Chương :
Mơ mơ màng màng giật mình tỉnh, nhìn đồng hồ phòng khách, đã là rạng sáng, TV vẫn còn mở, TV đang chiếu chương trình hướng dẫn mua đồ tẻ nhạt, người chủ trì ra sức thuyết phục khán giả. .
Tỷ tỷ! Tôi vội vàng chạy về gian phòng. Tã của Tỷ tỷ đã qua tiếng chưa được thay, ta lặng lẽ mở màn đèn vén chăn lên, quả nhiên, ga trải giường đã hoàn toàn ướt. Tỷ tỷ thân thể gầy yếu lạnh đến mức run rẩy, hàm răng khanh khách va chạm, nhưng mặt nóng đến đáng sợ.
Gay go...Hết lần này đến lần khác vào lúc này phát sốt cao đến vậy.
Tôi mau chóng tìm ga trải giường cùng áo ngủ mới, lấy một chậu nước nóng, nhẹ nhàng đẩy tỷ tỷ một cái."Tỷ... Ga trải giường ướt, em đổi một cái khác cho tỷ có được hay không? Tỷ đang bị sốt, khẳng định cảm thấy rất lạnh, kiên trì một tí, lập tức sẽ tốt thôi!" . ffd
Tỷ tỷ giống như không nghe thấy, đã bị sốt đến hồ đồ rồi, nàng chỉ là không ngừng run rẩy. Tôi không dễ dàng từ trên thân thể cứng ngắc của nàng để cỏi áo ngủ ra, dùng nước nóng lau cả người đầy mồ hôi của nàng. Làu chùi xong chính diện, tôi không cách nào gọi động tỷ tỷ để tôi giúp nàng trở mình, không thể làm gì khác hơn là tàn nhẫn nhẫn tâm, vẫn cứ đem nàng trở mình, tỷ tỷ đau đến kêu ra tiếng "A a", trong miệng lẩm bẩm nói gì đó. Tôi nào có thời gian đi nghe, nhanh chóng lau chùi sau lưng xong, đổi xong ga giường sạch sẽ cùng tã giấy mới, sẽ đem tỷ tỷ nhẹ nhàng lật qua, rút gối lông lót bên eo trái ra, để phóng thích áp lực bị chịu bên trái. Nhưng hết bận này, nhìn thấy môi tỷ tỷ lạnh đến đã tái lên, vội vàng lất túi nước ấm, chuyển chăn trên giường mình cũng đặt ở mặt trên. Mang tới ống thủy ngân, không có gì bất ngờ xảy ra, . °C. Tôi vừa muốn đứng dậy đi lấy thuốc, lại nghe thấy tỷ tỷ lẩm bẩm nói mớ, tôi cho rằng nàng muốn theo tôi nói chuyện, liền nằm nhoài bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi, "Tỷ? Làm sao, nơi nào không thoải mái?" .
Tỷ tỷ mơ hồ mang theo tiếng khóc, tôi phải cố gắng dùng sức mới nghe được, "Bảo Bảo... Không muốn... Không muốn lại... Dằn vặt. . . Tỷ. . . A a..." .
Tôi cho rằng nàng là do chuyện tôi vừa nãy không để ý nàng khó chịu còn thay nàng trở mình, đang muốn giải bày, nhưng lại nghe được nàng đứt quãng □□, "Bảo Bảo... Những năm này... Tỷ tỷ đối với em... Trong lòng tỷ tỷ... Thật là khổ... Thật là khổ..." .
Trong lòng tôi run lên, có một số việc đã vô cùng sống động. Tôi giống như ma quỷ vậy, máy móc hỏi, "Tỷ tỷ...Tỷ đối với em thế nào? ?".
Tỷ tỷ nước mắt lập tức chảy ra, nức nở lại nói không ra lời. Tôi tay chân lạnh lẽo, trong lòng bỗng nhiên muốn nghe, rất muốn nghe. Tôi nghĩ nghe những năm này, câu nói chân thật nhất trong lòng tỷ tỷ, những câu bị nàng chôn đến sâu nhất kia.
Tôi nắm nắm đấm, âm thanh càng run, hùng hổ doạ người hỏi, "Tỷ... tỷ nói cho em, những năm này, tỷ đối với em thế nào? Tỷ tại sao khổ?" .bg-ssp-{height:px}
Chờ tựa hồ thiên trường địa cửu, tỷ tỷ vẫn chỉ nức nở. Ta cuối cùng nhẹ dạ, vuốt nhẹ ngực của nàng giúp nàng nhuận khí. Bỗng nhiên tỷ tỷ lẩm bẩm nói "Cũng lại... Không thể... Tỷ dơ bẩn... Tôi không...xứng..." .
Tôi tay bỗng nhiên dừng lại, bình tĩnh nhìn tỷ tỷ. nhưng tỷ tỷ lạnh đến mức hàm răng khanh khách vang lên, không hề ý thức lặp lại một câu nói này: "Không thể...... Tỷ dơ bẩn... Tỷ... Không xứng..." .
Tôi không biết mình là làm sao cho tỷ tỷ uống xong thuốc hạ sốt lại chui vào trong chăn. Tôi chỉ biết là trước mắt tỷ tỷ ở trong ngực tôi liên tục run rẩy, tôi ấm áp ôm nàng cũng không được gì, bởi vì tâm nàng lạnh. .
Ngày thứ hai tỉnh lại tôi phát hiện tỷ tỷ núp ở trong ngực mình, tỷ tỷ không còn run rẩy, nhưng cái trán vẫn cứ nóng đến đáng sợ, hoàn toàn không có dấu hiệu hạ sốt. Tôi sợ sệt, dùng sức lắc lắc tỷ tỷ, nàng bị ta mơ hồ lay tỉnh, nhưng chỉ là lẩm bẩm vài câu lại mê man. Ta đứng dậy kiểm tra tã, lại khô ráo như là mới thay. Người tiểu tiện không khống chế mà năm, sáu tiếng không có bài niệu, tôi lập tức kêu anh hàng xóm đem tỷ tỷ cõng lên xe taxi đưa đến bệnh viện. .
Bác sĩ trước kia của tỷ tỷ nghe tin cũng chạy tới rồi, hẳn là bác sĩ ở phòng cấp cứu gọi điện thoại cho hắn. Hắn cầm bản báo cáo xét nghiệm máu sắc mặt khó coi."Ngươi là làm sao chăm sóc? Niệu đường nhiễm trùng có biết hay không? ! Rọi bàng quang soi ra ml nước tiểu! Ngươi kìm nén ml nước, bài không ra là cảm giác gì? !" .
Tôi lập tức khóc lên. .
Hoàng bác sĩ vừa nhìn tôi khóc, nhất thời tay chân luống cuống. "Này... Này! Ta còn chưa bắt đầu mắng ngươi, ngươi khóc cái gì?"
Tôi khóc đến càng lớn tiếng, trong lòng so với nhìn tỷ tỷ ở ICU lúc hôn mê càng thêm luống cuống. .
Hoàng bác sĩ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôn nhu nói, "Đã cắm ống đạo niệu đem nước tiểu bài ra rồi, cũng đã chích thuốc hạ sốt, tuy rằng chưa giảm sốt, nhưng nàng đã tỉnh lại, đang kiếm ngươi kìa!" .
Ӌͻ