Ánh mắt sắc lạnh nhìn Mẫn Như như muốn ăn tươi nuốt sống, toàn người của cô đều lạnh ngắt, thân thể vốn ở trong xe đã bị lôi ngược ra ngoài. Chính Uy sau khi ăn trưa với chủ tịch Trần phát hiện ra Mẫn Như thì anh đã không còn tỉnh tảo để làm việc. Anh không muốn gây ồn ào náo nhiệt đợi đến khi trung tâm thương mại đóng cửa gần hết mới xuất hiện tìm cô.
Cả người của anh đang tức giận đến cực điểm, nhìn thấy Mẫn Như suýt nữa anh muốn bóp chết người.
Người phụ nữ này cư nhiên chạy trốn đến thành phố D, một chút tin tức không hề tiết lộ, làm cho anh chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm cô lặng lẽ suốt ba tháng. Có một điều anh phải sững sờ cô gái nhỏ ham chơi, vung tiền như cỏ ngày trước, hiện tại lại trở thành bà chủ của một quán ăn nổi tiếng. Sau khi bỏ trốn, cô đã làm gì mới có được ngày hôm nay, anh thật sự sững sờ đến thẫn người.
Thế nhưng ngạc nhiên rồi thẫn người vẫn không thể quên đi sự tức giận tồn tại bốn tháng nay của anh. Mẫn Như bị nhìn tới mức khẽ rung mình, muốn rụt tay lại theo phản xạ, cổ tay vừa động đậy, một lực mạnh mẽ nắm chặt hơn. Mẫn Như càng dùng lực thì Chính Uy cũng tăng sức ở cổ tay cô, xương cũng bị anh bóp đau. Cô bị đau kêu lên đau đớn, nhìn Chính Uy mong anh nhẹ tay, nhưng lại càng ghì chặt hơn tới mức cổ tay cô và các đầu ngón tay anh trở nên trắng nhợt.
Người đàn ông này rõ ràng là thô bạo vô hạn, anh đã bị cô chọc giận cho đến điên người mất rồi.
- Anh mau bỏ ra! Tay tôi rất đau rất không chừng sẽ bị bóp nát – Mẫn Như đau đớn nói từng chữ
- ...... – Chính Uy không nói gì vẫn giữ nguyên sức mạnh
- Anh bỏ ra! – Cô thốt ra lần nữa
- ......
Đến lúc này Mẫn Như bản năng cúi xuống cắn thật mạnh vào cánh tay bóp chặt cổ tay cô nãy giờ, bị tấn công bất ngờ anh bỏ tay Mẫn Như ra.
- Em điên rồi đi cắn tôi! – Chính Uy giận dữ
- Anh mới là kẻ điên khi tự nhiên lại siết chặt tay tôi một cách thô bạo như thế! Nói thế nào cũng không bỏ ra! – Mẫn Như bực bội nói to
- Chính - em - khiến - tôi - phát - điên ! – Chính Uy gằn từng chữ nhìn thẳng vào cô giọng vô cùng lạnh lẽo.
- Tôi...! – Cô bị anh quát im lặng không thể cãi
- Tôi sẽ xử em như thế nào!
- Anh... anh muốn làm gì? Tôi không hề làm gì sai! – Cô nhìn đôi mắt sắc lạnh kia có chút ớn lạnh nhưng vẫn giả giọng bình thản
- Không làm! Tốt! Em không làm! Tội lỗi của em được chất thành một hàng dài thế kia mà em còn chối cãi! Bốn tháng nay miệng lưỡi của em có tiến bộ rất nhanh! – Anh nhìn cô cười châm chọc
- Anh muốn gì! Giữa chúng ta không có gì để nói! Làm ơn cho tôi đi về!
- Giữa chúng ta không có gì! Phủ nhận mối quan hệ giỏi lắm! Trước mặt chủ tịch Trần em diễn rất thành công khiến tôi có chút bất ngờ vì sự biến hóa của em! – Chính Uy nhớ lại rồi lạnh giọng
- Tôi...
- Hai gia đình đều là người thân! Người đàn ông đó và người phụ nữ kia là anh em ! Vậy thật sự là không có quan hệ sao! – Anh lạnh lẽo phát ra từng lờibg-ssp-{height:px}
- Tiêu Chính Uy anh đừng nói bậy! – Cô phủ nhận
- Còn nữa cô gái đó đã sinh con cho người đàn ông mà cô ta yêu nhất! Quan hệ đó được nói như thế nào?
- Anh phát điên cái gì!
- Em còn muốn phủ nhận tất cả! Tôi đã nói em là người làm cho tôi phát điên như hiện tại! – Anh bỗng chốc nổi gân xanh, mắt đục ngầu.
“Tít” có ánh đèn pin rọi ngang
- Có ai ở đó không? – Tiếng nói của bảo vệ
- C..! – Cô nghe tiếng muốn kinh hô nhưng bị bàn tay lớn bịt miệng lại
- Có ai không! Tôi nghe tiếng động!
- ....
Không có tiếng người, bảo vệ canh gác đi chỗ khác, cô rất muốn hô to người cứu nhưng Mẫn Như bị Chính Uy ôm chặt ở phía sau, toàn thân cứng ngắc, mất hết khả năng cử động.
Ở phía sau giữ cô lại, anh vô tình ngửi được mùi hương từ người cô tỏa ra, mặc dù cô ở trong bếp tiếp xúc với hàng đống đồ ăn, nhưng anh vẫn còn ngửi thấy đâu đó một mùi hương tự nhiên thơm ngát, chưa từng có một phụ nữ nào có mùi hương này. Chính Uy phút chốc bị mê mẩn bởi mùi hương của cô, nó làm đầu óc anh thư thái.
Chết tiệt! Anh gầm nhẹ anh đang bị sao vậy! Dung mạo tự nhiên của Mẫn Như làm anh đã quá đỗi bất ngờ bây giờ lại là mùi hương trên người cô.
Mới bốn tháng qua, Mẫn Như như được rửa sạch hết tất cả của ác quỷ thay vào đó là hình dạng của một thiên sứ.
--- -------
- Chú! Mẹ hôm nay về trễ! – Bối Bối nhìn Thẩm Dương lo lắng cho Mẫn Như
- Tám giờ chú có nói chuyện với mẹ các con rồi! Lát nữa sẽ về nhanh thôi! – Anh xoa đầu Bối Bối
- Thiệt sao! Chú đừng lừa Bối Bối! Con có cảm giác bất an – Cô bé chu cái miệng nhỏ
- Thật! Chú Thẩm lừa bảo bối bao giờ!
Anh có gọi điện nói chuyện với Mẫn Như là thật, hỏi cô có cần người phụ hay không, nhưng Mẫn Như bảo không cần nhờ anh chăm sóc Lạc Lạc, Bối Bối một lát. Cô còn bảo đang trên đường trở về kia mà.
Cái bà cô này rất biết làm mọi người lo lắng.