Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tớ phải đính hôn với người khác rồi
Sự trùng hợp như vậy, thực sự khiến người ta nổi hết cả da gà.
Sắc mặt của Mẫn Tuyết Nguyệt trầm xuống, hỏi: “Cô ta tìm cậu làm gì? Cô ta muốn trực tiếp dăn mặt sao?”
“Hẳn là không phải đâu, cô ta kết bạn vào tài khoản công việc của tớ” Thời Ngọc Diệp nhẹ nhàng ung dung nói, không nói sâu vào chỉ tiết.
Tài khoản Messenger công việc này được mở sau khi tài khoản Facebook trở nên nổi tiếng, tuy rằng bên trong không có nhiều bạn, nhưng tất cả đều là những người có tên tuổi lớn của các công ty giải trí điện ảnh và truyền hình lớn trong giới.
Những người thường tìm đền cô đêu là người muốn hẹn cô ra bàn chuyện ca khúc và bản quyền vân vân, nhưng chưa có người gặp qua dung mạo thật của cô, ngay cả Mẫn Tuyết Nguyệt cũng không biết được chuyện cô là ca sĩ nổi tiếng trên mạng xã hội, chứ đừng nói đến là Tô Cẩm Tú.
“Đúng thật là một người phụ nữ có tâm cơ nhỉ” Mẫn Tuyết Nguyệt có ấn tượng cực kỳ xấu về Tô Cẩm Tú, nhịn không được lắc đầu thấp giọng lẩm bẩm.
“Mặc kệ cô ta, chúng ta nói chuyện khác đi.
Đúng rồi Ngọc Diệp, cuối tuần sau là trận bán kết của cuộc thi giải thưởng thiết kế vàng đó, cậu không có quên chứ?”
“Đương nhiên sẽ không quên.”
“Vậy là tốt rồi, đến lúc đó chúng ta chấm điểm trận bán kết xong, cậu trực tiếp đến nhà tớ dự tiệc nhé _ Bữa tiệc gì cơ?”
“Chính là tiệc đính hôn của tớ”
“Cái gì?”
bg-ssp-{height:px}
Cô ây còn tưởng răng Sau khi mình đi du học trở về, tự mình tạo dựng sự nghiệp của riêng mình và hoàn toàn tự lập về phương diện kinh tế, thì có thể tự quyết định hôn nhân của mình, nhưng cho đến cuối cùng, vì danh tiếng của gia tộc, cô ấy vẫn phải mặc cho số phận.
Thời Ngọc Diệp đưa tay ra vỗ vai cô ấy.
“Nếu cậu không thích, thì còn có thời gian từ chối, cậu không cần thiết phải miễn cưỡng bản thân mình chấp nhận một cuộc hôn nhân được sắp đặt sẵn thế này”
Gô hiểu tâm trạng của Mẫn Tuyết Nguyệt.
Chợt nhớ tới khi cô kết hôn với Phong Thần Nam, cũng dây dứt đến như vậy.
Chỉ khác là vào “ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Phong Thần Nam ở trong buổi liên hoan khiêu vũ lúc đó, cô đã đem lòng yêu người đàn ông này.
Phong Thần Nam giận cô bởi vì cô đã hoàn †oàn quên đi những ký ức thuở niên thiếu giữa hai người bọn họ, còn mặt khác anh lại tìm mọi cách khiến cô rơi vào biển tình, mà bản thân không thể thoát ra được.
Năm đó, cô còn ngây thơ tưởng rằng mình và Phong Thần Nam là một cuộc hôn nhân vì lợi ích của đôi bên, cô cũng tin theo lời của những người xung quanh, cho rằng trong lòng anh chứa Tô Cẩm Tú, không có cô.
Cho nên khi bước vào cuộc hôn nhân này, cô cũng giống như Mãn Tuyết Nguyệt bây giờ, trong lòng kháng cự, nhưng lại không còn cách nào khác chỉ đành phải chấp nhận.
Mẫn Tuyết Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười khổ: “Ngọc Diệp, thực ra tớ không biết mình còn có thể làm gì khác. Trong phương diện tình yêu, tớ giống như người mơ hồ vậy, nếu cậu nói rằng tớ không thích đối phương, thì kỳ thực tớ cũng không ghét anh ta đến vậy, nhưng chỉ là không thể nói đó là tình yêu được, tớ nói như vậy, cậu có hiểu không?”
“Tớ hiểu được”
Thời Ngọc Diệp rũ mắt, cũng khẽ thở dài một hơi.
Khi cô còn ở nước Pháp, cũng từng đi xem mắt vài lần, cô có lần nào mà không có loại cảm giác này?
Nghĩ đến đây, Thời Ngọc Diệp càng thêm đồng tình với Mẫn Tuyết Nguyệt, rõ ràng là hai người đều cùng chung cảnh ngộ, nhưng kết quả lại khác nhau. Ít nhất sau đó cô trở về nước, còn tình cờ gặp phải Phong Thần Nam, nhưng Mẫn Tuyết Nguyệt thì không.