“Dad, con muốn nói chuyện với mẹ?” Lạc Lạc cầm điện thoại sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Dương.
“Con nhớ mẹ lắm sao?” Thẩm Dương xoay sang, đôi mắt bọn trẻ chứa u sầu chờ câu trả lời của hắn.
“Vâng, con rất nhớ mẹ, có thể gọi không?” Lạc Lạc vẻ mặt ủ rũ.
“Bối Bối lại đây” Thẩm Dương dang tay ôm Bối Bối vào lòng “Được rồi, ba chúng ta cùng gọi”.
Mẫn Như ngồi đọc báo buổi sáng cho La Mỹ Kim trong nhà kính Tiêu gia, tinh thần buổi sáng La Mỹ Kim rất tốt, ăn xong liền kéo cô vào nhà kính, thưởng thức trà do Mẫn Như pha.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ cả bầu yên tĩnh.
Nghe được tiếng chuông điện thoại, Mẫn Như dừng lại không đọc tiếp mà ánh mắt quét qua màn điện thoại, là bọn trẻ gọi đến, cô phải xin ra một góc nói chuyện mới được.
“Mẹ, có người gọi đến con xin phép ra kia một lát” Mẫn Như để tờ báo xuống bàn, khẩn trương nhìn La Mỹ Kim.
“Con nghe đi” La Mỹ Kim chau mày hơi khó chịu, tiếng động điện thoại phá tan cảm giác thư thái của bà.
Mẫn Như gật đầu, đứng dậy đi ra một chỗ mà La Mỹ Kim không thể nghe được, trực tiếp nhấn máy trả lời.
“Mẹ” Lạc Lạc gọi một tiếng.
“Hai bảo bối mẹ nhớ các con lắm” Mẫn Như xúc động nói
“Mọi người cũng rất nhớ mẹ” Lạc Lạc trả lời, bên cạnh Thẩm Dương và Bối Bối áp tai vào nghe.
“Mọi người trong đó có các con không?” Mẫn Như đùa giỡn.
“Có a, tụi con nhớ mẹ rất nhiều” Bối Bối giật điện thoại nói to.
“Con gái bảo bối…”
“Đưa đây cho anh”
“Không, điện thoại không chỉ mỗi mình anh nghe, em cũng phải được nói chuyện với mẹ” Bối Bối rống lên
“Đưa đây để dad mở loa lên cho mọi người cùng nghe” Thẩm Dương lấy điện thoại từ tay Bối Bối, ban nãy cô bé giật điện thoại trong tay Lạc Lạc cho hắn một cú đấm ngay cằm, suýt nữa lưỡi hắn thành đôi.
“Mẫn Như cô có nghe rõ không” Thẩm Dương bật loa ngoài.
Mẫn Như trả lời “Rất rõ”.
“Hai đứa còn lỗ mãng như nửa phút trước, dad sẽ cho các con đi ngủ ngay” Thẩm Dương nghiến răng đe dọa, cái lưỡi của hắn giờ phút thật đau.
“Mẹ” Cả hai đồng thanh
“Ưm, giờ thì nghe rõ rồi! Hai đứa không được tranh nhau chuyện nhỏ như thế, mẹ dặn dò là anh em phải biết chia sẻ, bảo vệ nhau” Mẫn Như nhấn giọng.
“Bọn con biết rồi sẽ không tái phạm”
“Ngoan” Mẫn Như hài lòng.
“Mẫn Như chuyện bên kia thế nào rồi? Có ai gây khó dễ cho cô không” Thẩm Dương sốt ruột lên tiếng
“À, mọi việc đều ổn, Tiêu phu nhân tinh thần tốt hơn rất nhiều. Xem ra vài ngày nữa tôi có thể trở về” Mẫn Như thành thật trả lời.
“Ừm, phải cẩn thận, người ở đó toàn là kẻ thông minh, sơ hở một chút cô lại rước thêm gánh nặng” Thẩm Dương dặn dò
“Cảm ơn anh, phiền anh mấy ngày này chăm sóc cho bọn trẻ giúp tôi”
“Bọn trẻ là con của tôi dĩ nhiên tôi sẽ chăm sóc chúng” Thẩm Dương trả lời cứng rắn như thật sự Lạc Lạc, Bối Bối là máu mủ của hắn.
Mẫn Như hơi ngại ngùng khi nghe Thẩm Dương tuyên bố trắng trợn như thế. Hiện tại được gọi “dad” cha trong miệng của bọn trẻ nên bảo vệ Lạc Lạc, Bối Bối là nhiệm vụ lớn nhất của Thẩm Dương.
Cô không biết nói gì với hắn, liền lảng sang nói với Bối Bối, Lạc Lạc “Hôm nay dad đưa hai đứa đi đâu?”
“Đi cổ vũ đá bóng” Cả hai đồng thanh.
“Để anh nói trước”
“Em kể trước”
“Thôi, em kể trước đi” Lạc Lạc nhường nhịn Bối Bối.
“Cảm ơn anh, anh trai” Bối Bối cười tươi.bg-ssp-{height:px}
“Mẹ con nói người nghe hôm nay dad cho hai bảo bối đi bơi, đi ăn tối, cổ vũ trận bóng đá, … cuối cùng mua một thùng kem chất đầy ở tủ lạnh cho tụi con ăn đó” Cô bé nói không ngừng nghỉ, hôm nay được đi nhiều nơi, tâm trạng Bối Bối vô cùng vui vẻ.
“Dad còn mua cho anh em mỗi người một bộ đồ cổ vũ thể thao nữa” Lạc Lạc bổ sung thêm câu chuyện mà Bối Bối kể.
“Hai đứa…”
“Như Như con ở đâu”
Giọng nói La Mỹ Kim vang lên, ngăn lại lời cô muốn nói, Mẫn Như dơ tay cho La Mỹ Kim nhìn thấy “Con ở đây”.
“Là bà nội, bà đang kiếm mẹ” Bối Bối nhận ra giọng nói của La Mỹ Kim.
“Phải, có gì ngày mai sẽ gọi cho hai đứa, chơi một chút rồi ngủ sớm, không được thức khuya, nói với dad của các con, hai bảo bối của mẹ gầy đi, mẹ liền tính sổ hắn, bao gồm hai đứa cũng sẽ có phần” Mẫn Như sốt sắng
“Ngủ ngon” Mẫn Như nói câu cuối cùng rồi cúp điện thoại.
La Mỹ Kim lúc đó vừa đến chỗ cô đứng, cô đi nghe điện thoại khá lâu, làm cho bà tưởng có chuyện rất quan trọng, sợ ảnh hưởng tâm tình của Mẫn Như xấu đi, nên mới đi tìm cô.
Nhưng cô ở đây nói chuyện rất vui vẻ, xem ra bà lo lắng thừa rồi.
“Mẹ thấy trong người không khỏe sao?” Mẫn Như vừa đỡ La Mỹ Kim vừa hỏi thăm.
“Không, con đi nghe điện thoại không quay về ta tưởng có chuyện gì quan trọng mới đi xem” La Mỹ Kim giải thích.
“Vâng”
Đến chiều tối, La Mỹ Kim kéo Mẫn Như xuống bếp nấu ăn, sáng nay được thưởng thức tài nghệ của Mẫn Như, La Mỹ Kim rất phấn khích, bà ấy như vừa tìm được một người hợp với sở thích của mình.
Mẫn Như không nói thành lời, Tiêu phu nhân có thực sự bị bệnh tim, chưa từng gặp qua người có bệnh mà năng động sôi nổi như bà. Cô ở kế bên cũng khá lo sợ, bỗng nhiên Tiêu phu nhân quá nhiệt tình, thì cũng không tốt cho cơ thể.
Buổi tối hôm nay ở Tiêu gia vô cùng náo nhiệt, do bà chủ ngẫu hứng muốn xuống bếp làm bữa tối cho mọi người, còn rủ thêm nhị tiểu thư người mà sáng nay đã làm cho họ có cách nghĩ khác về cô.
----
“Anh, chuyện Mẫn Như anh tính sao?” Ngô Mẫn Nhu giọng nói nhẹ nhàng, hai tay choàng lên vai ôm Tiêu Chính Uy từ đằng sau.
“Em muốn nói chuyện gì?” Tiêu Chính Uy trầm giọng, hai tay bỏ nhẹ vào túi quần, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lớn.
“Em… Mẫn Như có phải sẽ ở lại đây với gia đình anh” Ngô Mẫn Nhu trả lời e lệ.
“Ừ, mẹ anh muốn cô ấy ở đây” Tiêu Chính Uy gật đầu
“Nhưng… con bé có biệt thự vì sao lại không quay về đó” Ngô Mẫn Nhu thắc mắc.
“Tự em đi hỏi cô ấy vì sao lại không quay về” Anh xoay người ôm Ngô Mẫn Nhu sủng nịnh đùa giỡn.
“Nếu em hỏi được thì không cần hỏi anh” Ngô Mẫn Nhu phụng phịu với Tiêu Chính Uy.
“Xem kìa, em ganh tị với em gái của mình” Tiêu Chính Uy nhéo mũi Ngô Mẫn Nhu mỉm cười.
“Ai mà thèm, em chỉ lo lắng thôi, con bé hay hành động lỗ mãng, không suy nghĩ lại gây phiền phức thì khổ cho mọi người” Ngô Mẫn Nhu cho rằng bản thân mình rất hiểu em gái nên trả lời đầy tự tin.
“E hèm” Tiêu Chính Uy nhỏ giọng, Ngô Mẫn Nhu em quá tự tin, Mẫn Như em gái của em không còn như em nghĩ đâu.
“Bọn trẻ anh có gặp chúng không?” Ngô Mẫn Nhu đang dùi đầu vào ngực Tiêu Chính Uy bỗng ngẩng đầu lên hỏi.
“Em nói Lạc Lạc, Bối Bối sao? Anh có gặp qua bọn trẻ, dạo này nhìn bọn trẻ rất cứng cáp và ngoan ngoãn, Mẫn Như quả là người mẹ không tồi” Tiêu Chính Uy tự hào tán thưởng.
“Em không tin, Mẫn Như thế nào lại chăm bọn trẻ tốt như vậy, có khi nào mời giáo viên và bảo mẫu về không, chờ sau này bọn trẻ về sống với chúng ta, em sẽ làm một người mẹ tốt với chúng” Ngô Mẫn Nhu bĩu môi chê trách, mắt xa xăm về tương lai, tuy không sinh ra bọn trẻ, còn là bác của bọn chúng, quan hệ có chút phức tạp nhưng từ từ rồi sẽ quen.
“Uhm, anh rất mong ngày đó” Tiêu Chính Uy hôn nhẹ lên trán Ngô Mẫn Nhu, ôm chặt người con gái yêu thương vào lòng mình, bọn họ đã có quá nhiều sóng gió để có được ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ bảo vệ tình yêu của hai người.
----
“Hắc xì”
“Hắc xì”
Mẫn Như dọn quần áo vào tủ, bên Tiêu gia họ đã biết cô đã không còn sống trong biệt thự, nên bố trí một căn phòng cho cô ở lại, Mẫn Như chỉ chờ ngày bác sĩ Trần thông báo Tiêu phu nhân không vấn đề gì, cô sẽ lập tức quay về thành phố D.
Thế mà ai cứ liên tục nhắc đến cô, Mẫn Như cứ hết ngứa tai rồi hắc xì, cô chửi thầm mười tám đời tổ tông nhà người đó, cô có gây thù chuốc oán với họ chắc, mang cô ra mà làm đề tài.