Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

quyển 1 chương 9: hồi tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi, ngươi để ta sử dụng kiếm… kết thúc?” Đột nhiên trong lòng Nhạc Thần một trận hoang mang, thậm chí những tuyệt vọng bi thương ban đầu chốc lát đều bị gạt ra khỏi đại não, cậu bỗng nhiên cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ còn lại mờ mịt.

Cậu chẳng lẽ thật sự muốn chết sao?

Thích Ngân không cho cậu câu trả lời, nhưng ánh mắt lãnh khốc và vẻ mặt đạm mạc là đáp án chính xác nhất.

Nhạc Thần đem ánh mắt đặt trên thanh kiếm dưới chân.

Mặt chuôi kiếm có đường hoa văn phong cách cổ xưa, thanh kiếm nhìn rất nặng, màu sắc đen như mực, kiếm phong phiếm ẩn ánh sáng thanh lãnh, vừa thấy khiến cho người ta cảm giác âm hàn.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Thần nhìn thấy hình dạng trường kiếm tùy thân của Thích Ngân ngoài vỏ, trên thân kiếm tỏa ra sát khí, thân kiếm màu đen giống như hàn quang âm trầm muốn đoạt hồn phách con người.

Nhạc Thần nhìn kiếm kia, rụt cổ một chút.

Cậu cắn môi ngồi trên giường trong chốc lát, lại nhảy xuống đem bội kiếm nhặt lên.

Giống như lần đầu tiên cầm súng, trong lòng mang theo khẩn trương hưng phấn cùng sợ hãi, tay Nhạc Thần có chút run, hai tay nắm trên chuôi kiếm đem kiếm cầm lên.

Trường kiếm này của Thích Ngân kêu ‘Mặc hắc’, phong cách cổ xưa, kiếm do sư phụ hắn Nhâm Tướng quân lưu cho, ban đầu là cổ kiếm được khai quật, sau này khai nhận thử huyết, từ đó liền nhiễm máu vài thập niên, sát khí âm hàn không phải người bình thường có thể khống chế. Bởi vì truyền đến đại tướng lãnh, kiếm này đã thành danh kiếm thiên hạ, nói người có thể khống chế thanh kiếm là người có thể lên làm tướng quân.

Nhạc Thần bệnh lâu mới khỏi, thân thể gầy một vòng lớn, tinh thần cũng không tốt, khí lực yếu đến đáng thương, phải mất hết sức mới nâng thanh kiếm lên được, cậu ngẩng đầu nhìn Thích Ngân, Thích Ngân lạnh lùng nhìn cậu, trong mắt đều là hờ hững.

Nhạc Thần bị ánh mắt như vậy của Thích Ngân làm cho cả kinh, thân thể không tự chủ run run một chút, kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.

Thời điểm có người quan tâm có người trân trọng, ngươi chung quy không khỏi trở nên mềm yếu, cảm thấy phía sau luôn có chỗ dựa vào, không cần cố gắng trong bất cứ mối quan hệ nào.

Trong nhà Nhạc Thần hai chị em, chị gái so với cậu lớn hơn năm tuổi, thời điểm cậu học đại học, chị gái đã phải đi làm. Chị gái cậu là một người phi thương vĩ đại, hơn nữa còn là người mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn cũng rất tốt, trong gia đình như vậy, đứa nhỏ thứ hai không khỏi có chút áp lực, khắp nơi bị người so sánh cùng chị gái. Nhưng là, trong nhà Nhạc Thần vừa lúc trái ngược, Nhạc Thần từ nhỏ bộ dáng đáng yêu, thành tích học tập mặc dù không tốt nhất, nhưng cũng không kém, các phương diện đều trung bình, con gái trong nhà đều tự cường tự lập, cha mẹ dưỡng đứa nhỏ không khỏi có chút nghiện, cho nên cưng chiều đều dùng trên người con trai, chị gái đối em trai như cậu cũng thương yêu hết mực. Khi học đại học, mỗi lần về nhà mang đồ đạc này nọ, % là quà cho em trai. Nhạc Thần cứ như vậy lớn lên, nhưng không phải chưa từng ăn khổ, chính là, thời điểm có người là chỗ tựa cho cậu, cậu sẽ theo thói quen dựa vào người đó.

Đột nhiên đến thế giới này, cậu liền may mắn gặp được Thích Ngân, hơn nữa Thích Ngân đối cậu cũng đặc biệt tốt, loại tính nết nhu nhược kia cậu liền biểu hiện ra, giẫm lên mặt mũi, đem Thích Ngân trở thành lão mẹ cùng lảo tỷ trong nhà mà dùng.

Nguyên tưởng rằng Thích Ngân sẽ luôn đối với cậu tốt, vẫn luôn chịu đựng cậu, không nghĩ tới người này đảo mắt liền trở nên thờ ơ lạnh lẽo như vậy.

Nhạc Thần sững sờ mở to mắt, vẫn luôn nhìn thẳng thanh kiếm mà suy nghĩ.

Nhà trở về không được, nhưng có lẽ được đi, lại tìm không ra phương pháp, chẳng nhẽ thực sự không cần sống sao?

Trên thế giới này tiếp tục tồn tại còn không bằng chết, cái ý tưởng này chưa bao giờ hình thành trong lòng Nhạc Thần, bây giờ đột nhiên hiện ra làm cậu có chút sửng sờ.

Cậu đem chuôi kiếm nắm lấy, nắm thật chặt, hàn khí trên thân kiếm làm cậu phát run, cậu lại bướng bỉnh đem nó cầm lấy.

Nhạc Thần ngẩn đầu nhìn Thích Ngân, Thích Ngân cầm vỏ kiếm trong tay, mắt lạnh nhìn cậu, động tác không có một chút biến hóa.

Nhạc Thần đột nhiên cảm thấy phi thường thương tâm, so với không về được nhà còn thương tâm hơn. Cậu tại thế giới này ngay cả một người duy nhất tựa vào đều không có, Thích Ngân không quản cậu, cậu phải làm sao bây giờ?

Nước mắt bắt đầu rơi xuống, từng giọt từng giọt tích trên mặt kiếm phong. Lệ rơi bị tước thành hai nửa, một nửa rơi xuống mặt đất, một nửa trượt theo thân kiếm đi xuống, đến cuối cùng không lưu lại chút vết tích.

Nước mắt không ngừng, trên nền đất dần dần cũng đọng ướt một mảng.

Nhạc Thần nức nở, nhìn nước mắt trên thân kiếm trượt dài mà ngẩn người, trong lòng giống như trở nên thông thấu.

Cậu không thể trở về, cậu đã không còn cha mẹ, đã không còn chị gái, cậu chỉ còn chính mình, vậy hẳn là càng thêm quý trọng chính mình mới đúng.

Vô luận là người ở thế giới nào, cậu đều là chính mình, chỉ cần cậu sống tốt, sống thật phấn khích, tuy rằng không có tivi, không có tủ lạnh, không có máy giặt, không có các loại quần áo hàng hiệu, không có máy tính, không có bồn cầu giật nước, không có nhiệt điện thủy khí, nhưng là, người nơi này không phải còn sống sót, cậu ở ba tháng cũng không phải còn sống sót sao, nếu đã là sống, như vậy nguyên lai là thế giới này hay thế giới kia, còn có cái gì khác biệt.

Có lẽ về sau, cậu còn có cơ hội về nhà, nếu hiện tại cậu chết đi, kia còn cái gì về sau?

Phải hảo hảo còn sống mới là đứng đắn.

Đã không có người nhà trân trọng, cậu càng phải thêm kiên cường mới đúng.

Nhạc Thần vươn tay sờ thân kiếm ‘Mặc hắc’, kiếm khí lạnh lùng, thời điểm tay cậu còn chưa đến gần đã cảm thấy băng hàn sợ hãi.

Thích Ngân tuy làm mặt lạnh, nhưng trong lòng cũng chưa bao giờ khẩn trương như vậy. Nhìn đến Nhạc Thần vươn tay muốn chạm vào thân kiếm, hắn muốn đi lên để cướp kiếm lại, nhưng là, hắn đã không làm như vậy.

Nhạc Thần tâm động một chút, nhắm mắt, đưa tay ra phía trước, bàn tay trên kiếm sắc bén lướt một cái xuất ra vết thương hai tấc.

Đột nhiên Nhạc Thần ra tay quá nhanh, thời điểm Thích Ngân phản ứng được, tay cậu đã muốn bị cắt qua. Thích Ngân tiến lên vài bước đoạt lại kiếm, ngồi xổm xuống hung hăng nhìn Nhạc Thần.

Ban đầu cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy tay chợt lạnh, thịt cũng lạnh, sau mới là đau, máu bắt đầu ồ ạt chảy ra, lập tức nhuộm đỏ cả bàn tay.

Nhạc Thần mở to mắt nhìn bàn tay nhiễm máu của mình, cảm thụ được từng dây thần kinh trong não đều đau. Cậu nghĩ, cái này xem như thề đi, hảo hảo sống sót, nếu trở về không được, cậu sẽ ở lại nơi này mà sống.

Thích Ngân rất nhanh điểm vài huyệt đạo trên cánh tay Nhạc Thần, cầm cổ tay cậu bắt đầu gọi phó tướng bên ngoài.

Nhạc Thần rút tay ra khỏi bàn tay Thích Ngân, chịu đựng đau đớn, ngữ khí kiên định nói, “Đại ca, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta tự mình có thể băng bó miệng vết thương.”

Huyết trên mặt đất tích thành một mảnh hồng mai hoa mỹ, sắc mặt Nhạc Thần trắng bệch, nhưng cả người lại phát ra quang mang dứt khoát.

Thích Ngân mặt mày cẩn thận liếc mắt một cái, đem kiếm tra vào vỏ, bước nhanh ra cửa.

Cuối cùng Minh Nghĩa vội đem kim sang dược của gã cùng băng gạc đến cho Nhạc Thần. Nhạc Thần tự mình băng bó, hướng Minh Nghĩ nói cảm tạ, liền đứng dậy muốn quay về quân y quán.

Minh Nghĩa không có Tướng quân phân phó không dám thả người, Nhạc Thần đành chờ đến tối Thích Ngân trở về.

Cậu đứng trước mặt Thích Ngân, ngữ khí trịnh trọng khí thế mười phần nói, “Ta về sau sẽ không muốn chết nữa, ta sẽ hảo hảo mà sống. Cám ơn ngươi mấy ngày nay chiếu cố ta, ta cả đời này đều nhớ kỹ ân tình của ngươi. Còn có, ta muốn hướng ngươi xin lỗi, kỳ thật, ta và ngươi kết bái, cũng là ta muốn lợi dụng ngươi, về sau ta sẽ không làm loại sự việc hỗn trướng này nữa. Ngươi khinh thường ta, liền không cần để ý ta, nếu cảm thấy con người của ta còn chút chỗ dùng, ngươi thực hiện lời hứa cùng ta kết giao, hai ta vẫn là huynh đệ, chỉ là, ta so với ngươi lớn hơn ba tháng, như vậy, ngươi kêu ta đại ca, ta kêu ngươi tiểu đệ.”

Thích Ngân bị lời nói của Nhạc Thần làm cho sửng sốt, cuối cùng ánh mắt nhu hòa xuống, khóe miệng cũng mang theo ý cười, nói, “Ngươi mới mười bảy tuổi, muốn làm lão đại làm sao mà được.”

Nhạc Thần bị hắn một câu chọc giận, quát, “Lão tử hai mươi ba tuổi, làm sao mười bảy tuổi?”

“Về sau vẫn làm huynh đệ đi, Tiểu Thần.” Thích Ngân nghe Nhạc Thần rống to như vậy, cư nhiên nở nụ cười, khóe mắt cũng cong lên, đồng tử trong mắt như mang theo ánh mặt trời, biểu tình trên mặt trở nên sinh động, bên má trái còn có lúm đồng tiền.

“Ngươi cười lên nhìn như đứa nhỏ, còn muốn làm đại ca của ta?” Nhạc Thần nhìn Thích Ngân cười, nghĩ mình cứ như vậy kêu người này đại ca hai tháng liền, mặt không khỏi đỏ lên.

Ngày hôm sau Nhạc Thần trở về quân y quán, chủ quản cho rằng thân thể Nhạc Thần yếu nhược, không thích hợp làm việc trong thương binh quán, nên điều cậu đến dược cục làm việc.

Nhạc Thần nghĩ việc này nhất định là Thích Ngân chiếu cố, trong lòng không khỏi ấm áp dị thường. Nghĩ đến về sau Thích Ngân có đứa nhỏ, chính mình thu đứa bé kia làm nhi nữ nhi tử, trở thành con của mình mà dưỡng, cũng coi như có thể báo đáp ân tình Thích Ngân.

Trải qua một hồi bệnh nặng, người trong quân y quán nhìn Nhạc Thần vẫn là Nhạc Thần ban đầu, nhưng cũng không giống ban đầu. Cậu trở bên trầm ổn, không như lúc trước hoạt bát hiếu động, bây giờ ít nói, ánh mắt nhìn người cũng trở nên trầm thực, không giống trước kia mơ hồ không lo mọi chuyện.

() Sâu lắng, thực tế.

Về sau Thích Ngân vẫn đến nhìn cậu, có khi một tháng gặp hai ba lần, hoặc không bao lâu gặp một lần, mỗi lần đều là Nhạc Thần nói chuyện, Thích Ngân nghe.

Thời điểm Thích Ngân không đến, phó tướng Minh Nghĩa sẽ thay Thích Ngân đem đồ vật đến cho Nhạc Thần.

Nhạc Thần nhìn thiên không, hôm nay tất cả như mênh mông mờ mịt, nhưng là, cũng không phải trống rỗng tiêu điều, dưới bầu trời này còn có mặt cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio