Khi Thời Ngọc Diệp nghe thấy chuyện này, khóe miệng khẽ co giật.
“Vậy thì Tổng giám đốc Phong đổi luôn nhà thiết kể khác đi”
“Làm sao?”
“Tôi không tham gia.”
“Thị?”
Âm cuối đầy từ tính xen lẫn sự dò hỏi, nhiều lần anh nóng lòng muốn gỡ đầu người phụ nữ ra để xem rốt cuộc cô đang nghĩ gì.
Đó là cuộc thi thiết kế có uy quyền lớn nhất trên thế giới, nhà thiết kế nào cũng sẽ tham gia cuộc thi, vắt đầu để tranh thứ hạng và quay trở lại để chứng tỏ thực lực và làm giàu kinh nghiệm cũng như lý lịch của họ.
Thời Ngọc Diệp thực sự không quan tâm đến một cuộc thi quan trọng như vậy?
“Không có lý do gì, chỉ là tôi không muốn tham gia.
Nếu Tổng giám đốc Phong cần thay người phụ trách, tôi có thể giới thiệu cho anh những nhà thiết kế xuất sắc khác trong công ty”
Giọng điệu của cô rất chắc chắn, không có chỗ cho việc thương lượng, như thể bây giờ cô mới là người có quyền làm chủ.
Phong Thần Nam cũng không hỏi nữa.
Đằng Dạ Hiên đứng cách đó không xa có hơi ngạc nhiên.
Thái độ của Tổng giám đốc Phong đối với Thời Ngọc Diệp quả thực rất khác, nếu đổi thành người khác, nếu dám nói chuyện với Tổng giám đốc Phong bằng thái độ này thì sớm đã bị anh thổi bay rồi.
Cho đến khi kết thúc bữa ăn, Phong Thần Nam không nhắc một lời về dự án hợp tác thiết kế.
Khi quay trở lại, Phong Thần Nam nói lời tiễn cô, rồi thản nhiên hỏi: “Hôm nay cô trở về nhà nào?”
Cơ thể Thời Ngọc Diệp khẽ rung lên.
“Anh..”
“Tôi đã kiểm tra thông tin của cô và tình cờ phát hiện ra cô có rất nhiều bất động sản đứng tên mình, là một phú bà giấu mặt ở thành phố này.”
Phong Thần Nam trực tiếp đến mức khiến cô sửng sốt.
Mãy thằng nhóc kia lại khiến cho bất động sản đứng tên cô bị người khác công khai như vậy?
Lỡ có trộm vào nhà thì phải làm sao đây?
“Thực ra, những thứ đó không phải của tôi, mà là… của gia đình tôi”
“Nếu không làm được một nhà thiết kế giỏi, thì cứ đi vê nhà thừa hưởng gia tài hàng nghìn tỉ đi?”
Thời Ngọc Diệp cười rất xấu hổ.
Người anh em này, anh nói đúng đó ha ha ha.
Đề tài đến đây thì dừng.
Sau khi lên xe, Thời Ngọc Diệp ngoan ngoãn báo địa chỉ căn hộ Hải Lâm, rồi Đằng Dạ Hiên lái xe đưa họ đi.
Ặc.
Sau này không nên ngôi cùng một chiếc xe với người đàn ông này nữa.
Bầu không khí vừa lúng túng vừa buồn bực, bữa vừa rôi cô còn chưa ăn no nên cô rất muốn xuống xe giữa chừng mua vài xiên đồ nướng về ăn cho no bụng.
Mặc dù ánh mắt của Phong Thần Nam không có rơi vào trên người của Thời Ngọc Diệp, nhưng anh đã nhìn ra được ánh mắt và vẻ mặt của cô.
Chỉ nghe anh đột nhiên cất tiếng.
“Đẳng Dạ Hiên, dừng xe bên đường”
Người lái xe không hề do dự tuân theo.
Khi Thời Ngọc Diệp vừa muốn muốn hỏi, cô đã nghe thấy Phong Thần Nam nói: “Muốn ăn thịt xiên không?”
Cô hoàn toàn choáng váng.
Làm sao người đàn ông này biết được?
“Cô muốn cái gì thì đều đã viết lên mặt cả rồi.”
Bên đường có một khu phố thương mại, có một dãy hàng xiên que dài, khi vừa đi ngang qua, ánh mắt của cô đã nhìn chằm chằm vào những quầy hàng đó, còn lặng lẽ nuốt nước miếng vài cái.
Phong Thần Nam nói xong mấy lời kia thì xuống xe, lúc Thời Ngọc Diệp tỉnh hồ lại thì cũng theo xuống, chạy đến gian hàng chọn thịt xiên.
Hưng phấn như một đứa trẻ.
Anh bước đến gian hàng thông thạo chọn mấy xâu thịt nướng, hoàn toàn không giống người sống trong nhung lụa, bỗng nhiên khiến người ta thấy anh dân dã lạ thường.
“Không ngờ anh cũng ăn thịt nướng đó.”
Phong Thần Nam nhìn qua, mặt đầu vẻ nghi ngờ, sau đó lại nghe cô nói thêm.
“Tôi cứ tưởng người giàu chỉ ăn những nhà hàng cao cấp.”
Người nào đó nói gần nói xa phản bác.
“Người thừa kế tài sản hàng nghìn tỉ chắc cũng không ăn cái này đậu nhỉ?”
Đúng là ngày.hôm nay không phải ngày hoàng đạo để trò chuyện mà.
Thời Ngọc Diệp vừa im lặng một chút, người đàn ông bên cạnh đã chọn-sẵn xiên thịt và đưa cho chủ quầy hàng, khi quay người đi ngang qua cô, anh đột nhiên nhẹ giọng giải thích.bg-ssp-{height:px}
“Rất lâu trước đây, vợ tôi cũng yêu thích cái này.
Ngực cô thắt lại, xiên que trong tay cô suýt nữa thì cầm không chắc.
Mối quan hệ giữa họ đã đủ thân thiết để chia sẻ chuyện cá nhân riêng tư rồi à?
Phong Thần Nam nói xong, không đợi cô trả lời mà đi tới ghế đẩu nhỏ bên cạnh ngồi xuống.
Thời Ngọc Diệp lấy làm lạ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, đưa xiên cho chủ quầy rồi bước tới.
Bầu không khí tốt đẹp không nên bị phá hỏng bởi những chủ đề nặng nề, hai người họ rất ăn ý mà không tiếp tục nói về nó nữa.
Mỗi người có tâm tư riêng của mình.
Khi xiên que được đưa đến, cảnh Thời Ngọc Diệp ăn ngấu nghiến đã lọt vào mắt anh.
Đằng Dạ Hiên từ xa lén lút quan sát, trong lòng thầm nói cái vẻ không một gợn sóng kia nhất định là gạt người.
Bởi vì Thời Ngọc Diệp thực sự giống Hoắc Băng Tâm.
Đặc biệt là biểu cảm sung-sướng khi ăn thịt nướng so với vợ Tổng giám đốc năm đó như khuôn đúc ra.
Đừng nói đến Tổng giám đốc Phong, thậm chí anh ta còn suýt tin rằng người phụ nữ này chính là Hoắc Băng Tâm.
Chỉ khác là trong quá khứ, vợ của Tổng giám đốc dồn hết tâm trí cho Tổng giám đốc, trong khi tâm trí của Thời Ngọc Diệp chỉ dành cho bản thân.
Phong Thần Nam che giấu rất tốt nội tâm đầy sóng gợn của mình; nhờ vào sự ổn định và kiềm chế mà năm tháng để lại cho anh.
Sau khi ăn xong xiên nướng rồi đưa người trở về căn hộ hướng biển, Đăng Dạ Hiên nghe thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau nói: “Anh nghĩ là cô ấy không?”
Anh ta giữ chặt tay lái.
“Cái đó… Tôi không biết.”
“Tôi muốn nghe sự thật”
“Tổng giám đốc Phong, cho dù có mười triệu phần tương tự, chúng ta cũng không có bằng chứng nào chứng minh cô ấy là Hoäc Băng Tâm.
Nếu một ngày chúng ta phát hiện mọi chuyện chỉ là hiểu lầm và thu lại ý tốt và đối xử hiện tại dành cho cô ấy, thế thì đối với cô Thời có phải rất không công bằng không?”
Đằng Dạ Hiên thông suốt, mở miệng gãi đúng chỗ ngữa, đây cũng là điều khiến Phong Thần Nam khó chịu nhất trong lòng.
Anh khó chịu nhắm mắt lại, hít một hơi thật Sau.
“Nếu tôi tìm được chứng cứ chứng minh cô ấy là Hoắc Băng Tâm, tôi nhất định sẽ không để cô ấy có cơ hội chạy trốn lần nữa”
Đằng Dạ Hiên muốn nói lại thôi, cuối cùng chọn giữ im lặng.
Anh ta cảm thấy dù đối phương có phải là Hoäc Băng Tâm hay không, Phong Thần Nam sớm muộn gì cũng sẽ bị thua trong tay Thời Ngọc Diệp.
“Reng.”
Mới vừa im lặng không bao lâu, điện thoại của Phong Thần Nam đã phá vỡ sự im lặng.
Anh vừa trả lời điện thoại, nghe xong vài câu, sắc mặt ngưng trọng, rất nhanh đã khôi phục lại, tựa như không nghĩ đó là chuyện lớn gì.
Sau khi báo cáo xong đầu dây bên kia hỏi thêm một câu.
“Tổng giám đốc Phong, có cần tôi bố trí nhân lực đi áp hotsearch xuống không?”
Anh dừng lại vài giây rồi trả lời: “Không cần, để đó đi”
Ngày hôm sau.
Trên đường đi làm, Thời Ngọc Diệp nghe thấy nhiều người bàn luận về Tổng giám đốc tập đoàn Phong Thị, ngay cả khi cô bước vào tòa nhà công ty, quẹt thẻ xong quay lại rồi vẫn còn nghe người †a bàn tán.
Phó Uyển Hân nhìn thấy cô, cô ấy cũng mang điện thoại của mình đến nói chuyện phiếm.
“Chị Thời, chị đã đọc hotsearch trên mạng xã hội chưa?”
Cô lắc đầu: ‘Chị không chơi cái này.’ “Ôi, quả dưa lớn như vậy sao lại không ăn chứ? Nhìn xem, Tổng giám đốc tập đoàn Phong keo kiệt, Tô Cẩm Tú con gái nhà giàu xinh đẹp như vậy lại không thèm mà đi ăn lề đường cùng với người thứ ba.”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy thái dương mình hơi đau.
Lấy điện thoại di động của Phó Uyển Hân nhìn một cái, quả thật là cảnh cô và Phong Thần Nam ngồi ăn thịt xiên nướng ở quán ven đường đêm qua.
Cô thậm chí còn không nhận ra mình bị lén chụp khi nào.
Từ góc nhìn của bức ảnh, cô đang quay lưng lại, Phong Thần Nam tựa gò má vào kính, ánh mắt nhìn thẳng, ai nhìn vào cũng sẽ nghỉ ngờ có vấn đề.
“Tổng giám đốc Phong này cũng thật là cặn bã.
Trước đây em có nghe nhiều lời đồn đại về anh ta nhưng cứ tưởng là giả.
Không ngờ giờ lại thành búa bổ đá.
Chao ôi, tiếc cho em từng hâm mộ anh ta biết bao nhiêu, ảo tưởng mình có thể gả cho người giàu-có.
Quả nhiên, trai đẹp đều không có lương tâm, ăn cây táo rào cây sung, không thể chấp nhận được”.