Nhạc Thần một thân áo trắng, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, ngồi phía dưới tàng cây tử đằng, tựa như nhân vật chính trong bức tranh làm người say đắm, thanh nhã thoát tục.
Đến truyền ý chỉ Hoàng hậu là Chưởng cung thái giám Trường Minh cung Thôi Nhàn đang rảo bước đi vào Cẩn Lan viện, vốn là hàm chứa oán khí, nhìn thấy người ngồi dưới gốc cây tử đằng, cũng không khỏi phải dừng một bước. Nguyên tưởng rằng Hoàng Thượng an bài ở trong Ninh Vương phủ là một nam sủng yêu mị xinh đẹp tận xương không muốn người biết, không nghĩ tới vừa nhìn thấy, lại là một mỹ nam tử rất chi sạch sẽ thanh nhã.
Lúc đầu chỉ biết người nọ là một người mù, lúc này chứng kiến mắt y có một mảnh vải đen liền càng xác định điểm này.
Trong cung không có bí mật chân chính, đêm giao thừa Hoàng đế mượn cớ thân thể không khỏe ly khai cung yến, sau cũng không cho gọi Thái y, mà là rời đi hoàng cung, đây chính là đại sự lớn vô cùng.
Sau biết rõ thì ra Hoàng đế đến Ninh Vương phủ, Hoàng hậu cũng không nghĩ tới trong này có vị hồng nhan tri kỷ của của Hoàng đế, chỉ nghĩ Hoàng đế hoài niệm chuyện xưa, khi đó cũng không quá mức lưu tâm.
Tiếp đó, buổi tối Hoàng đế thường xuyên đến Ninh Vương phủ dạ túc, thậm chí ngày hôm sau sau khi lâm triều, đều rời đi đến Ninh Vương phủ, sáng ngày hôm tới mới lại hồi cung, chuyện tình lớn như vậy, trong cung không ít người đều nói, Hoàng hậu cũng không khả năng không phát giác đến.
Hoàng Hậu Tiên Hoàng trước đây, sau khi Tiên Hoàng băng hà liền uống rượu độc tuẫn táng, hiện tại trong hậu cung là do Hoàng hậu chưởng quản, Hoàng Hậu là tôn nữ Hữu Tướng khi Ngu Gia Tường mười sáu tuổi ra cung lập phủ thì Tiên Hoàng tứ hôn, trước đây Ngu Gia Tường giữa chúng Hoàng tử cũng không xuất chúng, cưới tôn nữ Hữu Tướng, thì có Hữu Tướng giúp đỡ, lúc ấy hắn mới bắt đầu gây chú ý cho các đại thần và chúng Hoàng tử. Chỉ là, cưới kiều thê, hắn vẫn như cũ lưu luyến khóm hoa khóm bụi, quan hệ với thê tử cũng không đặc biệt tốt, ở ngoài mặt, hắn cũng không có ý tứ trắng trợn phát triển thế lực, lúc đó mới để cho Thái Tử buông lỏng cảnh giác.
Hoàng Hậu ở trên con đường bước lên đế vương của Ngu Gia Tường cũng có không ít tác dụng, Ngu Gia Tường luôn luôn cùng nàng tương kính như tân, đối với nàng không giống như các phi tử khác, mà là mang theo tôn trọng.
Hoàng hậu cũng không phải nữ tử không có đầu óc, đem hậu cũng quản lý ngăn nắp, còn vì Ngu Gia Tường sinh trưởng Hoàng tử, hậu phi trong cung tuyệt đối cách xa địa vị của nàng. Khi tháng giêng thì nàng biết chuyện tình Hoàng đế nuôi một vị nam sủng trong Ninh Vương phủ, nhưng đến bây giờ đã là tháng ba, sau khi nàng điều tra xong lai lịch Nhạc Thần, nàng mới bắt đầu động thủ, không thể không nói nàng là một người lãnh tĩnh giỏi che giấu.
Thanh âm bén nhọn thuộc về thái giám của Thôi Nhàn vang lên, “Hoàng hậu nương nương ý chỉ, nhạc công Lí Thần tiếp chỉ!”
Nha hoàn người hầu đều quỳ xuống tại chỗ, Lí Lực có chút sững sờ, phi thường lo lắng nhìn về phía Nhạc Thần, đứng dậy đem tỳ bà đặt ở trên ghế, quỳ trên mặt đất tiếp chỉ, Lí Lực cũng lập tức quỳ xuống.
Cho dù là Hoàng đế, Nhạc Thần đều muốn cưỡi trên người hắn, Ngu Gia Tường phỏng chừng còn hì hì cười tiếp nhận, ý chỉ Hoàng Hậu đến, Nhạc Thần cũng là phải quỳ xuống.
Ánh mắt Thôi Nhàn quét một vòng, tất cả mọi người rất thủ lễ. Gã nguyên tưởng cái người gọi là Lí Thần này sẽ ỷ vào sủng ái của Hoàng đế mà nháo không quỳ tiếp chỉ, phía sau gã còn mang theo vài người nội thị khí lực lớn võ công tốt, không sợ Lí Thần này không tiếp chỉ, cư nhiên dám mê hoặc Hoàng đế, để cho y nếm chút khổ sở mới tốt.
Tướng mạo dáng người Nhạc Thần tuấn tú làm cho Thôi Nhàn sững sờ một chút, thái độ cung thuận như hiện giờ cũng làm gã ngỡ ngàng, người này xem ra là một người rất hiểu thời thế, nhân tài như vậy càng thêm khó đối phó.
“Nhạc công Lí Thần, tài nghệ tỳ bà xuất chúng hơn người, bổn cung ở trong cung cũng biết chút danh tiếng, đặc biệt triệu vào cung làm nhạc sư, vì bệ hạ hiến nghệ…….”
Trong lòng cảm thấy cũng không phải không chịu được, chỉ là có chút vị chát khó chịu.
Vốn là có thể đứng để sống, nhưng ở nơi này lại chỉ có thể quỳ mà sinh, Nhạc Thần dập đầu tiếp chỉ.
Lụa trắng lạnh lẽo thả vào trong tay, cảm giác mát lạnh như vậy làm cho Nhạc Thần lạnh đến trong lòng.
Lí Lực lo lắng nhìn Nhạc Thần, trong lòng phi thường không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể thu liễm ánh mắt vẻ mặt, đi đến bên người Nhạc Thần nhẹ nhàng nâng cậu dậy.
Nhạc Thần quỳ một chốc thì cảm thấy chân có chút run lên, sau khi đứng vững, lại nghe thái giám đến truyền chỉ nói, “Lí Nhạc công mau theo Tạp Gia tiến cung đi! Hoàng Hậu nương nương đang muốn vì sinh thần Hoàng Thượng luyện một bài ca vũ, Lí nhạc công vừa lúc có thể hảo hảo biểu diễn tài nghệ của người, không uổng Hoàng Hậu đối với người đề bạt ưu ái như vậy.”
Trong lòng Nhạc Thần chua sót đến cực điểm, cực lực áp chế mới có thể dùng ngữ khí bình tĩnh cung kính trả lời, “Đúng vậy!”
Nhạc Thần nghĩ đến những người này sẽ rời đi trước, nhưng không ngờ bọn họ vẫn như cũ đứng ở trong viện chờ cậu.
Tổng quản Trang Viên Ninh Vương phủ vốn là muốn ngăn cản Thôi Nhàn, phái người đến Cẩn Lan viện báo cho Nhạc Thần, không nghĩ tới Thôi Nhàn cũng không phải dễ gạt gẫm, khi Hoàng Hậu còn là Ninh Vương phi gã đã ở cạnh để hầu hạ, đối với Ninh Vương phủ không chỗ nào không quen thuộc, trực tiếp hướng Cẩn Lan viện đi đến.
Trang Viên ngăn không được, chỉ có thể chạy nhanh theo sau.
Nhạc Thần là người của Hoàng đế, mọi người đều biết, chính là, Nhạc Thần như vậy, phỏng chừng cũng đấu không lại Hoàng hậu, nên đánh giá thế nào, xử sự thế nào, mọi người vừa nghĩ liền minh bạch, hơn nữa, Hoàng Hậu làm nữ chủ nhân trong Ninh Vương phủ cũng đã tám năm, xây dựng thế lực rất mạnh, Trang Viên là người của Hoàng đế, nhưng cũng lo lắng Hoàng Hậu phía sau. Suy nghĩ vừa thông suốt, cuối cùng, đương nhiên chính là tùy Thôi Nhàn làm việc, chỉ cần không quá phận là được.
Nhạc Thần siết chặt lòng bàn tay, hướng Thôi Nhàn cung kính nói một câu, “Thỉnh công công chờ, ta thu thập chút đồ rồi sẽ đến.” Liền để Lí Lực giúp mình hướng đi vào phòng.
Nhạc Thần ngồi ở trên giường, trên mặt không lộ vẻ gì, nhìn không ra khổ sở hay là căm hận không cam, Linh Lan mang theo nha hoàn không biết nên làm cái gì bây giờ, rốt cuộc Nhạc Thần là muốn thu dọn đồ đạc cất bước, hay là cứ cương như vậy ngồi chờ Hoàng đế đến làm chủ.
Lí Lực cũng ở trong phòng xoay quanh, không biết lo liệu làm như thế nào.
Nhạc Thần ngồi một chốc, phục hồi lại tinh thần, không có nghe thanh âm tiếng bọn Lí Lực thu dọn đồ đạc, hỏi, “Thu thập đồ đạc xong chưa? Không cần bao nhiêu, mang theo xiêm y tắm rửa, đồ dùng bình thường, cầm theo đàn tỳ bà là được.”
Lí Lực thấy bộ dạng Nhạc Thần quá mức trấn định, trong lòng càng thêm khó chịu không cam, nói, “Thần ca, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đi, ngươi là người của Hoàng Thượng, không phải thánh chỉ của Hoàng Thượng ngươi căn bản không cần để ý tới.”
Khóe miệng Nhạc Thần lộ ra một chút ý cười trào phúng, trong lòng ê ẩm chua chát nói không ra lời.
Không biết hậu cung phi tần của Ngu Gia Tường có bao nhiêu, bọn họ đều có danh phận, mình thì coi là gì? Hoàng Hậu là vợ danh chính ngôn thuận của hắn, hiện tại đã tìm tới cửa, chính mình chẳng lẽ trốn đi sao?
Nghĩ đến Ngu Gia Tường càng khiến lòng cậu thêm phiền, chính mình rõ ràng đã tránh đi rất xa, hắn còn tìm về rốt cuộc là làm cái gì.
Nhạc Thần suy nghĩ chốc lát, trong giọng nói mang theo tức giận, nói, “Trước dựa theo lời Hoàng Hậu nói đi!”
Đám người Linh Lan phi thường khó xử, Lí Lực cũng tức giận, nhưng chỉ có thể dựa theo lời Nhạc Thần mà làm, phỏng chừng sau khi Hoàng đế biết sẽ không thật sự để Nhạc Thần đi làm nhạc công cung đình, qua không được hai ngày sẽ trực tiếp đưa Nhạc Thần trở về, Lí Lực để mọi người thu thập hai bộ quần áo cho Nhạc Thần, sợ Nhạc Thần lạnh, từ áo lót, áo kép, ngoại bào đến áo choàng đều dày, tuy rằng chỉ có hai bộ nhưng là rất nhiều, sau là vật dụng hàng ngày sử dụng, cũng là một rương lớn, đợi đến thu thập đồ đạc xong, Nhạc Thần ra cửa, Lí Lực theo sau, còn có bốn nha hoàn mang theo đồ đạc, mắt Nhạc Thần không thấy, muốn Lí Lực giúp đỡ, tỳ bà cũng là người ôm.
Thôi Nhàn không nghĩ tới người này phô trương lớn như vậy, vào trong cung làm nhạc công còn mang theo năm người.
Thôi Nhàn vốn định châm chọc hai câu, Trang Viên nhìn ra ý đồ của gã, lập tức tiến đến nhắc nhở, “Lí nhạc công ánh mắt không nhìn thấy, bất cứ chuyện gì cũng đều cần người chiếu cố, xin hãy để người đi theo hầu hạ y.”
Trang Viên trước kia cùng gã có giao tình, Thôi Nhàn cũng không nói gì nữa, trước một bước đi ra ngoài.
Từ khi vào Cẩn Lan viện, đây là lần đầu tiên Nhạc Thần ra khỏi sân này, đang lúc đi ở khúc hành lang, không biết ở nơi nào thổi tới hương đào nhàn nhạt, giống như cảnh trong mơ làm người cảm thấy hoảng hốt mờ ảo.
Nhạc Thần vẫn luôn bảo trì trầm mặc, không có quá nhiều biểu tình, giống như là kính cẩn nghe theo, hoặc như là thanh cao ngạo mạn, làm người nhìn không ra manh mối.
Thôi Nhàn muốn làm khó dễ hai câu, cũng không tìm thấy cớ.
Đang từ khúc hành lang đi xuống thềm đá, Nhạc Thần được Lí Lực dìu đỡ chậm rãi bước, Lí Lực cẩn thận nhắc nhở, nói, “Công tử, cẩn thận chút!”
Xuống thềm đá, từ trong viện đi ra ngoài chính là cửa sau, Lí Lực có thể nhìn thấy cây hòe cao cao sau tường chắn, trong lòng hắn buồn khổ, dựa vào cái gì Nhạc Thần lại bị nữ nhân đè ép, hắn không phải Hoàng đế, cũng ngồi không đến nơi vị trí cao, cho nên, hắn không dám tranh cùng Hoàng đế, trông chừng người này thì tốt rồi, thế nhưng, vì sao Hoàng đế không thể hảo hảo đối đãi với Nhạc Thần, làm cậu phải chịu những vũ nhục này.
Lí Lực đem tay Nhạc Thần nắm chặt, Nhạc Thần cảm thấy đau đớn, quay đầu nhìn về phía Lí Lực còn đang muốn hỏi, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân chạy tới, có người hô, “Chờ một chút!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay có rất nhiều chuyện, cho nên, cũng chỉ có được như vậy, chương , tôi cả ngày đều ở bên ngoài, không có đủ sức, mong mọi người thứ lỗi.
Ngoài ra, không biết xảy ra chuyện gì, phía sau không thể phân chia, hướng mọi người xin lội, tôi sẽ đến hỏi nguyên nhân biên tập. Có thể sẽ bổ sung sau.