Chương
“Bây giờ đã an toàn, không ai chú ý tới việc chúng ta rời đi, nhưng chúng ta phải đi bộ thêm nửa giờ nữa mới đến được nơi cần đến.”
“Đi tiếp thôi.”
Hoa Minh nói xong, sau đó chậm rãi quay đầu về phía Công Tôn Thanh bên cạnh.
Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của bà ấy, nói ông ta không động tâm là giả dối.
Ông ta nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Giọng điệu hơi mỉa mai.
“Người già rồi, một chút xóc nảy cũng không thể chịu đựng được. Nhớ năm đó, hai chúng ta bị người bắt đi, ngồi ba ngày ba đêm thở hổn hển cũng không cảm thấy chóng mặt một chút nào. Bà còn nhớ không?”
“Người già rồi, trí nhớ kém, tôi không nhớ là tôi biết ông.”
Tâm trạng của Công Tôn Thanh không tốt, nói chuyện không khách khí.
Hoa Minh không bận tâm đến câu này.
“Tại sao bà lại tức giận?”
“Hít thở chung bầu không khí với một tên cặn bã như ông, làm cho tôi cảm thấy buồn nôn.”
“Không phải là tôi ép buộc bà, bây giờ bà đang trách tôi hay sao?”
“Đó là ông hèn hạ.”
bg-ssp-{height:px}
“Cái này được gọi là giao dịch công bằng.”
Công Tôn Thanh không muốn lãng phí miệng lưỡi để tiếp tục tranh luận với ông ta về vấn đề này, vì vậy bà ấy dứt khoát ngậm miệng.
Hiện tại khí huyết trên người bà ấy đều bị phong ấn hoàn toàn, không cách nào hoạt động bình thường, giống như một người phụ nữ yếu đuối không hề có sức lực để giết một con gà, mặc cho người ta xâu xé.
Mặc dù mọi chuyện thực sự giống như Hoa Minh nói, là chính bà ấy cam tâm tình nguyện rơi vào tay kẻ địch, nhưng hiện tại lại rơi vào thế bị động như thế này, tâm trạng của bà ấy rất không vừa lòng.
…
Một vài giờ trước.
Sau khi Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp rơi vào cơ quan mật thất, thời điểm hai người bọn họ đang đánh nhau với Cơ Tưởng Thừa, Công Tôn Thanh đang ở trong mật thất của Hoa Minh.
Nhìn xuyên qua màn hình giám sát, bà ấy có thể nhìn thấy rõ tình hình chiến đấu của ba người.
Cho nên khi bà ấy nhìn thấy cơ quan bị mở ra, hai bức tường đang chậm rãi khép lại, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một tia lo lắng.
“Hoa Minh, đây là kế hoạch của ông hay sao? Ông muốn cháu gái đằng ngoại của tôi chết cùng với Cơ Tưởng Thừa?”
“Tôi làm gì có năng lực để làm chuyện này?”
“Vậy ông mau nói cho tôi biết, làm sao để đóng lại cơ quan này?”
“Cơ quan này không phải do tôi thiết kế, làm sao tôi biết được?”
“Mẹ nó.”
Bà ấy đã quen biết người đàn ông này gần hai trăm năm rồi, làm sao bà ấy có thể không biết những suy nghĩ quanh co trong đầu ông ta?