Phong Thần Nam dùng ánh mắt ra hiệu, Đằng Dạ Hiên lập tức bảo đám vệ sĩ ấn đầu Hoắc Ngọc Khanh xuống xin lỗi.
“Vâng vâng vâng, tôi biết sai rồi, xin lỗi.
Đừng đánh tôi nữa”
Phong Thần Nam không bỏ qua.
“Cô ấy tên Thời Ngọc Diệp, cậu gọi tên cô ấy xin lỗi cho cẩn thận vào”
“Cô Thời tôi xin lỗi.
Xin tha cho tôi”
Thời Ngọc Diệp hoàn toàn choáng váng.
Từ khi trở về thành phố Hải Phòng, hai người bọn họ chưa từng gặp mặt trực tiếp, cô không ngờ người đàn ông này lại bảo vệ cô như thế.
Chắc là anh đã biết thông tin liên quan đến cô từ lâu rồi.
Cuối cùng Hoắc Ngọc Khanh được thả đi, lảo đảo chạy đi, không có khí chất kiêu ngạo ngông cuồng vừa rồi, giỗng như một con chuột bị kẹp đuôi chạy trốn vậy.
Đăng Dạ Hiên và vệ sĩ đứng thẳng người, cúi đầu với Thời Ngọc Diệp.
Lúc này cô mới hồi thần lại, cảm ơn Phong Thân Nam.
“Cảm ơn”
“Lần sau cẩn thận một chút, cậu ta vẫn còn tìm cô nữa đây”
Giọng nói dễ nghe của người đàn ông truyền đến tai cô, giống như mèo cào vào tai, khiến tai cô đỏ bừng không thể giải thích được, cảm giác nóng bừng lan đến mặt.
Thật sự kỳ lạ.
Bình thường cô không phải là người dễ xấu hổ như vậy.
Thời Ngọc Diệp còn chưa nói gì, anh đã trở vê phòng bao rồi.
Cô nhìn thời gian, muốn nhân cơ hội này lẻn về nhà, không quan tâm đến bữa tiệc giao tiếp kia nữa.
Ai ngờ, Thời Ngọc Diệp hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, thật sự đen đủi.
Khi cô định đi về phía đại sảnh, đột nhiên có một bàn tay năm lấy cánh tay cô.
“Cô Thời, đi vệ sinh mà lâu như vậy, bọn tôi còn nghĩ cô đi rôi chứ”
Cô bị sốc.
Quay đầu lại, liền bắt gặp nụ cười thoái hóa biến chất của ông chủ Thẩm.
Không biết Thạch Nhược Đông đã đi từ lúc nào rồi, vài người đàn ông vừa mới từ phòng bao ra.
Khi những người đàn ông cao lùn béo gây này nhìn thấy Thời Ngọc Diệp vẫn còn ở đây, ánh mắt nhất thời sáng lên, không nói hai lời giữ cô lại.
“Nếu như cô vẫn chưa đi, vậy thì đi một tăng nữa với bọn tôi đi”
“Tôi nở một khu chợ đêm rất vui, ở đó có rất nhiều cô gái xinh đẹp như cô vậy, các cô nhất định rất biết nói chuyện “
“Cô Thời đừng tin bọn họ, cô đi theo tôi, tôi đưa cô đến một nơi lãng mạn, ngắm phong cảnh, uống rượu vang, hóng gió, nhân tiện ngủ luôn, he he he”
Những người đàn ông này uống rượu say khướt, nói chuyện còn nông nặc mùi rượu, chỉ có duy nhất ông chủ Thẩm vẫn còn tỉnh táo, rõ ràng bắt được ánh mắt ghê tởm của Thời Ngọc Diệp.
Cô đang muốn trốn thoát khỏi những người đàn ông này.
Nhưng vào lúc này, có bàn tay đưa ra sau lưng cô, dùng sức ôm lấy cô, đẩy về phía thẳng máy ở sảnh lớn.
Thời Ngọc Diệp ngẩn ra.
“Ha ha, không phải cô Thời thích uống rượu sao? Chúng ta đổi một nơi khác rồi từ từ uống, mọi người uống với cô đến sáng cũng không làm sao cả”
Sắc mặt cô lập tức đen sì.
“Ông chủ Thẩm, xin ông bỏ tay ra”
“Bây giờ không có người ngoài, cô Thời không cần phải dè dặt như vậy.
Hơn nữa, cô còn không biết quy tắc bất thành văn này, mà còn dám đến ăn cơm với chúng tôi sao?”
Ánh mắt của ông chủ Thẩm không còn che giấu nữa, nụ cười tràn đầy trêu chọc, bàn tay sau lưng cô chậm rãi sờ xuống.
Thời Ngọc Diệp vô cùng ghê tởm.
Nhân lúc này có người phục vụ bưng đồ uống đi qua cô, cô nhanh chóng lấy một ly, đổ vào người đàn ông này.
Mọi người đều cứng đờ lại, ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.
Đổ xong một ly còn chưa đủ.
Thời Ngọc Diệp lại hai tay cầm hai ly đồ uống, đổ vào bốn người đàn ông hèn hạ đang say kia.
Năm người đàn ông đột nhiên bị hất rượu vào.
người, cúi đầu nhìn quần áo ướt đẫm nhỏ giọt, cuối cùng cũng tỉnh rượu.
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Tiếng tức giận vang sắp sảnh lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thời Ngọc Diệp lợi dụng khi ông chủ Thẩm tức giận, nhanh chóng rời khỏi bàn tay lợn muối của ông ta.bg-ssp-{height:px}
“Các ông chủ nên tỉnh rượu rồi”
Sau khi hất xong, cô còn nở cụ cười đáng yêu, thật sự khiến người ra muốn xé xác.
“Còn không biết tự trọng một chút, tôi không hề bảo đảm các người có thể nhìn thấy ngày mai đâu”
Cô bình tĩnh nói.
Tuy nhiên những điều này chui vào trong tai những ông chủ kia, lại không hề có một chút uy hiếp nào.
“Ha, dựa vào cô sao? Cô Thời, xin cô làm rõ thân phận bây giờ của mình.
Nếu như đắc tội với chúng tôi, nội trong ba ngày Bảo Thắng sẽ đối diện với nguy cơ phá sản đấy”
“Ông chủ Thẩm cũng quá đề cao mình rồi?”
Cô cũng cười ha ha: “Ông chủ Thẩm cướp lấy tập đoàn Phương thị từ tay người khác, có điều chỉ là doanh nghiệp địa phương lớn một chút, xét về tài chính, quyền lực và nhân mạch, còn có thể so được với doanh nghiệp quốc tế sao? Từ khi nào mà người của tập đoàn Bảo Thắng chúng ta phải đi bồi rượu bồi ngủ với các ông chủ, mới có thể ổn định vị thế thương hiệu trên thế giới vậy?”
Tiếng nói tức giận vang vọng trong sảnh lớn tráng lệ.
Những người khác liếc nhìn, xì xào.
Nhiều người xung quanh cũng nhận ra thân phận của các ông chủ này.
“Chính là bọn họ, tuần trước đến đây, cũng là một đám đàn ông ôm lấy một cô gái đẩy lên xe”
“Thật sự là kinh tởm chết mất.
Loại người này không xứng kiếm được nhìn tiền”
“Xem người ta là gì chứ? Thật sự cho rằng mình kiếm được một ít tiền mà có thể làm gì thì làm sao?”
Những người đàn ông bị mọi người xì xào bàn luận vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bọn họ thật sự không ngờ, Thời Ngọc Diệp trước mắt như một con thỏ ngây thơ, vậy mà lại đột nhiên thay đổi, nói năng sắc bén và cao ngạo như vậy, khí thế đột nhiên dâng trào, hoàn toàn nghiền nát tất cả bọn họ.
Ông chủ Thẩm còn muốn nói gì đó, thì lúc này Thời Ngọc Diệp đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi từ phía cửa sảnh lớn đến.
Khóe miệng cô nhếch lên: “Xin lỗi, tối nay thất lễ rồi, người đàn ông của tôi đang đợi tôi về nhà”
Nói xong, cô nhanh chóng đi về phía người đàn ông mặc vest đen xám đi đầu nhóm người cách đó không xa.
Đột nhiên thấy có người đến, nhóm vệ sĩ vốn dĩ muốn ngăn lại, nhưng khi nhìn rõ thì lại tút tay vê.
Vì vậy Thời Ngọc Diệp thành công đi đến bên cạnh Phong Thần Nam, tự nhiên mà khoác lấy cánh tay anh.
“Đợi lâu không? Chúng ta đi thôi.”
Mùi hương và giọng nói mềm mại ngọt ngào như sáp, khiến Phong Thần Nam cứng người lại.
Anh nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt ranh mãnh đang ra hiệu của Thời Ngọc Diệp, nâng mắt lên nhìn thoáng qua những ông chú cao lùn béo gầy đang tràn đầy ngạc nhiên kia, nhanh chóng hiểu ra.
“Ừ, đi thôi”
Người đàn ông lập tức hồi thần, lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng rất nhanh đã bị che lại.
Phong Thần Nam đưa Thời Ngọc Diệp rời khỏi khách sạn Thúy Hoa.
Ông chủ Thẩm và những người khác đuổi theo phía sau bị vệ sĩ cảnh cáo bằng ánh mắt, sắc mặt tràn đầy ảm đảm.
“Vừa rồi, có phải là vị đó của tập đoàn Phong thị không?”
“Đúng vậy”
“Anh… anh… anh ta là gì của cô gái kia? Chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ?”
Ai cũng không biết được đáp án chính xác.
Các doanh nhân trên toàn thành phố đều biết, ai cũng có thể đắc tội, nhưng không thể chọc vào người được gọi là quỷ Tu La, Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Phong thị, Phong Thần Nam.
Mấy người nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy hối hận và lo lắng.
Nhờ phúc của Phong Thần Nam, cuối cùng Thời Ngọc Diệp cũng thành công thoát khỏi nanh vuốt của mấy người đàn ông kia.
Rời khỏi sảnh lớn chưa bao lâu, cô dừng lại.
“Cảm ơn anh, cũng rất xin lôi, vừa rồi là tình huống bất đắc dĩ”
Giọng điệu khách khí rất khác với người phụ nữ trong trí nhớ, khiến anh cảm thấy xa lạ.
Chút dịu dàng còn sót lại của Phong Thần Nam lập tức bị xóa sạch.
Anh lạnh lùng đạp lại một từ.
“ừ”
“Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”
“Lên xe”
“Hả?”
“Muộn rồi, tôi đưa cô về nhà.”
Thời Ngọc Diệp vốn dĩ muốn mở miệng từ chối, nhưng Đằng Dạ Hiên đã nhanh trí chạy đi lấy xe từ lâu.
Phong Thần Nam vừa nói xong, xe đã được lấy đến, dừng lại bên cạnh bọn họ.
Cái này có được tính là thoát khỏi cái hố này, lại rơi vào một cái hố khác không?.