Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

biết kết quả (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tình yêu là một điều gì đó khó hiểu, công chúa Thừa Xu chính là thường xuyên từ chỗ Vinh Ân Hầu lấy chút đồ của tướng quân Thích Ngân từ biên ải đưa về thì từ từ mang theo nhung nhớ, từ tâm tính ngây thơ cho đến khi mang theo một loại ảo tưởng, người thường đưa đồ tới rốt cuộc là bộ dạng gì, thanh âm thế nào, biểu tình ra sao, hắn cưỡi trên con ngựa cao lớn, bội kiếm bên hông……

Hắn thích màu gì, thức ăn gì, phong cảnh gì….

Công chúa Thừa Xu yêu một người ở tận biên quan, chỉ ở trong lòng mình.

Không biết người kia có thể cảm nhận được, có người đang nhớ hắn.

Quấy rầy Vinh Ân Hầu, để cho y viết tên mình trong thư, cho dù tên mình chỉ là chuyện nhỏ nhưng cũng đủ làm nàng cảm thấy vui vẻ, vui vẻ như có đôi cánh thật dài, bay trên không trung, sau đó lại bay đến biên quan nhìn hắn khi xem thư.

Quấy rầy Vinh Ân Hầu vài lần, Vinh Ân Hầu liền phát hiện tâm tư.

So với Hoàng hậu nương nương, nàng cảm thấy Vinh Ân Hầu càng giống mẫu thân mình, nói ra tâm sự ẩn sâu trong lòng với ‘Thần thúc’ cũng không đặc biệt cảm thấy khó khăn, chỉ là hơi ngượng ngùng.

Khi đem tâm tư nói hết, Vinh Ân Hầu cười nói có thể giúp.

Đương nhiên là cao hứng, đối với Vinh Ân Hầu càng thêm nũng nịu nghịch ngợm.

Đức Hi năm thứ sáu, Thừa Xu công chúa vẫn là thiếu nữ mười bốn tuổi chưa cập kê.

Đức Hi năm thứ bảy, Thích Tướng quân được triệu hồi về kinh nhậm chức.

Trong buổi tiệc tẩy trần của triều đình, Hoàng đế cho phép Thích Ngân đến Vinh Ân viên nhìn thăm Nhạc Thần, đã sáu năm không gặp, trong mắt đối phương, hai người thay đổi rất nhiều.

Thích Ngân đã mất đi ngây ngô trên người trước kia, trở thành đại nhân đầu đội trời chân đạp đất, trên người hắn còn mang theo hơi thở biên quan, có cô tịch và thê lương, còn có hùng tráng và ngạo nghễ.

Sửa lại án sai trong nhà năm đó, nay còn thêm tước vị, tâm nguyện Thích Ngân đạt thành, Nhạc Thần cũng cảm thấy cao hứng.

Nhiều năm không gặp, ở trong thư không có gì không nói, đến khi giáp mặt Nhạc Thần ngược lại không biết nói gì.

Thích Ngân cũng không nói gì, hai người cơ hồ yên lặng gần hai khắc, vẫn là Nhạc Thần đánh vỡ im lặng, cậu bắt chuyện, cậu vừa viết một thủ khúc mới, còn muốn vẽ cho Thích Ngân mấy bức, để Thích Ngân làm người mẫu linh tinh.

Thích Ngân đều đáp ứng tất cả.

Trước kia Nhạc Thần có nhờ Thích Ngân chiếu cố tiểu Dã và Trần Cầm trong quân y, sau hai người đều được an bài thích đáng, tiểu Dã đi theo Thái y học tập, ở trong quân đội làm đến chức vị y sư rất cao, tình nhân Trần Cầm được điều đến địa phương nhậm chức, hắn cũng đi theo, quan hệ hai người rất tốt, cuộc sống Trần Cầm cũng không tệ.

Thích Ngân rời đi, Ngu Gia Tường mới tiến vào, đơn giản hỏi hai câu nội dung Thích Ngân và Nhạc Thần trò chuyện, Nhạc Thần tùy ý, Ngu Gia Tường cũng không hỏi gì khác.

Buổi tối ở trên giường, Nhạc Thần không chịu được đụng chạm của Ngu Gia Tường, bị hắn làm đến tắt tiếng, xương sống thắt lưng cộng thêm tinh thần đều bất lực, đến ngày thứ hai còn ngủ trên giường, Thừa Xu công chúa đến dò hỏi tin tức cũng bị ngăn bên ngoài.

Thừa Xu trong Vinh Ân viên nhìn thấy bức họa của Thích Tướng quân bên ven hồ mình đã tưởng tượng vô số lần. Nàng đã đến tuổi cập kê, tóc búi lên, mặc cung trang phấn hồng yểu điệu, lưng eo hiện ra tinh tế, dáng người cao gầy, y phục chỉnh đốn mới dám xuất môn, trước kia nàng vẫn luôn kiêu ngạo vì mỹ mạo của mình, nhưng lúc này lại cảm thấy chưa đủ, sợ hãi bị ghét bỏ.

Thừa Xu từng yêu cầu Nhạc Thần họa Thích Ngân cho nàng, Nhạc Thần chưa bao giờ đáp ứng. Thừa Xu cảm thấy thất vọng đồng thời là càng nhiều chờ mong.

Như là thần trong mắt, khi Thích Ngân xuất hiện trước mặt, nàng liền quyết định kiếp này không phải hắn sẽ không lấy chồng.

Nhạc Thần chỉ là giới thiệu cho hai người, cậu cũng không quá rõ, Thích Ngân trong lòng cậu là như thế nào.

Thế nhưng, cậu vẫn thật hi vọng hai người có thể hạnh phúc.

Thích Ngân lớn hơn Thừa Xu mười sáu tuổi, nhưng là, tuổi tác cũng không vấn đề gì.

Thừa Xu công chúa tự mình đến trước mặt Hoàng đế thỉnh cầu tứ hôn, có lẽ Ngu Gia Tường cũng là suy nghĩ chu đáo, cũng có lẽ trong lòng còn mang áy náy với Thích Ngân, hoặc là cực kì nể trọng, hắn cho gọi Thích Ngân đến hỏi ý kiến của hắn, Thích Ngân đáp ứng, vì thế mới tứ hôn cho hai người.

Thừa Xu công chúa gả cho Thích Tướng quân là việc vui nhất năm, cũng là chuyện rất oanh động, bao nhiêu đại thần quý thích trẻ tuổi đều muốn tứ hôn với công chúa, nhưng công chúa vừa mới trưởng thành đã gả làm vợ cho người khác.

Nhạc Thần cảm thấy mình sinh ra có rất nhiều chỗ khuyết điểm, nhưng dù sao cũng đã đến, cậu đều cảm thấy hạnh phúc và may mắn.

Từ nhỏ có ba mẹ chị gái thương yêu, chưa bao giờ chịu nhiều ủy khuất, lớn lên trong bình mật, sau đến thế giới này, trước thì được Thích Ngân chiếu cố, sau lại cùng với Ngu Gia Tường, có được người yêu như Ngu Gia Tường thương yêu, cậu cảm thấy nhân sinh của mình trọn vẹn.

Mùa đông Đức Hi năm thứ mười ba, Vinh Ân Hầu thưởng mai nhiễm phong hàn, sau vẫn không tốt lên, triền miên trên giường bệnh.

Nhóm Thái y cơ hồ đều ở trong Vinh Ân viên không rời đi, Hoàng đế cũng không còn bao nhiêu tinh thần xử lý chính vụ, đại đa số tinh lực đều dùng để bầu bạn chiếu cố Vinh Ân Hầu.

Vinh Ân Hầu bệnh nặng, làm cả Vinh Ân viên đều tràn ngập mây đen, vô luận là đại thái giám hay ma ma, còn có nội thị đều phải cẩn cận dực dực, sợ hãi xảy ra vấn đề gì.

Tâm tư Hoàng đế đều đặt trên người Vinh Ân Hầu, Thái tử cập quan đã bắt đầu giám quốc.

Nhìn Vinh Ân viên đều là không khí khẩn trương đau thương, triều đình trên dưới cơ hồ đều đoán chỉ sợ Vinh Ân Hầu không qua khỏi mùa đông, tuy rằng trong lòng có loại suy nghĩ này, nhưng nhiều nhất chỉ có thể nói với vợ chồng trên giường, không ai dám nói ở nơi công cộng, nếu để Hoàng Thượng biết, đừng nói con đường làm quan, có lẽ tính mạng cũng khó giữ được.

Tất niên rất nhanh đã đến, những địa phương khác đều là cảnh tượng náo nhiệt vui mừng, chỉ có Vinh Ân viên không khí vẫn áp lực như trước, Hoàng đế vì để trong Vinh ân viên có không khí vui mừng, cho người trang trí Vinh Ân viên so với năm trước lại càng thêm náo nhiệt mừng năm mới, nhưng ngay cả như vậy, vẫn như cũ che giấu không được bi thống trầm trọng trong đó.

Khí trời rất lạnh, trong phòng có địa long, còn có đặt vài cái ấm lô, rất ấm áp.

Huân hương thản nhiên thiêu đốt trong lư hương, mùi hương lượn lờ để khứ bớt mùi thuốc.

Nhạc Thần đè nén lại ho khan vài tiếng, cho dù chỉ là ho khan rất nhẹ nhưng lại chấn phế phủ đến đau đớn, cau mày, khoảng thời gian gầy yếu trên gương ửng mặt đỏ tái nhợt.

Ngu Gia Tường dìu cậu dậy uống thuốc, tinh thần Nhạc Thần không tốt, uống thuốc nhiều lại cực kì chán ghét, thường xuyên uống xong đều sẽ phun ra, nhưng nhìn Ngu Gia tường đút thuốc cho cậu, không muốn phải để hắn vất vả, đành phải từng muỗng từng muỗng uống vào.

Chỉ là dạ dày bị thuốc kích thích đến yếu, theo phản xạ muốn nôn ra, cho dù cố gắng thì cũng sẽ vậy.

Nhạc Thần nhìn ra được, trên mặt Ngu Gia Tường tuy rằng miễn cưỡng mang theo tươi cười an ủi cậu, kỳ thật hắn rất muốn đập đồ phát giận.

Đoạn thời gian này, Nhạc Thần thường xuyên nhớ về chuyện tình ngày trước, cảnh tượng thời thơ ấu thời thiếu niên đến hiện tại đều rất nhạt, thậm chí diện mạo ba mẹ và chị gái ấn tượng cũng cực kì mơ hồ, nhưng trong đầu lại rất rõ ràng những năm tháng ở cùng với Ngu Gia Tường, mỗi chuyện lớn nhỏ đều nhớ rõ, tái hiện tới lui trong đầu, Nhạc Thần cảm thấy chính mình có lẽ sống không bao lâu, cho nên mới không ngừng nhớ chuyện này chuyện nọ, tuy rằng chỉ là cảm giác, nhưng cậu cũng không dám nói cho Ngu Gia Tường, cậu không muốn nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Ngu Gia Tường, cậu hi vọng hắn mãi mãi đều là bộ dáng cữu ngũ chí tôn bễ nghễ thiên hạ, hắn không hợp bi thương, cũng không hợp thống khổ.

Nhưng, có lẽ Ngu Gia Tường cũng hiểu được thời gian của cậu không còn nhiều, cho rất nhiều người đến thăm cậu, làm cậu vui vẻ, tâm tình tốt hơn, thân thể có lẽ cũng sẽ tốt.

Thích Ngân và Thừa Xu có mấy lần đến thăm cậu, cậu vẫn trong trạng thái bán hôn mê.

Lần thứ hai nhìn thấy Thừa Xu, từ một tiểu hài nhi nay đã là mẫu thân có hài tử, cuộc sống với Thích Ngân rất tốt, làm cho Nhạc Thần cảm thấy rất yên tâm.

Nhạc Diệu cùng Uông Kiến cũng đến xem cậu, hai người ở cùng nhau, Nhạc Thần cảm thấy hai người bọn họ kỳ thật vô cùng xứng. Nhạc Diệu vẫn luôn thương tâm, khi ở trước giường tuy rằng mặt mang mỉm cười, nhưng vừa đi qua bình phong, Nhạc Thần chợt nghe thanh âm nức nở đè nén của hắn, thật ra Uông Kiền vẫn luôn bình tĩnh, khi nhìn vẫn là thần sắc dịu dàng.

Nhạc Thần cùng Ngô vương từng có thư từ liên lạc, đều là thảo luật vấn đề âm luật, Nhạc Thần từng đề cập với hắn vấn đề thu thập nhạc khúc dân gian sửa chữa, sau hắn vẫn làm chuyện này, vừa thu thập nhạc khúc, vừa du lãm nước non.

Ngu Gia Tường cũng gọi Ngô vương về xem Nhạc Thần, nhưng Ngô vương đi quan ngoại, khả năng là về không kịp.

Lý Lực nhiều năm ở Giang Nam, không trở về.

Thừa Trừng cũng thường đến thăm cậu, có vài còn lần mang theo trưởng tử, tinh lực Nhạc Thần không tốt, đều ứng phó nói không quá mấy câu đều mơ hồ ngủ mất.

Các Thái y ở trước mặt cậu càng ngày càng ít, thế nhưng sau khi họ rời đi cậu nói chuyện với Ngu Gia Tường ngày càng nhiều, Ngu Gia Tường cũng vì vậy mà dỗ dành cậu càng nhiều.

Nhạc Thần luôn làm ra bộ dạng cho Ngu Gia Tường tin tưởng, cậu chính là không muốn làm Ngu Gia Tường khó chịu, cậu cảm giác chính mình phải rời khỏi Ngu Gia Tường, cậu không muốn những ngày sau cùng thấy Ngu Gia Tường sống trong đau khổ, nhưng là, Ngu Gia Tường nhất định là sống rất đau khổ.

Nhạc Thần đã lâu không uống thuốc, cũng không ăn gì, chĩ uống chút nước, thời gian mê man càng ngày càng lâu, ở buổi chiều cuối cùng của năm cũ, tinh thần cậu khá hơn một chút, ăn gần nửa chén cháo, uống vài muỗng thuốc cũng không còn nôn toàn bộ ra như trước.

Ngu Gia Tường dùng chăn ôm cậu ngồi dậy, ôm cậu đến bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, cửa sổ được đóng chặt, bên trên che một bức màn mỏng, gió không thể tiến vào, nhưng có thể nhìn thấy bên ngoài.

Tuyết đọng không ít, lộ ra đá xanh trên đường, hòn non bộ xa xa có sắc màu xanh xanh, hồng mai nở diễm lệ, có cành khô nâu nhạt, chỗ xa hơn còn có đủ loại cây cảnh, còn có lương đình, có hiên tạ, còn rất nhiều cảnh sắc, cuộc sống trước kia của cậu là trôi qua ở đây, cậu có thể nhớ rõ từng địa phương trong vườn, cảnh sắc mỗi mùa, biến hóa trong vườn theo mỗi mùa….

Nhạc Thần cảm thấy thực thương tâm, thống khổ, trong thế giớ này, đối với kỷ niệm cậu không tha, đối với người cậu thương yêu, tất cả tập kích trái tim cậu, tập kích toàn bộ thân thể, thậm chí toàn bộ linh hồn.

Bệnh rất lâu, cậu vẫn cố gắng kiên cường, cậu chính là không muốn nhìn thấy người cậu yêu và người yêu cậu phải khổ sở.

Lúc này, cậu bất chấp nghĩ nhiều như vậy, ngón tay thon dài tinh tế nhợt nhạt từ trong chăn vươn ra, phủ lên gương mặt Ngu Gia Tường, lẳng lặng nhìn, dừng ở đó, mắt không nháy, cậu muốn đem người này khắc sâu vào linh hồn mình, cho dù kiếp sau, kiếp sau sau nữa, lại kiếp sau sau nữa, cậu còn muốn ở cùng người này, vô luận nhân sinh như thế nào, cậu đều muốn ở cùng hắn.

Lệ ngưng trong mắt, ẩm ướt cả khuôn mặt, Ngu Gia Tường cầm khăn nhẹ nhàng lau cho cậu, thanh âm dịu dàng, cẩn thận giống như sợ cánh hoa đào cuối cùng trên cây rơi xuống, “Sao thế, đừng khóc!”

“Ngu Gia Tường, không muốn rời đi! Muốn mãi cùng sống!” Nhạc Thần nhẹ nhàng nói, nước mắt trôi vào miệng, chua sót, mặn chát.

“Đứa ngốc, nói bậy cái gì, vẫn mãi sống cùng trẫm!” Ngu Gia Tường cười hôn trán Nhạc Thần, lại lau nước mắt bên khóe môi cậu.

Tuy rằng nước mắt vẫn rơi như cũ, nhưng Nhạc Thần vẫn tươi cười suy yếu đáp lại Ngu Gia tường.

Nhạc Thần nhẹ nhàng mà nói, giống như bông tuyết mềm mại nhẹ rơi trên mặt đất, nhưng lại đem tâm lòng Ngu Gia Tường cắt toạt, từ lúc sinh ra đến tận nay, hắn chưa bao cảm thấy đau như thế, đau đến ba hồn bảy phách đều bay đi.

“Ngu Gia Tường, tuy rằng không muốn rời đi, thế nhưng, biết rõ, cuối cùng vẫn phải rời đi, có lẽ chẳng bao lâu, có lẽ còn có thể qua mấy ngày.”

“Muốn cho, muốn cho biết rõ, đời này kiếp kiếp này, có thể gặp được, là chuyện may mắn và hạnh phúc nhất, cùng sống, được yêu, và yêu, đều làm cho cảm thấy hạnh phúc. Cũng không sợ chết đi, cũng không cảm thấy bi ai, chỉ là thương cảm phải rời đi, không muốn rời đi…”

“Là một ái nhân rất tốt, thế gian này không có ai tốt hơn, cũng không có ai được yêu đến hạnh phúc. Thực ích kỹ, hy vọng dường nào khi rời đi, vẫn như cũ sống trong thế giới, thế nhưng, không thể, biết được, yêu, không muốn nhìn thấy thương tâm. Rời đi, có thể cùng những người khác, nhiều người như vậy, nhất định có thể tìm được người trong lòng, vô luận hắn là gì, đều hy vọng có hắn có thể mang đến vui vẻ và hạnh phúc. Sau này đều quên đi!”

Ngu Gia Tường nghe đến tâm cũng nứt, ngực cuồn cuộn máu dồn lên, sau lại rơi vào băng lạnh.

Các thái y đều nói Nhạc Thần không thể, ngọn đèn đã cạn, hắn căn bản không tin, hắn căn bản không tin lời nói của bọn họ.

Nhạc Thần sẽ thật tốt, vẫn mãi ở đây, sẽ sống sót.

Hắn ôm cậu thật chặt, không để cậu rời đi.

Có người có thực long trấn trụ, các tiểu quỷ không dám dẫn hồn phách của cậu, Ngu Gia Tường một khắc cũng không dám rời khỏi bên người Nhạc Thần, hắn tin tưởng chỉ cần mình ở, Nhạc Thần nhất định không có việc gì, thế nhưng, ai nói cho hắn biết, tại sao Nhạc Thần muốn rời hắn, tại sao.

Ngu Gia Tường chỉ có thể gắt gao ôm lấy ái nhân vào lòng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mặt Nhạc Thần, Nhạc Thần nhìn hắn, ánh trăng trong mắt dịu dàng phảng phất, còn có nhàn nhạt âu sầu xa xôi cách trở.

Ngu Gia Tường chỉ biết chà lau gương mặt cậu, Nhạc Thần muốn nói cho hắn, đừng khóc, nhưng cậu làm không được. Cậu cảm thấy mình quá tàn nhẫn, so với bất luận kẻ nào đều muốn tàn nhẫn hơn.

An nguy của Hoàng đế liwn quan đến thiên hạ, Thái y đề nghị Hoàng Thường không cần tiếp cận quá nhiều với bệnh tình của Vinh Ân Hầu, đề phòng bị lây bệnh, nhưng lời nói ra Ngu Gia Tường tức giận sai người kéo ra ngoài trảm thủ. Vẫn là Thái tử khuyên giải mới làm cho Thái y miễn họa.

Mỗi đêm Ngu Gia Tường đều đồng giường cộng chẩm với Nhạc Thần, đem Nhạc Thần suy yếu sợ lạnh ôm vào ngực, hộ trong khuỷa tay mình.

Đêm giao thừa, đèn lồng bên ngoài treo cao, nơi nơi đều vui mừng.

Ngu Gia Tường cỡ nào muốn hạ lệnh cho mọi người dừng lại, không cho phép treo hồng đăng, không cho phép châm pháo, không cho phép mở yến hội, không cho phép cười đùa…

Thế nhưng, hắn không thể làm. Hắn tích phúc cho Nhạc Thần, để cậu tốt hơn.

Chiều tối tinh thần Nhạc Thần có vẻ tốt, Ngu Gia Tường nói chuyện cùng cậu, cậu cũng thật sự nghe, sau, hai người mới đi vào giấc ngủ.

Nhạc Thần ngủ rất ngon, hô hấp đều đặn, Ngu Gia Tường nhìn cậu không dám ngủ, lo sợ ở thời điểm hắn không biết cậu sẽ rời đi, hắn cỡ nào tin tưởng: Nhạc Thần không có việc gì, đến năm mới, khi thái dương dâng lên, bệnh tình Nhạc Thần sẽ chuyển tốt, sau đó, sẽ là hồi phục rồi khỏe mạnh, bọn họ vẫn có thể ra ngoài du ngoạn như cũ, cưỡi ngựa, cười nói, có thể tiếp tục cho dù là cuộc sống đơn giản nhất……

Ngu Gia Tường quả thực rất mệt, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nhạc Thần ở trong lòng hắn động đậy, sau đó vươn tay miêu tả mặt hắn.

Ngu Gia Tường bị động tác của Nhạc Thần làm tỉnh, mở to mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói, “Sao thế?”

Nhạc Thần nhẹ nhàng nhích người, tựa đầu vào ngực Ngu Gia Tường, thanh âm rất nhẹ rất yếu, “Ngu Gia Tường, muốn nghe một chút thanh âm……”

Đột nhiên trong lúc đó thân thể Ngu Gia Tường cương cứng, ngực đau đến kịch liệt, yết hầu trong nháy mắt căng lên.

Mặc dù hắn ảo tưởng đủ loại khả năng tốt đẹp, thế nhưng, chỗ sâu trong lòng hắn kỳ thực đã sớm biết kết cục, hơn nữa đã tin tưởng kết cục.

Tay trái Nhạc Thần sờ soạng nắm tay Ngu Gia Tường, không có khí lực nên không thể nắm, đầu tựa càng gần sát trái tim hắn.

Ngu Gia Tường nắm tay Nhạc Thần thật chặt, đem thân thể cậu càng gần mình hơn, ngăn chận đau đớn trong lòng, thanh âm dịu dàng nói, “Khi đó thấy nóng, nhớ tới trong núi ngoài thành có đầm nước mát lạnh xanh biếc, sẽ tới đó bơi lội, trong núi có cây cối xanh um, chim hót u sơn, nghe được tiếng nước chảy, vừa ra tới rừng cây thì nhìn thấy mỹ nhân thanh tú ngồi bên bờ đầm, nhìn thấy hắn, đã nghĩ, nhất định phải có được……, khi đó liền coi trọng, tựa như tinh linh, cơ thể trong nước linh hoạt xinh đẹp như vậy, do dù bị đâm thương, cũng không tức giận, chỉ là muốn……”

Thanh âm Ngu Gia Tường nhẹ như vậy, dịu như vậy, giống như là thanh âm ngọt ngào trong mộng, tuyết bên ngoài lại bắt đầu rơi, truyền đến thanh âm rì rào, còn ở chỗ xa hơn, xa hơn, trở nên xa vời, là thanh âm năm mới, tiếng châm ngòi pháo, năm mới bắt đầu……

Nhạc Thần lẳng lặng ngủ trong thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu mang theo tình yêu sâu đậm của Ngu Gia Tường, thanh âm tuyết rơi ngoài cửa sổ, ở xa xa là tiếng pháo nổ mông lung……

Ngu Gia Tường ôm Nhạc Thần thật lâu, không ngừng kể lại, từ bắt đầu đến về sau gặp lại, đến biệt ly nhung nhớ, rồi một lần nữa đạt được thương yêu, đến không muốn buông tay, đến mọi chuyện trong cuộc sống sau này….

Mỗi sự kiện hắn đều nhớ rõ, dùng thanh âm bằng phẳng mềm nhẹ tự thuật lại, giống như đang kể chuyện xưa đẹp nhất.

Ở trong tim hắn, mỗi một chuyện của Nhạc Thần đều chiếm vị trí quan trọng, tình yêu của hắn, cuộc sống của hắn…

Nhạc Thần cảm thấy mình thật hạnh phúc, cũng quá mức tàn nhẫn.

Khi độ tuổi còn đang đẹp nhất, cũng không già đi, không quá xấu xí, ái nhân vẫn còn yêu cậu, cậu cũng đồng dạng yêu người đó, sau lại lẳng lặng chết đi trong lòng ái nhân, về sau vẫn sẽ sống trong lòng ái nhân, thẳng đến khi hắn cũng rời khỏi thế giới này.

Ngu Gia Tường nhắm mắt lại, chỉ là không ngừng kể những chuyện xưa tốt đẹp, kể đến hoang vu……

Thanh âm của hắn khi nói tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn, chỉ là từ từ trầm thấp khàn khàn.

Nắm chặt ngón tay Nhạc Thần có thể cảm nhận rõ ràng biến hóa của nó, kéo người đang dần dần lạnh lẽo vào ngực…..

Hắn cũng không suy nghĩ, chỉ tiếp tục kể nhưng chuyện xưa đẹp nhất trong lòng hắn.

Trời dần sáng, đế vương vẫn chưa thức dậy, cũng không gọi người đi vào.

Tạ tổng quản thực lo lắng ở sau bình phong hỏi đế vương đã dậy chưa, xin chỉ thị có thể cho người đi vào hầu hạ rời giường chải đầu rửa mặt.

Ngu Gia Tường chỉ nghe bên ngoài có tiếng, lại không biết là gì, cũng không trả lời, chỉ là vẫn kể chuyện xưa, bởi vì Nhạc Thần sinh bệnh, hắn lo lắng cho cậu không dậy, hắn lo lắng cậu sẽ rời hắn mà đi, hắn không kể nữa, chuyện xưa nên ở đâu thì ngắt, mà kỳ thật, chuyện xưa của Vinh Ân Hầu, tinh linh trước đây, tình yêu chân thực trong lòng hắn, khỏi bệnh, vào ngày xuân, hai người vẫn có thể ra ngoài ngắm cảnh du xuân.

Một chuyện xưa nên dừng ở đâu, hắn không cần nói tiếp.

Trong phòng không truyền đến thanh âm, Tạ tổng quản càng thêm lo lắng, đi qua đi lại mấy lần, lại xin chỉ thị mấy lần, vẫn như cũ không được đáp lại, hắn liền tạ lỗi rồi vòng qua bình phong tiến vào nội thất.

Màn buông xuống không thấy rõ tình cảnh bên trong, bầu không khí trầm trọng từ trong màn truyền ra.

Tạ tổng quản quỳ gối trước giường xin chỉ thị lần nữa, vẫn như cũ không được trả lời.

Hắn lo lắng Hoàng đế xảy ra chuyện, tiến đến kéo màn lên.

Màn có ba tầng, chỉ buông xuống một tầng ngoài cùng, hắn kéo trướng liêm xanh thẫm, chăn gấm phủ lên hai người, chỉ lộ ra đỉnh đầu, còn lộ ra lỗ tai tinh xảo sắc tro tàn, một người mở mắt thật to nhìn đỉnh giường, nhưng trong mắt trong có thần thái.

Tạ tổng quản nhìn quen đủ cảnh cũng hãi hùng.

Thanh âm bi thương thảm thiết, lớn tiếng hô, “Hoàng Thượng!”

Tròng mắt Ngu Gia Tường chuyển động, nhìn Tạ Vân Trình, thanh âm khàn khàn không tưởng tượng, “Để trẫm và y nằm một chút, đi xuống đi!”

Tạ tổng quản buông màn lập tức lui ra ngoài, xem ra, Vinh Ân Hầu đã đi, Hoàng Thượng lại là bộ dạng đó, giống như thất tâm.

Tạ Vân Trình không biết phải làm gì bây giờ, đang muốn cho nội thị đến gọi Thái tử điện hạ, đã có người tới bẩm, Thái tử điện hạ đến bái kiến Hoàng đế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio