Cuối cùng hai ngày cũng hết, ta vô năng, không cứu được hắn.
Nhưng! Ta đã tìm thấy một cơ hội, người Tề quốc tới đây, đây có lẽ là cơ hội tốt để đưa hắn về Tề quốc.
Chuyện đẫm máu kia làm ta phải quy hoạch lại cục diện hiện giờ.
“Tứ tỷ, đó là nhị ca, tỷ thật sự muốn vì một tên phế nhân mà làm khó nhị ca sao?” Mộ Dung Y nói lớn tiếng, nhưng lại đang ngầm nhắc nhở ta phải lấy đại cục làm trọng.
Ta thở dài một hơi, nhíu mày kéo trường cung: “Ta sẽ cân nhắc lợi hại.”
Đoản tiễn c ắm vào hồng tâm.
“Đông Phương Từ, ngươi với ta từng là phu thê, nhưng bây giờ ta không giữ ngươi được.”
Dưới ánh mắt của mọi người, ta lạnh mặt kéo Đông Phương Từ ra khỏi nhà lao nói ra.
Ánh lửa chiếu trên mặt hắn, Đông Phương Từ chưa từng nghĩ tới chạy trốn. Hắn đã hoàn toàn mất đi hy vọng sống, hiện giờ rất suy sụp.
“Điện hạ……”
“Câm miệng, đừng gọi ta điện hạ, hiện tại ngươi là phạm nhân, nên biết vị trí của mình.”
Ta không hiểu, mọi người đều biết ta đối xử tệ với hắn, ngay cả người hầu của phủ công chúa đều cảm khái với những gì chất tử trải qua. Nhưng vì sao hắn muốn chết vì ta, vì sao lúc nào cũng giúp ta?
Hai ngày rồi hắn chưa ăn gì, khó khăn lên tiếng: “Điện hạ, người còn nhớ những lời ta nói không?”
Ta nghẹn ngào không thành tiếng.
Ta sẽ hoàn toàn khiến hắn chặt đứt niệm tưởng về ta.
“Chạy đi.”
Yến quốc có một quy tắc, khi hành hình một phạm nhân bị bắt trong khu vực săn bắn thì có thể tham khảo phương pháp bắn con mồi trong rừng.
Đông Phương Từ không nhúc nhích.
Ta nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn chết ở dưới tay ta thì có thể tìm một vách đá nhảy xuống, kết thúc mọi chuyện.”
Tên ngốc này vậy mà thật sự tin ta.
Mà ta, ở thời điểm hắn sắp nhảy xuống, dưới ánh mắt các thị vệ đã bắn một mũi tên đâm vào cơ thể hắn.
Mũi tên này chỉ cách trái tim hắn một đường mỏng manh. Tài nghệ bắn cung của ta vốn không tệ, mấy ngày nay đều luyện từ sáng đến đêm, tất cả mọi người đều cho rằng ta đang chuẩn bị để giết Đông Phương Từ.
Sự thật đúng là như thế.
Đông Phương Từ không dám tin quay đầu lại, hắn không tin mũi tên này đến từ ta, nhưng ở đây chỉ có ta giơ trường cung.
Ta cười như đang xem kịch, lời nói tràn ngập sự giễu cợt: “Đông Phương Từ! Lần này ngươi làm bổn cung mất mặt, bổn cung có lòng tốt đích thân tiễn ngươi lên đường.”
Hắn mở to mắt, trong đôi đồng tử kia đều là bóng hình ta, hắn chẳng thể nói nên lời.
Ta lên ngựa, lại nói thêm một câu: “Kiếp sau, đừng ngu xuẩn như vậy nữa, kẻo lại uổng mạng.”
Ta nhìn đôi mắt trong veo kia tràn đầy sát khí, hắn không giãy giụa, ngửa người ra sau, chớp mắt đã biến mất ở bên vách núi.
Ta như trút được gánh nặng.
Nhưng ta…… Lại giống như đeo lên gông xiềng.
Gông xiềng trên cơ thể Đông Phương Từ là hữu hình, gông xiềng trên cơ thể ta là vô hình, nhưng còn nặng hơn so với hắn.
Những con cừu yếu ớt sẽ bị sói ăn thịt.
Cho nên, Đông Phương Từ, hãy mang theo hận ý đối với ta mà sống cho tốt.
“Điện hạ, chất tử đâu rồi? Sao chưa thấy chất tử trở về?” Liên Hương do dự nửa ngày mới tới đây tìm ta.
Ta dửng dưng đáp: “Chết rồi.”
Chiếc đ ĩa trong tay Liên Hương rơi xuống đất.
Ta liếc xéo nàng một cái: “Bây giờ ngươi làm việc bất cẩn như thế đấy à?”
Liên Hương không dám khóc lớn, nàng nhỏ giọng sụt sùi: “Chẳng lẽ điện hạ không thương tâm sao? Chất tử đối xử với điện hạ tốt như vậy.”
Ta cười nhạo một tiếng: “Tốt? Nếu ngươi muốn nhặt thi cốt của hắn thì đi tìm đi!”
Ta vờ như vô tình mà chỉ nơi Đông Phương Từ rơi xuống cho nàng. Ta hy vọng có ai đó có thể đến chăm sóc cho hắn. Người như hắn dường như…… Đáng để người khác đánh đổi.
Nhưng ta không phải là người sẽ đánh đổi vì hắn.
“Kỳ thật trong lòng điện hạ có chất tử đúng không? Cầu điện hạ cứu chất tử được không?” Liên Hương gặp chuyện chỉ biết khóc nháo, ta dùng ánh mắt bảo nàng ngậm miệng.
Ta ngắt lời nàng: “Không có. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy điều đó? Muốn tìm thì đi bây giờ đi, có lẽ thi thể vẫn chưa bị gặm hết.”
Liên Hương đột nhiên ngừng khóc, sự lạnh lùng trên mặt nàng khiến ta cảm thấy nàng như một người khác: “Điện hạ thật tàn nhẫn.” Ánh mắt của nàng là sự xa lạ ta chưa từng thấy.
Đúng vậy, ta luôn tàn nhẫn.
Ta không ngờ sau việc này, ta thật sự không gặp lại Liên Hương nữa. Phủ công chúa to như vậy, lại mất đi một người ở cạnh ta.
Trong rất nhiều cuốn sách, vận may của nam chính luôn được mở ra sau khi rơi khỏi vách đá, huống hồ người Tề quốc ở ngay dưới vách đá.
Đông Phương Từ, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.
Nghe nói vị trí Thái tử của Tề quốc đổi chủ, nhưng không phải là Đông Phương Từ.
Nhưng không quá ba tháng, ta lại nhận được tin tức, ngôi vị Hoàng đế củ Tề quốc đổi chủ, lần này là Đông Phương Từ.
Hắn còn chưa ngồi vững vị trí đã gấp không chờ nổi khởi binh tuyên chiến với Yến quốc. Ta cho rằng thần tử của hắn sẽ ngăn cản, nhưng dường như không có.
Mộ Dung Hạo đang chờ cơ hội này, tiểu tạp chủng trong miệng hắn không chết, hiện giờ còn lên làm tân hoàng Tề quốc, tình hình Tề quốc phức tạp hơn nhiều so với Yến quốc.
Ta không biết làm thế nào hắn có thể ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, ta chỉ biết hắn không lưu lại một huynh đệ nào, danh tiếng bạo ngược của hắn truyền xa.
Chuyện tốt, thật sự tốt.
Nhưng rất nhanh lại có tin tức truyền đến, tam ca hy sinh, hắn chết ở dưới đao của Đông Phương Từ.
Ta biết rõ tam ca của ta sẽ có kết cục này, nhưng không ngăn cản hắn. Một pháo hôi sao có thể địch nổi hào quang của nam chính. Lòng ta hụt hẫng, chỉ cảm thấy gông xiềng kia càng thêm vững chắc.
Tim ta còn cứng hơn đá.
Nam nhi Yến quốc từ trước đến nay kiêu dũng thiện chiến, các hoàng huynh, hoàng đệ của ta sôi nổi xin ra trận.
Chất tử từng bị người sỉ nhục hiện giờ đã đánh hạ liên tiếp vài tòa thành trì. Tin tức này đã giáng một đòn nặng nề vào thể diện của Yến quốc.
Ta từng vào cung một chuyến, Nhu quý phi ở trong cung ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Nàng khóc không chỉ vì con trai mình, mà còn vì trượng phu.
Phụ hoàng ta bị bệnh nguy kịch, sắp không qua khỏi.
Cuộc săn mùa xuân lần trước đã bắt đầu xuất hiện các triệu chứng bệnh, chỉ là ta không chú ý tới. Tinh lực của ta đều dành hết cho Đông Phương Từ.
Phụ hoàng gọi ta, ông nằm ở trên giường bệnh, hai bên tóc mai đã bạc trắng. Chiến sự kéo người ta già đi cả chục tuổi.
“Thục nhi, để trẫm nhìn con một chút.”
Ông ấy muốn nhìn thấy hình bóng của mẫu hậu ta thông qua ta.
Mộ Dung Thục, chữ “Thục” này do mẫu hậu ta đặt. Bà hy vọng ta hiền lương thục đức, sau này giúp chồng dạy con.
Nhưng phụ hoàng lại muốn cho ta tất cả những thứ tốt nhất trên đời, chẳng hạn như ngôi vị Hoàng đế này.
Phụ hoàng đưa cho ta một chiếu chỉ, ông còn lấy ngọc tỷ ra, ông nói: “Thời khắc của trẫm đã tới, cuối cùng trẫm cũng có thể đi gặp mẫu hậu con rồi, nhưng…… Khụ khụ……”
“Con nhất định phải giữ được Yến quốc.” Ông tựa hồ có chút mệt mỏi, tạm dừng một hồi lâu mới nói tiếp: “Nếu giữ không nổi Yến quốc, ít nhất cũng giữ được con dân Yến quốc”
Ta quỳ tiếp nhận, nhưng ta chỉ có thể nói: “Nhi thần sẽ cố hết sức.”
Phụ hoàng bất chấp mọi kháng nghị mà dìu ta lên ngôi vị Hoàng đế, ta trở thành nữ đế đầu tiên trong lịch sử Yến quốc.
Ngày kế đó, hồi chuông báo tử trong cung vang lên ba vạn lần.
Ta biết phụ hoàng đã đi gặp mẫu hậu.