Sau đó, hai người họ bắt đầu thời gian hẹn hò với nhau và như cô đã từng thừa nhận, lúc đó, anh là người mang đến cho cô nhiều niềm vui nhất.
Đều đặn mỗi sáng luôn có một tin nhắn được gửi tới điện thoại của cô, chúng lặp đi lặp lại cùng một người gửi và cũng cùng một mẫu câu:
- Đêm qua em ngủ có ngon không?
Và chỉ để chờ đợi một mẫu tin mà có lẽ chẳng cần cô gửi anh cũng thừa biết những gì được nhắn nhủ trong đó:
- Vâng! Còn anh?
Như thể họ muốn luyện tập các Biện Pháp Tu Từ vậy, sau câu hỏi đầy quan tâm của cô, anh lại trả lời bằng một tin nhắn đậm chất “ngôn tình sướt mướt” mà nếu không phải là người trong cuộc thì hẳn ai cũng nghĩ họ thật sến súa:
- Tất nhiên rồi! Và em biết anh mơ thấy gì không? Anh mơ thấy một thiên thần mặc chiếc áo trắng tinh khôi, kiều diễm nở nụ cười duyên dáng nhìn anh. Anh thấy quen lắm nhé, mà chẳng nhớ ra là ai, chỉ thấy giống giống cái người mà sáng sáng anh thường nhắn tin cùng ấy.
Trăm lần như một, cứ lúc nào đọc tới đoạn đó, cô lại phì cười và đỏ bừng mặt. Rồi tiếp theo là phần điệp khúc nghìn lần không trật nổi một lần:bg-ssp-{height:px}
- Anh này, kì quá à!
- Ơ hay, anh có làm gì đâu.
- Chỉ giỏi nịnh. Phùng má nek
- Hihi! Thế hôm nay cô bé của anh có muốn được anh chở đi học không nào?
- Xí, ai là của anh chứ, chả thèm nhé!
- Hừ, em làm nũng đấy hả?
Nhưng cô đã tót khỏi giường tự lúc nào và đang chăm chỉ là đi là lại chiếc áo cho thật phẳng phiu để lát nữa “ai mà thèm chứ” với “cái anh kì cục” trước cửa, dầu môi phụng phịu khi anh đưa cô mẩu bánh mì chả lụa, một trong những món cô thích ăn nhất.