Chương : Ngoại trừ anh ra em không được gả cho ai khác!
Một bên khác.
Sau khi Vinh Sở Lâm bế Mẫn Tuyết Nguyệt đi, mặc kệ cô ấy liên tục giãy giụa, mặt anh ta từ đầu đến cuối vẫn âm trầm, không nói lời nào bước lên xe.
“Anh bị điện hả? Mau thả tôi xuống!”
“Đây là nhà của tôi, không phải là nơi mà anh muốn làm gì thì làm.”
“Vinh Sở Lâm, tên khốn này. Thả, tôi, xuống, nhanh!”
Vinh Sở Lâm mở cửa chiếc xe Porsche , nhét người trên vai vào. Sau khi thắt dây an toàn xong thì vòng qua ngồi vào ghế bên cạnh.
Vừa ngồi vào ghế lái, nhìn thấy Mẫn Tuyết Nguyệt gỡ dây an toàn định chạy trốn, anh ta bá đạo lôi người trở về, thắt dây an toàn cho cô ấy.
Sau đó chốt cửa rồi đạp chân ga.
Anh ta không nói một lời nào, khuôn mặt âm trầm, con ngươi đỏ ngầu.
Mẫn Tuyết Nguyệt tức giận tới mức chửi bới: “Anh điên à? Hôm nay là ngày đính hôn của tôi. Anh muốn làm gì? Dừng xe lại! Tôi phải về ngay.”
Mặt Vinh Sở Lâm kéo căng, cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, chỉ đạp chân ga và điều khiển vô lăng, không trả lời cô ấy.
” Vinh! Sở! Lâm!”
Mẫn Tuyết Nguyệt thấy anh ta không có chút phản ứng nào, khẽ cắn môi, đánh cược một lần.
“Nếu anh không dừng lại, tôi sẽ nhảy ra khỏi đây đấy!”
Rốt cuộc anh ta cũng gầm lên: “Em muốn trở về để gả cho tên cặn bã đó sao?”
“Bao giờ mà anh có tư cách lên tiếng dạy đời tôi?”
Người đàn ông nắm chặt tay lái, kìm chế không cho mình mắng ra những lời tức giận trong lòng.
Mẫn Tuyết Nguyệt chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh ta.
Đã hơn hai nghìn năm trăm ngày mình không gặp mặt, so với gương mặt trong trí nhớ, người đàn ông trước mặt đã gầy hơn, râu ria xồm xoàm, hai má hóp lại, hơn nữa tính tình gắt gỏng hơn trước.
Người đàn ông này đã thay đổi quá nhiều.
Nhưng Vinh Sở Lâm lại bắt cóc cô ấy từ nhà họ Mẫn, điều này khiến sự tức giận trong lòng cô ấy càng thêm bùng cháy.
Giờ cô ấy bị thế này, vậy còn tiệc đính hôn thì phải sao? Bố mẹ cô ấy nên giải thích như thế nào đây? Nhà họ Lục sẽ nhìn cô ấy như thế nào? Vị hôn phu sẽ suy nghĩ gì về cô ấy đây?
Nghĩ đến những điều này, Mẫn Tuyết Nguyệt trở nên bực bội lo lắng.
“Đủ rồi, tôi không có thời gian đi cùng anh.”
Cô ấy duỗi tay tính cầm phanh xe, ý đồ muốn cưỡng chế dừng xe. Nhưng khi vừa duỗi tay ra, cô đã bị người bên kia nắm cổ tay.
“Nếu em muốn chết với anh, anh không ngại đầu” Vinh Sở Lâm nghiến răng cảnh cáo.
“Vậy thì anh dừng lại để tôi quay về!”
“Nếu em tiếp tục nói về chuyện đó nữa thì anh lập tức đưa em đến Cục Dân Chính, xem em làm sao kết hôn với hắn ta.”
Mẫn Tuyết Nguyệt tức giận nghiến răng, rút tay ra mấy lần nhưng đều bị giữ chặt, mắng chửi mấy câu nữa nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Bầu không khí trong xe trầm thấp đến mức khó thở.
Không lâu sau, Vinh Sở Lâm cuối cùng cũng dừng xe lại.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn đã thấy một cảnh tượng quen thuộc. Cô ấy không khỏi sững sờ vài giây, một lúc lâu sau mới định thần lại.
Vì sao lại tới nơi này?
Vinh Sở Lâm xuống xe, kéo Mẫn Tuyết Nguyệt ra khỏi cửa xe.
Gió mang theo mùi biển phả vào mặt, trong lòng cô ấy chua xót không nói lên lời. Trước khi cô ấy định nói chuyện, Vinh Sở Lâm đã đè cô ấy vào cửa xe.
Một mùi hương xen lẫn mùi thuốc lá và mùi rượu bốc ra, cộng thêm sự tức giận của anh ta.
“Nói đi, em coi trọng thằng khốn đó điểm nào? Hả?”
Mẫn Tuyết Nguyệt tránh né hơi thở của anh ta, giọng điệu quật cường: “Thì làm sao? Tôi kết hôn với ai phải được sự đồng ý của anh à?”
“Anh thua hắn ta ở chỗ nào?”
“Tất cả mọi thứ từ trên xuống dưới của anh đều thua anh ấy.”
“Anh không bằng nó? Em bị mù hả”
Mẫn Tuyết Nguyệt cũng không chịu thua kém: “Mắt tôi mù, nhưng so với thằng có bệnh thần kinh thì đỡ hơn nhiều lắm”.
Vinh Sở Lâm nghe vậy tức giận, siết chặt vai cô ấy: “Được thôi, em nói anh bị bệnh đúng không? Được rồi, anh sẽ cho em thấy bị bệnh thần kinh là như thế nào!”
Nói xong, anh ta yên lặng lôi cô ấy xuống bãi cát.bg-ssp-{height:px}
Mẫn Tuyết Nguyệt cố gắng thoát khỏi tay anh ta, nhưng thay vào đó lại bị siết chặt hơn. Một lúc sau, cổ tay cô trắng bệnh, tê dại mất cảm giác.
“Anh muốn làm gì!”
“Cho em xem người bị bệnh thần kinh làm gì.”
“Buông ra! Tôi không có thời gian chơi với người điên như anh.”
Cô ấy cứ tưởng Vinh Sở Lâm sẽ mang cô ấy đi tự tử với anh ta, nhưng anh ta chỉ đưa cô ấy ra phía sau một hang động gần đó.
Những khung cảnh quen thuộc hiện ra, nhiều hình ảnh trong quá khứ tràn ngập tâm trí cô ấy. Đây là chỗ cô ấy mâu thuẫn nhất vì rất nhiều kỷ niệm về bọn họ.
Mẫn Tuyết Nguyệt sửng sốt khi nhìn thấy vô số chiếc ô nhỏ được chạm khắc trên một khối đá lớn.
“Đây là..”
Khi cô ấy còn là một cô nhóc, ngày đầu tiên tỏ tình thành công với anh ta, Mẫn Tuyết Nguyệt đã tự tay khắc một chiếc ô nhỏ trên đá, bên dưới có là tên viết tắt của anh ta và cô ấy, một chữ L một chữ N.
Khi đó, Vinh Sở Lâm rất xem thường.
“Tại sao em lại khắc cải này?”.
“Em và anh sẽ luôn bên nhau ở dưới ố”
“Em cũng tin chuyện này à?”
“Người xưa dùng đá để khắc ghi lịch sử, ngàn năm sau vẫn không bị hủy diệt. Vì vậy em cũng muốn dùng cách này để giữ gìn tình yêu của chúng mình”
“Ngây thơ”
Kí ức xẹt qua trong đầu Mẫn Tuyết Nguyệt, trái tim cô ấy quặn thắt, hai mắt đỏ bừng. Cô ấy không nhịn được bước tới, khẽ vuốt ve chiếc ô nhỏ được khắc trên đá.
Sau khi lần đầu tiên khắc biểu tượng tình yêu của hai người, bất cứ khi nào bọn họ cãi vã, chia tay
một thời gian ngắn, hoặc không gặp nhau trong vài ngày, Mẫn Tuyết Nguyệt sẽ đến nơi này và khắc thêm một chiếc ô mới trên đá.
Lần chia tay cuối cùng tê tâm liệt phế cô ấy có đến đây khắc một cái. Cô ấy còn nhớ rõ số hình vẽ chiếm hơn một nửa khối đá này.
Trước khi đi, cô ấy còn tự giễu cười: “Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngây thơ như thế này nữa”
Hai ngàn ngày trôi qua, Mẫn Tuyết Nguyệt không ngờ rằng mình sẽ trở lại một lần nữa. Tảng đá có biểu tượng chiếc ô nhỏ, ngay cả những tảng đá bên cạnh nó, tất cả đều có dấu ấn tình yêu của anh ta và
cô ấy.
“Đây là cái gì…?”
“Em không nhìn ra được sao? Đây là chính là những gì người bệnh thần kinh đã làm khi anh ta phát điên”
Vinh Sở Lâm lạnh lùng đáp lại, giọng điệu chua chát.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng những hành vi ngây thơ mà trước đây anh ta vô cùng ghét lại trở thành trụ cột tinh thần của anh ta.
Trong mấy năm xa nhau, bất cứ khi nào anh ta nghĩ rằng mình sắp chết ngộp, anh ta lại tìm đến đây.
Lúc đầu, anh ta chỉ nhìn chăm chú vào những ký hiệu này. Sau đó, anh ta đã tự tay khắc lên chúng.
Cứ thế, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Anh ta không ngờ rằng mình có thể cố chấp trong chuyện này lâu như vậy – cho dù là làm chuyện ngây thơ này hay vì yêu cô ấy, nó vẫn giống nhau, chưa từng xảy ra trước đây.
“Tuyết Nguyệt.”
Một lúc lâu sau, Vinh Sở Lâm khàn giọng nói.
Anh ta nhìn sâu vào bóng lưng của Mẫn Tuyết Nguyệt. Ngay cả khi không nhìn thấy mặt của cô ấy, anh ta có thể nhận ra từ đôi vai run rẩy rằng cô ấy đang nức nở.
“Trừ anh ra đừng kết hôn với ai khác, được không?”
Ánh chiều tà dần dần khuất xuống mặt biển, trên gương mặt chân thành tha thiết của anh ta vừa thấp thỏm vừa lo lắng, như đa phần là sự ẩn nhẫn anh ta chịu đựng bấy lâu nay.
Hoắc Băng Tâm không hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa Mẫn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm sau bữa tiệc đính hôn.
Nghe nói ngày đó Mẫn Tuyết Nguyệt một mình về nhà, bị trách mắng không nhẹ.
Nhưng khi ba mẹ của cô ấy thấy cô ấy cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, bộ dáng không nói một lời, cuối cùng cũng không đành lòng mắng cô ấy nữa.
Ngày hôm sau thức dậy, cô ấy lại như không có việc gì, lần nữa khôi phục sinh hoạt bình thường.
Đi làm, tăng ca, đi công tác.
Có thể sự tương phản này của cô ấy đã khiến mọi người lo lắng. Người nhà đã bí mật phải người theo dõi cô ấy, nhưng họ lại phát hiện ra cô ấy còn tham công tiếc việc hơn bình thường.
Hoắc Băng Tâm không nhịn được, chủ động gọi điện thoại hỏi cô ấy.
“Alo, Băng Tâm à, có chuyện gì không?”
“Chuyện của cậu và Vinh Sở Lâm sao rồi?”