Dự án hợp tác của Bảo Thắng và tập đoàn Phong thị, giống như lật kèo vậy.
Mãy ngày liên tiếp, trong công ty không hề có ai nhắc đến, không có tin tức gì nữa, Phong Thần Nam cũng không bảo Thời Ngọc Diệp đến tập đoàn Phong thị gặp anh.
Nhưng Thời Ngọc Diệp không vì thể mà thả lỏng, mỗi ngày đều phải đối mặt với hàng loạt áp lực trong công việc.
Khi tổ trưởng tổ thiết kế ném bản thiết kế lên bàn cô lần thứ tám, sắc mặt đã vô cùng khó chịu.
“Bản thiết kế này phải sửa lại, bộ phận sản xuất nói như vậy là quá lãng phí vật liệu “
Cô nhíu mày cố gắng giải thích.
“Điêu này đã được khắc phục theo đúng yêu cầu, dự án cuối cùng đã được hoàn thành rồi, không thể vì lời nói của bộ phận sản xuất mà thay đổi được”
“Vậy cô nên liên lạc trước với bộ phận sản xuất trước khi nộp bản thảo chứ, việc đơn giản như vậy mà vẫn còn cần tôi dạy cô sao? Trước khi cô đến Bảo Thắng rốt cuộc là làm cái gì chứ?”
Tổ trưởng thiết kế Lâm Gia Thanh là người đàn ông xấp xỉ tuổi Thời Ngọc Diệp, quần áo có phong cách độc đáo, thường ăn mặc lộng lẫy, nói rất nhiều.
Những tổ trường thường làm cho mọi người tức đến khóc, không cho người khác thể diện, đồng nghiệp thường âm thầm gọi anh ta là Lâm Tủi Tủi.
Vài ngày trước, Lâm Gia Thanh giao một dự án tạm thời cho Thời Ngọc Diệp.
Các phong cách ra mắt trong mùa dải này đang bị thiếu hụt, công ty đã quyết định sẽ bổ sung thêm một vài phong cách khác.
Nhưng do hạn chế về thời gian, những nhà thiết kế khác đều đã có việc phải làm, cuối cùng chuyện này rơi vào trong tay Thời Ngọc Diệp.
Lâm Gia Thanh là một người có yêu cầu vô cùng cao, Thời Ngọc Diệp đã bị mắng nhiều lần, nhưng vẫn không hề tức giận thay đổi.
Không dễ gì bản thiết kể lân thứ tám mới được định, bây giờ đột nhiên lại bị từ chối, lý do là vì bộ phận sản xuất từ chối sản xuất.
Cô cảm thấy rất vô lý.
“Không phải bộ phận sản xuất phải làm theo những yêu cầu của bộ phận thiết kế sao? Khi nào thì các nhà thiết kế chúng ta phải được sự đồng ý của bọn họ thì mới được thiết kế chứ?”
Loại tình trạng này là chuyện thường diễn ra trong ngành.
Nhưng Bảo Thắng là thương hiệu do một tay cô sáng lập.
Lúc đầu khi thành lập thương hiệu này, cô đã quyết định không được để loại chuyện này xảy ra, ảnh hưởng đến tác phẩm thiết kế.
May mà nhờ các quy định về quy trình tiêu chuẩn của cô, thiết kế của thương hiệu Bảo Thắng đã trở lên phổ biến trên toàn thế giới.
Nhưng điều mà cô không ngờ chính là mình lại gặp phải chuyện này khi làm việc ở một chỉ nhánh trong nước.
Thái độ của cô khiến Lâm Gia Thanh rất không hài lòng, anh ta trợn trắng mắt bắt đầu măng mỏ cô.
“Tôi thấy cô hình như chưa từng đi làm bao giờ đúng không? Không biết ở các bộ phận đều phải thông báo trước sao?”
“Tôi thông báo rồi, đối phương nói không vấn đề gì cả, chỉ phí vật liệu vẫn năm trong ngân sách”
Thời Ngọc Diệp không nói dối.
Tuy nhiên Lâm Gia Thanh lại nghe như là lời bào chữa.
“Tôi không quan tâm, dù sao cô thay đổi cái này là được rôi.
Ngày mai nhà máy sẽ bắt đầu khởi công, nếu như hôm nay cô không sửa được nó, những tổn thất tiếp theo sẽ được tính lên đầu cô.”
Sau khi mắng chửi xong, Lâm Gia Thanh hừ lạnh rời đi.
Ánh mắt Thời Ngọc Diệp quét qua.
Các đồng nghiệp hóng chuyện, có người có ánh mắt đồng tình, có người có ánh mắt chế giễu.
Cô không hiểu những người có ánh mắt chế giễu này là vì sao.
Nhưng cô không lãng phí thời gian để đoán suy nghĩ của bọn họ, mà cố gắng hoàn thành công việc càng sớm càng tốt, đích thân gọi điện cho bộ phận sản xuất.
“Cô Thời, bản thiết kế của cô chúng tôi hoàn toàn không làm được, quá lãng phí rồi.
Hơn nữa các chỉ tiết phương diện của nó có vấn đề rất lớn”
“Hôm qua tôi đã xác nhận với anh rồi, lúc đó anh nói không có vấn đề gì.”
“Cô đừng có vu khống cho tôi”
“Lời tôi nói là thật.”
Tổ trưởng bộ phận sản xuất không ngừng tranh luận, up hiếp nói: “Cho dù thế nào, ngày mai chúng tôi phải khởi công rồi, cô nhanh chóng chỉnh sửa bản thảo rồi giao lên đi”
Nói xong, cô ta cúp điện thoại.
Thời Ngọc Diệp trầm mặt, đại khái cũng hiểu, chắc là có người đang âm thầm bày mưu.
Có điều bây giờ cô không có thời gian đi tìm người bày mưu đó.
Không thể thay đổi bản thảo được.
Cách suy nhất chính là cô đích thân ra tay.
Thời Ngọc Diệp nghiến răng, quyết định tự mình làm một bộ thành phẩm, sau đó lấy cho bộ phận sản xuất làm theo.
Mặc dù bình thường nhìn cô dễ bắt nạt, nhưng trong công việc, tuyệt đối không thể chịu đựng để người khác khiêu khích, đặc biệt là xúc phạm thực lực nghề nghiệp của cô.
Thời Ngọc Diệp tìm vật liệu và công cụ, sau đó bắt đầu làm việc.bg-ssp-{height:px}
Các nhà thiết kế khác trong bộ phận nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí có chút không giống.
“Cô ta không định thay đổi bản thảo sao?”
“Chắc là muốn làm một bộ mẫu, để bộ phận sản xuất tham khảo.”
“Chậc, thật sự cứng đầu mà, là tôi thì dứt khoát sửa cho xong, đỡ phiền phức.”
“Chắc là cô ta muốn thể hiện thiết kế và năng lực của mình thôi”
“Thể hiện ra thì làm được gì chứ? Nếu như chắc chắn có thực lực, cũng không cần đi cửa sau để vào Bảo Thắng như thế.
Cô ta là đang tự tìm việc cho mình làm mà”
Đồng nghiệp âm thầm nói xấu Thời Ngọc Diệp.
Thân là một nhà thiết kế quần áo, việc đích thân may bản mẫu là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng Bảo Thắng có nhiều dự án thiết kế, cộng thêm thương hiệu riêng còn muốn sản xuất, cho nên hầu hết các nhà thiết kế đều chịu trách nghiệm lên bản vẽ, sau đó trực tiếp giao bản vẽ cho bộ phận sản xuất là được.
“Có điều dáng vẻ cô ta nghiêm túc làm việc cũng có chút đáng sợ, bầu không khí xung quanh đều trở lên u ám”
“Gia vờ thôi”
“Tôi nghĩ thiết kế này của cô ấy quả thật rất tốt”
“Chậc, còn không phải vẫn bị từ chối sao.”
Thời Ngọc Diệp hoàn toàn không quan tâm đến những lời bàn tán kia, đắm mình vào trong thiết kế của mình.
Tốc độ của cô rất nhanh, động tác cũng vô cùng thành thạo.
Hoàn toàn không nhìn ra là một người mới, thậm chí có thể nói, chỉ nhìn vào dáng vẻ làm việc của cô, rất có phong thái của một nhà thiết kế lớn.
Chỉ là đã có các mác định kiến từ trước, khiến người khác không muốn thừa nhận năng lực của cô mà thôi.
Gần đến giờ tan làm, rốt cuộc Thời Ngọc Diệp cũng hoàn thành xong bản mẫu, khiến mọi người âm thầm choáng váng.
“Tốc độ này e rằng còn nhanh hơn nhà thiết kề bình thường gấp mấy lần đúng không?”
“Trọng điểm là chất lượng.
Làm nhanh như vậy, cũng không biết chất lượng có thể qua cửa được không.”
Thời Ngọc Diệp thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trước khi tan làm sẽ giao cho bộ phận sản xuất, kết quả lúc này Lý Mạn Như đi từ phòng làm việc ra, gọi cô lại.
“Tối nay có một bữa tiệc tối, giao cho cô đi”
Thời Ngọc Diệp ngẩn ra.
“Tôi?”
“Đúng vậy, chính là cô.”
“Loại việc xã giao này không phải là do bộ phận quan hệ công chúng phụ trách sao?”
Lý Mạn Như mặt không đổi sắc.
“Tập đoàn Phương thị là khách hàng lớn của chúng ta, tối nay là do Tổng giám đốc của bọn họ tổ chức, yêu cầu nhà thiết kế của chúng ta cùng đến, đích thân thảo luận chỉ tiết.
Dự án này giao cho cô”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy kỳ lạ.
Một người hiếu chiến như Lý Mạn Như, sao có thể chủ động giao những dự án quan trọng như vậy cho cô chứ?
Trong đây nhất định có gì đó mờ ám.
“Khách hàng quan trọng như vậy, giao cho tôi đi tiếp, chắc là không tốt lắm đâu? Nói thế nào thì tôi cũng chỉ là một nhà thiết kế mới”
Lý Mạn Như hừ lạnh một tiếng.
“Khi giao dự án hợp tác với tập đoàn Phong thị cho cô sao cô lại không nói như vậy? Bây giờ bảo cô đi xã giao, cô lại muốn khoái thác? Thời Ngọc Diệp, cô thật sự nghĩ mình là nhà thiết kế tên tuổi sao?”
Thời Ngọc Diệp không thể phản bác.
“Đừng ở đây nói nhảm nữa, bảo cô đi thì đi đi.
Mắc dù phương thức vào làm của cô có chút đặc biệt, không cần thời gian thử việc, nhưng nếu như cô biểu hiện không tốt, tôi có thể báo cáo lên cấp trên”
Cuối cùng cô chỉ đành bất lực đồng ý.
Xã giao thì xã giao thôi.
Khi tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Thời ở Pháp cũng thường phải xã giao.
Chỉ là cô vốn dĩ đã hẹn xong với các con cũng nhau đi ăn đồ Nhật rồi, bây giờ chuyện này chỉ có thể tạm thời hủy bỏ thôi.
Hy vọng bọn trẻ không trách cô nói lời không giữ lời.