Căn hộ ở khu biệt thự Hải Lâm.
Trong phòng làm việc, năm cái đầu nhỏ đang tập trung lại với nhau, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Thời Bảo Thiên.
Chỉ thấy cậu bé gõ ra một chuỗi mã số, dễ dàng xâm nhập vào hệ thống điều khiển của một vài chiếc ô tô.
Ngay sau đó, một số xe liền bị phá hủy GPS, một số khác thì bị cưỡng chế dừng xe.
Trong vòng vài phút, tất cả những chiếc xe đuổi theo ba chúng sau khi rời khách sạn ở Houston đều lần lượt bị mất tích.
“Đó là nó?”
Khuôn mặt của Thời Hoàng Anh tỏ ra thật không thể tin được.
Trong khi đó Thời Bảo Thiên thì lại tự hào hắng giọng một tiếng.
“Những người giàu có mà mua những chiếc xe cao cấp như vậy lại quên lắp đặt thiết bị gây nhiễu tín hiệu trên xe.
Để khống chế mấy chiếc xe này quá đơn giản, chỉ có thể nói rằng là do họ quá ngu ngốc.”
“Vậy còn hai người kia thì sao?”
“Hừm… những thứ này thì chỉ có thể giải quyết bằng khả năng của ba thôi.”
“Vậy chúng ta có thể làm gì khác không?”
Thời Ngôn Việt đột nhiên nói: “Có, hãy gọi cho cảnh sát.
Sau đó để họ cử nhân lực của họ đến để giải cứu”
Mãy đứa trẻ đều gật gật đầu cùng một lúc, sau đó mỗi đứa tự lấy điện thoại di động của mình để tự làm việc.
Sau khi Phong Thân Nam đá được Lệnh Hồ Hải đi, anh dừng xe lại bên đường mà không chút do dự.
Không xa phía trước, anh đã sớm sắp xếp xong xuôi một chiếc xe dáng nhỏ của một hãng trong nước, anh không nói lời nào mà đưa Thời Ngọc Diệp đổi sang xe khác.
“Loại xe này ngụy trang thực sự rất an toàn “
Thời Ngọc Diệp không thể không khen ngợi Phong Thần Nam, nhưng anh lại không hê buông lỏng cảnh giác nhanh chóng như vậy.
“Chúng ta vẫn chưa an toàn.”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy trong gương có một nhóm người mặc đồ đen lái xe mô tô phân phối lớn đuổi theo họ.
Một người trong số họ đang cầm loa trong tay, dựa vào việc trên đường không có phương tiện nào khác mà không chút kiêng kị mà hét lên: “Chỉ cân giao món đồ ra, bọn tao sẽ tha mạng cho chúng mày!”
Thời Ngọc Diệp sửng sốt.
“Mẹ kiếp, tại sao bọn chúng lại đuổi theo gắt gao như vậy?”
“Hết cách rồi, mức độ đe dọa quá cao.”
Anh cũng không nói ai đã gây ra chuyện này.
Thời Ngọc Diệp ban đầu không lo lắng lắm, nhưng khi nhìn thấy những chiếc xe phân phối lớn đang nặng nề đang từ từ tiến đến ép sát, cô liền cảm thấy hơi hoảng.
“Xe của bạn có làm tốt được nhiệm vụ bảo vệ không?”
Phong Thần Nam khóe miệng giật giật: ‘”Dù tốt thế nào cũng chỉ có giới hạn.”
“Nếu chúng tấn công cả hai phía, xác suất chúng ta sống sót là bao nhiêu?”
Khi anh không trả lời, trong lòng Thời Ngọc Diệp đã rất khó chịu.
“Nếu sớm biết chuyện thành ra thế này tôi sẽ tự lái xe”
“Cô có thể ư?”
“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì việc cắt đuôi những người này đi sẽ không thành vấn đề”
Nếu để cô lái xe ít nhất cũng có vài phần chắc chắn có thể trốn thoát.
Cũng không phải là nói nói kỹ thuật của Phong Thần Nam không tốt, nhưng với cô, cô lại càng muốn tin tưởng chính mình.
Chỉ là bây giờ họ đang ở trong xe, và họ cũng không có cơ hội để thay đổi tay lái.
“Ta sẽ đưa cô trở về nhà bình an vô sự”
Đột nhiên, Phong Thần Nam nói một câu như vậy lại dường như có một sức mạnh vô hình an ủi cô giữa lúc hoảng loạn.
Trước khi Thời Ngọc Diệp hỏi Phong Thần Nam rằng anh có cách nào tốt không thì cô đã thấy anh chạm vào một nút không xác định, và sau đó bắt đầu xoay vô lăng một cách thuần thục và khéo léo.
Thời Ngọc Diệp giật mình: “Đường đi hình chữ S? Anh làm cái này để làm gì hả?”
“Nhìn phía sau không phải là biết rồi sao?”
Cô quay đầu lại, thấy phía sau đầy khói trắng xám, không thấy bóng dáng mấy chiếc mô tô phân phối lớn kia đầu!
“Chiếc xe này thực sự đã được cải trang rồi?”
“Chỉ là thêm bình xịt hơi cay, trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không đuổi theo kịp.”
Cô hơi sững sờ, xuống xe thì không thấy chiếc xe thứ hai ở điểm hẹn ven đường, cô định hỏi chuyện gì xảy ra thì chợt nghe một tiếng bíp nhỏ, sắc mặt cô liền biến thành trắng bệch.
Phong Thần Nam chạy tới kịp thời nắm lấy tay cô vội vàng chạy thục mạng.
“Bíp, bíp, bíp…”
“Cúi xuống!”
“Bùm!”
Phong Thần Nam ôm cô ghì chặt xuống đất.
Thời điểm chiếc xe nổ tung, cô bị ôm rất chặt, ngoài ù tai ra, cô cũng không cảm thấy khó chịu lắm.
Sau đó một lúc, Thời Ngọc Diệp mới khẽ hỏi: “Chủ tịch Phong… anh không sao chứ?”bg-ssp-{height:px}
Thời Ngọc Diệp gọi với giọng nghẹn ngào, trước khi nghe thấy phản ứng của người bên kia, trong lòng cô có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
“Chủ tịch Phong, đừng làm tôi sợ…”
“Tôi không sao.”
Giọng nói khàn khàn của Phong Thân Nam truyền đến, hiển nhiên là đang kìm chế thứ gì đó.
Cô vươn tay khó khăn chạm vào lưng anh, không cảm thấy vết thương, vừa muốn dịch chuyển tay đi xuống liền bị anh nắm lấy cổ tay.
“Cô cũng khá là biết cách nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người khác đó.”
“Tôi chỉ muốn xác nhận rằng anh không sao thôi!”
Phong Thần Nam đỡ cô, chậm rãi đứng dậy, hai người kiểm tra lẫn nhau một lúc, không phát hiện có ai bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, họ đã chạy đủ nhanh.
Chỉ là chiếc xe bị hỏng mất khiến họ phải đau đầu.
“Người của anh sẽ tới đón chúng ta chứ?”
“Tôi e rằng bọn họ còn đang bận chạy trốn”
“Kia là một đoạn đường dài như vậy, chúng ta giờ phải đi bộ trở về?”
“Cô cũng có thể chọn đi taxi”
Thời Ngọc Diệp nghĩ đi nghĩ lại, đêm hôm khuya khoắt, hai người họ ăn mặc như thế này lại còn đứng ở đoạn đường không người qua lại gọi xe thì liệu có phải là rất kỳ quái không?
Thôi bỏ đi, thể diện không đáng tiền, cô vẫn nên dùng điện thoại di động để đặt taxi.
Ngay khi Thời Ngọc Diệp lấy điện thoại di động trong túi ra, cô đột nhiên nghe thấy tiếng xe ô tô đang lao tới.
Hai người lập tức nhìn nhau đầy ẩn ý.
“Làm gì bây giờ? Vẫn phải chạy trốn sao?”
“Gặp chiêu nào tiếp chiêu đó”
“Được thôi.”
Mãi cho đến khi một chiếc Lincoln dài màu bạc tiến đến và dừng lại bên đường, Thời Ngọc Diệp mới nhìn thấy một chiếc huy hiệu quen thuộc trên thân xe.
Trước khi cô kịp phản ứng, thì cửa xe đã được mở ra, một người đàn ông tóc nâu trong bộ vest đen bước ra và cúi đầu chào Thời Ngọc Diệp.
“Xin lỏi vì đã để cô chủ lớn đợi lâu! Xin mời theo tôi lên xe hộ tống cô chủ về nhà”
Phong Thần Nam cau mày, quay đầu nhìn Thời Ngọc Diệp, cô ta vô cùng kinh ngạc.
“Anh, anh, anh, sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông đang cúi đầu liên đứng thẳng dậy, trên mặt mang theo ý cười: “Đương nhiên là anh ở đây bảo vệ em, cô chủ ạ”
“Em không tin!”
“Anh Phong, đã lâu không gặp.”
Anh nhướng mày có phần bất ngờ, không thể nhớ ra người này.
Vân Mạc Tích giải thích không chút nao núng: “Tôi đã gặp anh một lần tại cuộc đấu giá ở Pháp năm ngoái.”
Sau đó Phong Thần Nam mới nhớ ra manh mối quan trọng.
“Ở nước Pháp… Nhà họ Thời?”
“Vâng, đúng vậy”
“Thảm nào.” Anh khẽ cười.
Không có gì lạ khi không thể tìm ra các thông tin của Thời Ngọc Diệp, cô giống như một tờ giấy trắng.
Còn cả tên hacker thành thị đã bí mật giúp cô ở phía sau, và cả việc đêm nay vung tay tiêu hai trăm bốn mươi nghìn tý, tất cả đều cho thấy thân phận của cô không hề đơn giản.
Chỉ là anh không ngờ đó là gia đình nhà họ Thời “Cảm ơn anh Phong tối nay chăm sóc cho cô chủ của chúng tôi.
Đằng này, tôi đã phái người đến giải vây cho thuộc hạ của anh rồi.
Chúng tôi sẽ tự mình lấy dược liệu, tiền sẽ nộp vào tài khoản đấu giá trên.”
Phong Thần Nam chỉ “ừ” một tiếng, Vân Mạc Tích không nói nữa, còn Thời Ngọc Diệp thì im lặng suốt quãng đường.
Trên xe, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Anh ta đích thân đưa Thời Ngọc Diệp về nhà, sau đó đưa Phong Thần Nam trở lại biệt thự ở khu Hải Lâm gần đó.
Vân Mạc Tích còn xuống xe và mở cửa cho Phong Thần Nam.
“Anh Phong, đến nơi rồi.”
Anh mặt không chút biểu cảm mà bước xuống xe, nói một câu cảm ơn, rồi nhấc chân bước về biệt thự.
“Không cần phải khách khí, nhưng…”
Bước chân của Phong Thần Nam chợt dừng lại, chỉ nghe thấy những người phía sau cất lời.
“Anh Phong, sau này anh có thể đừng gặp lại cô chủ của nhà chúng tôi có được không?”.