Thẩm Dương đưa bọn trẻ đi học, nhân tiện có buổi hẹn với Tố Trân.
Hắn đảo mắt một lúc, đi tới chỗ Tố Trân, hỏi cô ta: “Cô chờ tôi có lâu không?”.
“Em cũng mới tới! Anh có gì muốn nói sao?” Tố Trân nói.
“Ừ, tôi sẽ nói nhanh!” Hắn ngồi xuống, lắc tay ý không cần kêu nước “Tôi tên thật Thẩm Dương. Người đàn ông hay đi cùng mới chính là Thi Diệm.”
Cô ta bình tĩnh hơn những gì Thẩm Dương nghĩ, nở nụ cười hơi chua xót, thẳng thắng nói: “Em cũng không bất ngờ là bao. Buổi hẹn trước anh nhường cho anh ta đi thì em đã bắt đầu nghi ngờ do cả buổi chỉ có một mình em chủ động. Bà mối nói đối tượng xem mắt của em là người ít nói, hơi tẻ nhạt nhưng từ đầu ở anh không có hai điều nói trên, còn Thi Diệm thì có.”.
“Tố Trân, xin lỗi đã lừa gạt cô. Thi Diệm sợ cô chê cậu ta nên mới nhờ tôi đóng giả.” Thẩm Dương mượn lý do để nói đỡ cho Thi Diệm, cô ta biết được lý do thật thì kết quả sẽ xấu đi.
“Không sao, chúng em sẽ có buổi nói chuyện riêng. Em rất mừng vì anh đã nói thật cho em biết!” Giọng nói Tố Trân nửa điểm đều không có tức giận, nói chuyện rất biết điều, Thẩm Dương an tâm được phần nào.
“Đây là điều tôi nên làm.” Thẩm Dương bộc bạch thật lòng.
“Suốt thời gian quen biết em, anh không có một chút cảm giác gì sao?” Tố Trân lấy can đảm hỏi.
Thẩm Dương thẳng thừng “Không.”
Cô ta trả lời yếu ớt “Em biết rồi. Mình có thể làm bạn được không?”
Tố Trân đề nghị. Lông mày hắn hơi nhíu thoáng sửng sốt cũng trả lời “Được.”
“Cảm ơn anh, chúng ta sẽ làm bạn tốt!”. Tố Trân nhấn mạnh.
Thẩm Dương đi rồi, Tố Trân ngồi một lúc, cô ta mới lên tiếng: “Cô đi ra được rồi đó!”.
“Cô Tố Trân tin lời tôi nói rồi chứ!” Người phụ nữ đắc ý nói.
“Hắn và tên khúc gỗ kia lại cấu kết biến tôi thành trò hề, tôi nhất định sẽ cho họ biết tay.” Cô ta tức giận quát.
“Cô đã nói thế thì hãy hợp tác với chúng tôi!”
“Các người có điểm gì tin cậy để tôi phải hợp tác.” Tố Trân lườm nói.
“Chủ của tôi là người thế lực chưa từng thất bại dưới tay ai.” Người phụ nữ cười miệt khẳng định.
“Tôi muốn biết người đó là ai?”.
“Chuyện này không dễ, cô phải là một thuộc hạ đáng tin cậy, thì mới biết được chủ của tôi là ai!” Người phụ nữ xua tay trả lời.
“Các người sẽ giúp tôi trả thù chứ!” Tố Trân có điều còn ngừng ngại chưa dám chắc chắn.
“Cô nên tin chúng tôi.”
“Được tôi tin các người. Chúng ta bắt đầu làm gì?” Tố Trân bị thuyết phục.
“Đừng vội trò chơi mới khởi động. Trước tiên cô phải ký hiệp ước với chúng tôi có như thế thì mới đảm bảo.” Người phụ nữ cầm một bản thảo ra để trước mặt Tố Trân.
“Thật rắc rối, chỉ trả thù thôi, còn phải rườm rà.” Cô ta giật phanh cây bút kí cái roẹt không do dự.
“Cô không đọc trước sao?”Người phụ nữ dò xét.
“Cần gì phải đọc, tôi có lợi sẽ chấp nhận hết!”.
“Thành công, hợp tác vui vẻ!” Người phụ nữ cười.
“Hợp tác vui vẻ.” Tố Trân nâng ly uống cạn như sắp thắng lợi.
Tiễn Tố Trân đi, người phụ nữ cũng ra xe hơi đậu sẵn, vừa thắt dây an toàn xong, cô ta lập tức gọi cho Chính Uy “Chủ tịch, mọi thứ đã xong.”.
“Tốt lắm, tôi sẽ thưởng cho hai người!” Chính Uy hài lòng.
--- ----
Mới sáng tinh mơ tờ mờ con mắt, so với thế giới bên ngoài ồn ào, náo nhiệt, khu phố cho nhà giàu vẫn còn im ắng, thì trong đó biệt thự họ Tiêu đã ầm ĩ. Phu nhân bậc nhất La Mỹ Kim nằng nặc bỏ vali lên xe ô tô, muốn chuyển chỗ ở đến nhà Mẫn Như nhưng hai người trẻ tuổi trong nhà ngăn cản không cho bà đi.
“Dì, đừng đi!” Mẫn Nhu giữ cửa.
“Dì muốn đến ở với Như Như.” La Mỹ Kim tìm cách qua cửa.
“Dì sức khỏe không tốt, đến chỗ đó con không thể chăm sóc cho dì được.” Mẫn Nhu viện lý do ngăn cản bà.
“Dì rất khỏe, con không cần lo lắng.” La Mỹ Kim phản bác.
“Chính Uy, anh không giúp em, còn ngồi đó ăn sáng.” Mẫn Nhu ríu rít hét lên.
Tiêu Chính Uy vẫn ung dung ngồi ăn sáng chỉ mở miệng nói “Mẹ ngồi chờ chút, con ăn xong sẽ đưa mẹ đi.”
“Anh…” Cô ta lực bất tòng tâm thả hai tay xuống.
--- -------bg-ssp-{height:px}
Chiếc vali của bà đặt trên sàn nhà thì Mẫn Như ngầm hiểu La Mỹ Kim sẽ ở đây với cô.
“Tôi nhờ em chăm sóc mẹ.” Tiêu Chính Uy ghé vào tai cô nói nhỏ: “Mẹ xảy ra chuyện gì thì em không được yên đâu nhớ đấy!”
“Đây là trách nhiệm của tôi, anh bớt hù dọa đi!” Mẫn Như liếc Chính Uy.
Cô hóa ra lầm tưởng anh tốt, mang chất giọng hăm dọa của ông chủ lớn, thiện cảm hôm qua giảm đáng kể.
Tiêu Chính Uy không nói năng nhiều, dặn La Mỹ Kim vài câu mới rời đi.
“Căn hộ này là con mua sao?” La Mỹ Kim đánh giá.
“Vâng, tiền bán ô tô con đặt vào đây!” Mẫn Như rót nước cho La Mỹ Kim “Nhà có ba phòng, Lạc Lạc là con trai không tính, còn Bối Bối và con, mẹ muốn ở phòng nào?”.
“Cái con bé này, con ở đâu thì cho mẹ ngủ đó, chúng ta có xa lạ lắm hỉ?” La Mỹ Kim dùng giọng địa phương trêu cô.
“Hì, nhà con nhỏ thế này sợ mẹ không quen.” Mẫn Như vội nói.
“Ngày xưa, mẹ giận dỗi ba Chính Uy đều chạy đến ở nhà dì Thẩm, nói sống không quen cũng không được.” La Mỹ Kim vui vẻ nhắc lại, ngồi ngẫm một lúc bà thốt lên: “Tối nay con đưa mẹ đến Thẩm gia nên thăm hỏi họ một chuyến.”
Mẫn Như đáp “Vâng”.
Giải quyết quần áo xong xuôi, cô lấy xe máy chở La Mỹ Kim đến quán, La Mỹ Kim ngồi xe hơi đã quen, đi xe máy có bất tiện, ngồi một chút là than thở. Mất một lúc cũng tới, vừa xuống xe như giải thoát cho bà, La Mỹ Kim còn tuyên bố sẽ không ngồi loại xe này. Mẫn Như phì cười, lấy nón bảo hiểm cất vào cốp.
Tối hôm qua Thẩm phu nhân và Tiêu phu nhân nấu cháo điện thoại hơn ba tiếng đồng hồ, Tiêu phu nhân có thông báo sẽ đến ở với Mẫn Như, vừa tiện bồi dưỡng tình cảm mẹ con vừa có người bầu bạn nói chuyện, bà Thẩm biết trước nhìn thấy cũng không lạ.
Mẫn Như chở La Mỹ Kim đến thì vừa lúc giờ mở cửa quán ăn, La Mỹ Kim vốn an nhàn quen rồi, nên để cho bà thay thế bà Thẩm làm thu ngân. Bà Thẩm tranh thủ xuống nấu phụ Mẫn Như một tay.
La Mỹ Kim ngồi làm thu ngân muốn hoa cả mắt, quán ăn vừa mới mở là đã có khách, đến mười một giờ thì khách kéo vào quán đông kinh khủng, tới bốn giờ chiều là lần đông khách thứ hai, bồi bàn làm theo ca, chạy đến chạy lui sợ làm trễ thực đơn.
Công việc tuy cực nhưng nhìn mọi người ai cũng cười tươi, La Mỹ Kim nhăn nhó cũng bật cười vài lần.
Giờ thì ý định đến khuyên Mẫn Như về nhà làm tiểu thư của bà đã có chuyển biến. Con bé vứt bỏ cái danh tiểu thư chạy đến đây là có lý do riêng của nó. La Mỹ Kim có thương cô đến đâu thì cũng không thể phá hỏng cuộc đời của cô được.
--- ---------
Hai nhà thống nhất lấy nhà Mẫn Như tổ chức ăn tối, người vào bếp không xa lạ là Mẫn Như. Từ một người không có khái niệm bếp núc như Khả Nam, hôm nay cũng đích thân xuống phụ giúp, món họ chuẩn bị là súp gà đậu xanh, cải thảo cuốn tôm thịt, hoành thánh chiên giòn, cá hồi cuốn rong biển và nước Detox.
Bà Thẩm cố tình dặn Mẫn Như nấu súp gà đậu xanh. Mấy chục năm rồi bà vẫn còn nhớ, món La Mỹ Kim thích nhất là súp gà đậu xanh.
La Mỹ Kim buổi chiều ngồi trên xe ô tô quay về thì rất thoải mái. Dọc đường đi bà có bắt Thẩm Dương dừng lại trước siêu thị nhỏ để mua một ít quà biếu cho bà nội Thẩm.
Một thời gian rồi, La Mỹ Kim cũng không ghé thăm, nên mua quà biếu tặng cho đỡ ngại ngùng khi gặp mặt. Bà nội Thẩm nghe được lý do cười lớn, bảo La Mỹ Kim tính cũng không đổi, người nhà không mà khách sáo.
“Cạn ly” Mọi người cùng hô.
Mọi người ăn tối xong hết thì nhân lúc có mẹ mình đang bận hai đứa nhỏ Thẩm Dương kéo La Mỹ Kim đến một góc nói chuyện.
“Dì Kim, dì đến đây ở rất phải, có dì ở đây con rất vui.” Thẩm Dương khẽ nói.”Dì sẽ là người khuyên đại phiền toái đi học.”
La Mỹ Kim tựa hồ nghe không hiểu “Đại phiền toái? Ý con nói là Như Như?”.
“Vâng, biệt danh này con đặt cho cô ấy! Dì không có ở đây chưa chứng kiến Mẫn Như đã gây ra bao cái phiền toái cho con giải quyết!”.
“Bản tính hậu đậu của nó dì không lạ! Con nói khuyên đi học là ý cho Mẫn Như đi học sao?”.
“Yeh, dì hiểu ý con. Cô ấy cứ canh cánh trong lòng không đủ người lo liệu mọi thứ! Nhưng thực chất là đủ người lo liệu hết rồi!” Thẩm Dương nói nhỏ.
“Mẫn Như muốn đi học lại sao?”.
“Không ạ, là con đưa ra chủ kiến, Mẫn Như không ngốc xít như mọi người tưởng đâu, người cực kỳ nhanh nhẹn như cô ấy không được học tử tế thì uổng lắm!” Thẩm Dương phân tích.
“Ừ ý kiến con không tồi. Dì cảm ơn con, Mẫn Như được con quan tâm là phước phận của nó.” La Mỹ Kim đồng tình, Thẩm Dương đã cho bà một gợi ý lớn thế.
La Mỹ Kim khen ngợi Thẩm Dương chỉ biết lè lưỡi cười.
Buổi tối chỉ còn lại hai mẹ con, La Mỹ Kim liền nhắc đến chuyện Thẩm Dương đề nghị, nói với Mẫn Như, muốn cô đi học trở lại.
Mẫn Như ban đầu hơi do dự, bởi phải có người chạy tới chạy lui lo cho tiệm hoa, quán ăn. Thẩm Dương nghĩ đến chắc chắn cô có lý do này nọ, trong lòng hắn đã tính trước, mới dặn La Mỹ Kim nói lại: Người thay cô chạy tới, chạy lui sẽ là Khả Nam, còn người ngồi ở tiệm hoa thay Khả Nam là La Mỹ Kim.
Hắn có bàn với Khả Nam, cô ấy cũng đồng ý với đề xuất của Thẩm Dương, Mẫn Như là người hy sinh nhiều nhất. Mẫn Như giúp cô ấy từ bỏ thế giới chìm trong biển rượu, làm một điều gì đó để cảm ơn Mẫn Như thì Khả Nam luôn sẵn sàng.
“Nhưng sức khỏe của mẹ?”
“Mẹ luôn có thuốc bên người, tiệm hoa lại yên tĩnh, có nhân viên trông coi nữa sẽ không có trở ngại đâu!” La Mỹ Kim cười xòa.
“Tiêu Chính Uy biết mẹ đến đây ở mà phải làm việc anh ta sẽ kiếm chuyện mất”. Mẫn Như tìm lý do cuối cùng.
“Mẹ nói là mẹ thích, nó không dám nói!”.
Mẫn Như hết cách...