “Anh tui không ở nhà, bà tới làm gì?” Tuy giọng điệu vẫn nghênh ngang như trước nhưng vẫn rất lịch sự nghiêng người mời Mạn Mạn vào nhà.

Phong Mạn Mạn ôm máy “Giang Hàn không có nhà?” Cô thất vọng cúi đầu.

người ngồi kế bên nhau, cô gái cúi đầu, vẻ mặt mất mát, chàng trai hơi trừng mắt khó chịu… trông giống như cảnh cặp đang nói lời chia tay- cảnh này lọt hết vào mắt bạn gái Giang Triệt, cô này vẫn ra vẻ thoải mái chào hỏi: “A Triệt, anh có khách hả? Đêm nay chắc anh không rảnh đâu ha?” Cô nàng ôm hết đống hồ sơ nhét vào tay Giang Triệt: “Trả anh này, tui sửa xong hết rồi đó.” Nói xong liền muốn bỏ về.

” Hướng Tình, chờ chút.” Giang Triệt kéo tay cô lại: “Đêm nay anh rảnh mà.”

Phong Mạn Mạn nhìn cô gái kia- Hướng Tình? Tên nghe quen quen- Mạn Mạn buột miệng hỏi: “Bạn là Trình Hướng Tình đúng không? Mình là Phong Mạn Mạn lớp bên cạnh, bạn cùng lớp Giang Triệt.”

Trình Hướng Tình cũng nhìn Mạn Mạn lúc “À, nhớ rồi, người bị đồn là bạn gái ổng mà.” Sau đó lại sửa miệng, “Không phải, bây giờ không phải “bị đồn” nữa mà là bạn gái thật ha?” Nói xong còn mỉm cười.

Giang Triệt cau mày, vẻ mặt giống hệt Giang Hàn lúc nhíu mày “Cái gì mà bạn gái, là chị dâu anh.”

” Hả? Chị dâu?” Trình Hướng Tình kinh ngạc.

” Đúng rồi, Mạn Mạn, gần đây anh tui ít khi về nhà lắm, có khi tối cũng không về nữa, cẩn thận nha, coi chừng ổng chạy đó. Mà hình như ổng đi đâu nhỉ?” Giang Triệt cố ý chạy đến chỗ tấm lịch: “À phải! Chỗ này nè. Gần đây có cô nào đó hay gọi điện cho ổng lắm, có gì đừng đổ thừa tui không báo cho bà biết trước nhe.” Rốt cục có thể thoát khỏi danh hiệu “bạn trai của Phong Mạn Mạn” trước mặt Hướng Tình rồi.

Phong Mạn Mạn hoảng hốt, cô nhìn địa chỉ trên tấm lịch- không về nhà? Cô nào đó? Địa chỉ? Lúc trước còn nghĩ anh đang bận làm việc, té ra là “bận” thật! Cô thẫn thờ nhớ lại mấy tin nhắn trong điện thoại Giang Hàn do ai đó gửi, hơn nữa nội dung còn rất khó hiểu, không biết có phải tiếng Anh không nữa… Thật ra thì anh xuất sắc như vậy chắc chắn sẽ được nhiều người thích là chuyện bình thường, hơn nữa mấy năm nay cô vẫn không hiểu Giang Hàn thích cô ở điểm nào- cô vừa không xinh đẹp lại không có dáng người…

Giang Triệt cười cười hỏi: “Mạn Mạn, máy tính bà bị hư hả? ” Anh chàng chỉ chỉ máy tính trong tay cô.

Mạn Mạn lắc đầu, “Không, Giang Hàn không ở thì tui về đây, không quấy rầy người.”

“Vậy hả?” Về nhà? Giang Triệt cười đến nham hiểm, “Vậy bà về cẩn thận nhá.”

Tiễn Mạn Mạn về, anh chàng kéo Hướng Tình vào phòng mình, “Vào đây, ngồi đi.”

“A?” Hướng Tình còn đang ngơ ngác theo Giang Triệt vào phòng.

Suốt dọc đường về nhà, Phong Mạn Mạn cứ nghĩ mãi- về sao? Hay tìm anh? Nếu về thì cô sẽ thức trắng đêm vì lo lắng mất… còn nếu tìm thì chẳng phải không tin tưởng anh?

Cuối cùng, cô tự thuyết phục chính mình- dù sao địa chỉ đó cách đây không xa, cứ coi như ra ngoài đi dạo thôi- thật ra cô vẫn rất tin tưởng Giang Hàn mà.

Xem ra hôm nay cô rất xui xẻo, rõ ràng nhớ địa chỉ kia nằm gần nhà mình thôi, kết quả cứ chạy vòng vòng mà chẳng thấy đâu, tia sáng vắt ngang bầu trời, “ầm” tiếng, mưa trút xuống, hơn nữa càng lúc càng lớn.

Mạn Mạn không đem ô theo, tay lại đang ôm máy tính, cô cắn răng che máy chạy vội vào mái hiên gần đó trú mưa, quýnh quáng thế nào lại vấp chân, xém nữa té ngã rồi “Á……” Chân phải cô đau quá, chắc bị trặc rồi.

Rất vất vả nhảy lò cò đến chỗ trú mưa, cô ngồi xuống xoa xoa mắt cá chân, tính ra cũng không đau lắm, có điều công nhận là hôm nay xui thật!

Phong Mạn Mạn ngồi chừng phút thì nghe ai đó gọi tên mình. Là Giang Hàn! Cô ngẩng phắt đầu, hay thật, anh đang cầm hộp cơm chạy tới gần.

” Mạn Mạn?” Anh không ngờ hôm nay lại gặp cô ở đây.

Mạn Mạn vui vẻ đứng dậy vẫy tay gọi anh: “Sao anh ở đây?”

Giang Hàn chẳng hiểu ra sao: “Hình như anh phải hỏi em mới đúng.”

” A……” Lúc này cô mới nhớ tới…… mình đang “thăm dò tình hình quân địch”.

Giang Hàn không hỏi tiếp mà lấy tay vuốt vuốt nước mưa trên tóc cô, “Biết thời tiết không tốt sao còn không đem dù?” Anh nhìn Phong Mạn Mạn từ đầu tới chân rồi bảo: “Lỡ bị bệnh thì sao?” Nói xong liền kéo cô vào nhà.

Mạn Mạn đi theo Giang Hàn- thì ra là chỗ này, sao cô đi mấy vòng mà không thấy chứ?

Giang Hàn cầm chìa khóa mở cửa, “Đúng rồi, Mạn Mạn, sao em đến đây? Có việc tìm anh sao không gọi điện thoại?”

Mạn Mạn vờ vịt “Ách…… Cái kia, Giang Triệt cho em biết địa chỉ, ổng bảo ổng không sửa được máy em.” Giang Triệt a Giang Triệt, xin lỗi phải lôi ông ra “đỡ đạn”!

Anh cầm lấy máy tính cô đặt lên bàn rồi chạy vào phòng lấy khăn đưa cho cô. Mạn Mạn nhìn quanh- phòng sân nhỏ, anh sống mình mà cần ở chỗ lớn như vậy sao? Hay…… với cô nào nữa?

Phong Mạn Mạn để mặc anh lau tóc giúp, chính cô lại xem Đông xem Tây tìm dấu vết để lại.

Trong phòng chỉ có có giường lớn, trên giường chỉ trải nệm, phòng khách cũng chỉ có sô pha và bàn ăn, chính cô đang ngồi trên chiếc sô pha đó.

” Mạn Mạn, nhìn gì vậy?” Giang Hàn khó hiểu.

” Ách…… Mấy người chuyển nhà sao?” Trong phòng còn nghe mùi nước sơn, rõ ràng là mới trang hoàng xong.

Giang Hàn tủm tỉm cười: “Đúng, chuyển nhà.”

” A?” Phong Mạn Mạn mất mát, “Vậy… muốn đến tìm anh phải đi thật xa.”

” Không sao cả, không xa lắm mà.” Giang Hàn vẫn mỉm cười.

” Ừm……” Cô yểu xìu, tuy chỉ cách nhà mấy con đường nhưng cô đã quen việc anh ở gần nhà, vậy mà bây giờ lại…… “Cũng đúng. Mà chỗ này giống nhà anh quá ha, phòng này của anh, phòng kia nhỏ hơn, chắc của Giang Triệt- tội ổng ghê……”

” Không phải” Anh ngắt lời cô, “Phòng này của anh với em, phòng nhỏ hơn là phòng khách, phòng còn lại của con mình.”

” A?!” Mạn Mạn kinh ngạc.

Anh buồn cười lắc đầu, nắm tay cô vào phòng của người, “Vào đây xem đi.”

Căn phòng rất đơn giản, cả phòng chỉ có mỗi chiếc giường, những thứ khác đều không có. Giang Hàn kéo thùng giấy dưới gầm giường ra, lấy bộ chăn, gối, dra giường và tự tay bày lên nệm.bg-ssp-{height:px}

” Màu này em thích không?”

” Vâng……” Mạn Mạn không biết nên nói gì nữa, dra giường màu vàng nhạt, là màu cô thích nhất.

Không biết anh lấy chiếc chìa khóa từ đâu ra, tha thiết nhìn Mạn Mạn, cầm chặt tay cô hỏi to: “Mạn Mạn, em sẽ lấy anh chứ?”

” A?” Cô kinh ngạc- đây là cầu hôn! Đây là cầu hôn! Nhưng cô hồi hộp đến không biết nên phản ứng thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn Giang Hàn.

Giang Hàn thấy vậy liền buông nhẹ tay cô ra, giả đò vô tội cúi đầu: “Anh bị từ chối rồi…”

” Không có, không có…… Em đồng ý.” Cô nắm chặt lấy tay anh.

Anh hỏi lại: “Em đồng ý cái gì?”

” Em đồng ý lấy anh!” Cô nói hơi lớn tiếng, giọng run run vì hồi hộp.

Thế là anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô rồi dịu dàng cởi chiếc nhẫn trên tay cô thay bằng chiếc nhẫn khác.

” Em là của anh.” Giang Hàn tuyên bố xong lại ôm chặt lấy Phong Mạn Mạn mà hôn, Mạn Mạn nhắm tít mắt nên bỏ lỡ vẻ đắc ý trên mặt anh. Vô tội? Sao anh vô tội cho được chứ!

Hôn hôn lúc rồi dần dần nóng cả người, Giang Hàn xoay người ôm Mạn Mạn nằm xuống giường- anh thì thầm bên tai cô: “Ich liebe dich (Tiếng Đức, anh yêu em).”

Phong Mạn Mạn hoàn toàn say mê trong nụ hôn của anh, cô không nghe được lời tỏ tình của Giang Hàn nhưng cảm giác được mình đang rất rất hạnh phúc. Ánh trăng lé mắt nhìn ra, suỵt…… Đừng quấy rầy người.

Vài năm sau……

người nhà Giang gia dùng cơm chiều- đúng là Mạn Bộ biên giang, minh Nguyệt Hàn. Bé Giang Hiểu Bộ tuổi dắt bé Giang Hiểu Nguyệt tuổi đi trước, líu ríu bất mãn vụ xưng hô trong nhà.

Giang Hiểu Bộ xoay người hỏi: “Mẹ ơi, sao bà cứ thích gọi con là Bộ Bộ vậy? Con chẳng thích đâu.” (bộ bộ- bước từng bước)

” Em thấy tên em êm tai lắm rồi.” Cô em bênh chằm chặp tên mình.

Phong Mạn Mạn mỉm cười: “Vì con là Hiểu Bộ mà.”

” Mẹ ơi, sao con là Hiểu Bộ?” Giang Hiểu Bộ cau mày, ha ha, lúc nhíu mày cậu nhóc giống ba mình như đúc ấy.

Mạn Mạn rất nghêm túc giải thích: “Bởi vì Mạn bộ biên giang nguyệt sắc hàn (lúc trước thì là Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn cho xuôi tai thôi, amen, giờ lấy nguyên xi mới hiểu được ~.~) ấy, nếu con có em thì cũng đặt tên theo câu đó.”

Giang Hiểu Bộ không hiểu lắm, xòe bàn tay đếm đếm: “Hiểu Bộ, Hiểu Nguyệt, Hiểu Sắc?” Sau đó lại hô to, “Mẹ ơi đừng sinh em nha, nếu không bà sẽ kêu Sắc Sắc (~háo sắc) mất.”

” Ha ha ha ha……” Cô cười sặc sụa.

Chỉ có Giang Hiểu Nguyệt mới tuổi nên không rõ mẹ cười cái gì, cô bé cứ nghĩ anh trai không thích mình, thế là òa khóc: “Anh không cần con, anh không thích con.”

Giang Hàn chịu hết thấu- tuy ngày nào cũng có “tiết mục” này nhưng anh vẫn bồng con gái mình lên: “Không sợ, ba cần Hiểu Nguyệt là được rồi.”

” Ba ơi……” Giang Hiểu Nguyệt nhõng nhẽo ôm cổ Giang Hàn- quả nhiên là “con trai thích mẹ, con gái thân cha” mà.

” Con cũng thích em mà, con cũng cần em nữa.” Giang Hiểu Bộ cũng vươn đôi tay nho nhỏ kéo quần ba mình.

” Ha ha ha ha……” Phong Mạn Mạn cười lớn hơn.

Bọn họ đi ngang màn hình lớn trong quảng trường, thấy rất nhiều người tụ tập ở đó.

Đưa tin trực tiếp từ hiện trường? Tin tức mới nhất là tên ở khu xx thành phố g định cướp của nhưng không thành bị đuổi bắt, phát điên lên, bắt thiếu nữ làm con tin để uy hiếp cảnh sát.

Ống kính chiếu cận cảnh cả người cô gái dính đầy máu nhưng tên cướp vẫn chỉa kéo vào cổ cô. Phong Mạn Mạn kinh ngạc rồi!

” Hàn! Hàn! Anh xem!” Cô hô to chỉ vào màn hình, “Đó là Tâm Tâm thì phải?”

Giang Hàn ngẩng đầu nhìn lại: “Thu Nhật Vọng Hương Tâm?”

[end]

——————————————————————————————-

Phỏng vấn tết trung thu…

Giang Hàn và Phong Mạn Mạn kết hôn sinh con được vài năm thì bị tác giả “mời” đi “hỏi han”……

, xin hỏi bạn thích người kia nấu món gì nhất?

Phong Mạn Mạn: Rất nhiều a, hầu như ảnh nấu gì em cũng thích, trừ khổ qua.

Giang Hàn:……

Tác giả: Hàn đại thần, ngài thì sao?

Giang Hàn[ tiếp tục bình tĩnh]:……

Phong Mạn Mạn[ ngượng ngùng cúi đầu]: Ách…….

Tác giả: À, hiểu! Câu kế tiếp. (MM không biết nấu nướng mờ)

, xin hỏi bạn nấu món gì ngon nhất?

Giang Hàn: Tất cả các món Mạn Mạn thích ăn.

Tác giả: Thật làm người ta hâm mộ mà. Mạn Mạn đâu?

Phong Mạn Mạn[ tiếp tục cúi đầu]:……

Tác giả[ lắc đầu thở dài]: Hiểu luôn, em đâu biết vào bếp.

, xin hỏi người muốn sinh mấy con?

Giang Hàn: trai gái.

Phong Mạn Mạn: Là Hiểu Bộ và Hiểu Nguyệt đó.

đứa bé chạy vụt vào……

Giang Hiểu Bộ, Giang Hiểu Nguyệt: Chào dì Tử ạ! (Tử nha đầu = con bé chết bầm kia -> dì Tử ~ Tử a di …. -.-)

[ tác giả hộc máu...... Tội nghiệp~~]

, xin hỏi người kia có chuyện gì thấy mất mặt nhất?

Giang Hàn[ phốc......]: Không có.

Tác giả: Vậy còn cười cái gì?

Phong Mạn Mạn: Cái kia á, có mấy buổi sáng Giang Hàn thức dậy thì thấy đã lọt giường rồi, thảm lắm.

Giang Hàn[ đen mặt]: Tại ai đó ngủ cũng chẳng ngoan, giành chăn cũng thôi đi, còn đạp người khác lọt giường.

Tác giả: Ha ha ha ha……

Phong Mạn Mạn[ trừng tác giả]: Cười cái gì cười!

, xin hỏi khi nào thì phát hiện “mình đã yêu người kia”?

Giang Hàn: Lâu lắm rồi, hồi còn nhỏ.

Tác giả: Vậy đâu phải yêu?

Giang Hàn[ thực bình tĩnh nhìn tác giả]:……

Phong Mạn Mạn: Em cũng không biết khi nào nữa, cứ quen dần dần rồi yêu thôi.

, xin hỏi bạn thích đi du lịch ở đâu nhất?

Giang Hàn: Hồng Kông

Phong Mạn Mạn: Hồng Kông

Tác giả: À~ cái đợt “tự định chung thân” chứ gì!

, xin hỏi người kia có tật xấu gì không?

Phong Mạn Mạn: Ảnh không có.

Giang Hàn: Cô ấy có nhiều tật lắm- ngủ không ngoan, rất lười…[ tuy nói vậy nhưng giọng đại thần vẫn rất âu yếm]

, xin hỏi người phân chia việc nhà thế nào?

Phong Mạn Mạn: Ách……

Giang Hàn: Khỏi phân công.

Tác giả: Là Hàn đại thần làm hết sao?

Phong Mạn Mạn[ xấu hổ gật đầu]:……

Tác giả: Giang Hàn, nhà tôi cũng bừa bộn lắm, anh qua đây giúp tôi dọn dẹp chút đi.

Giang Hàn:……

, xin hỏi bạn muốn nuôi con gì?

Phong Mạn Mạn: Cún con, rất đáng yêu mà.

Giang Hàn: Bữa trước em làm gì con chó mà Mộng Sa nuôi vậy?

Phong Mạn Mạn: Ách…… Vẹt cũng được, không cần chăm sóc kỹ.

Giang Hàn: Con vẹt em mua lần trước bay đâu rồi?

Phong Mạn Mạn: Kia…… Rùa được không?

Giang Hàn: Còn nhớ vụ con rùa em nuôi mất tích ngày trước không?

Phong Mạn Mạn:……

, xin hỏi người có cùng làm việc gì rất ngốc nghếch không?

Phong Mạn Mạn: Ly…… Hắc bạch uyên ương tính không?

Tác giả: Phốc…… Tính!

, xin hỏi có từng có tình địch không? Khi nào thì lo lắng nhất?

Giang Hàn: Không hẳn.

Phong Mạn Mạn: Cái kia……

Giang Hàn[ cau mày nhìn Phong Mạn Mạn]: Mạn Mạn làm sao vậy?

Phong Mạn Mạn: Cái kia…… Thật lâu thật lâu lúc trước Giang Triệt bảo có cô nào đó thường xuyên đến tìm anh.

Giang Hàn[ tiếp tục chờ câu sau]: Sao nữa?

Phong Mạn Mạn: Cái kia, hình như cô đó là người ngoại quốc.

Giang Hàn: Sao nữa?

Phong Mạn Mạn: Hình như là người gọi anh đến đón ở sân bay…

Giang Hàn: Sao nữa?

Phong Mạn Mạn: người thật không có gì sao?

Giang Hàn[ cốc đầu Phong Mạn Mạn]: Chuyện xưa lơ xưa lắc rồi.

Phong Mạn Mạn: Nhưng là Giang Triệt nói……

Giang Hàn: Đừng để ý nó nói cái gì, nó đâu phải anh, sao mà biết được! Anh chỉ thích mỗi em thôi.

Tác giả: Phốc……

Giang Hàn: Cười cái gì?

Tác giả: Chẳng có gì, người cứ tiếp tục.

, xin hỏi hiện giờ có mong muốn gì không?

Phong Mạn Mạn: Cả nhà khỏe mạnh vui vẻ là được rồi.

Giang Hàn: Muốn cùng ai đó “chơi đùa” chút..

Tác giả: A?

Giang Triệt hắt hơi mấy cái liền.

, xin hỏi những người bạn tốt nhất của bạn là ai? Có giống bạn của người kia không?

Phong Mạn Mạn: Linh Như, Mộng Toàn nè, Tâm Tâm nè… còn đám ở Đường Thi nữa.

Giang Hàn: Ừ.

, xin hỏi bạn có xếp tình yêu vào vị trí số trong lòng mình không?

Phong Mạn Mạn: Vâng……

Giang Hàn: Không, số là gia đình.

Tác giả: Hàn đại thần rất có trách nhiệm gia đình a.

, xin hỏi bạn thích biểu tình nào của người kia nhất?

Phong Mạn Mạn: Lúc mỉm cười.

Giang Hàn: Lúc ngủ.

Tác giả: Này…… Ta không hiểu sai chứ nhỉ? ( tung chân sai quá mức!)

, xin hỏi bạn thích cuộc sống như thế nào?

Phong Mạn Mạn: Vẫn tiếp tục hạnh phúc như bây giờ.

Giang Hàn: Ừ

Tác giả: Chúc người hạnh phúc suốt đời.

HẾT

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio