Thân thể của Tửu Thánh run lên, hắn vốn tràn ngập chiến ý thế nhưng lúc này lại giống như phàm nhân bị dội một gáo nước lạnh lên trên đầu, cả người giật mình. Hắn đáp xuống bên trong điện thính, cũng ngây ngẩn cả người. Hai mắt nhìn về phía Kỷ Ninh và Cửu Trần đang ở bên cạnh vương tọa xa xa.
- Các ngươi...
Tửu Thánh khó có thể tin, quá nhanh a. Hắn cũng chỉ vừa mới đạt được mà thôi. Đám người Kỷ Ninh chỉ có hai người liên thủ mà cũng đã thành công rồi hay sao?
- Ha ha, đang ở trong tay ta, có bản lĩnh thì đến đoạt đi.
Cửu Trần rất là đắc ý, Thủy Hành bất tử thân của hắn quả thực không sợ bất kỳ một tên Đạo Quân nào.
Kỷ Ninh đứng ở bên cạnh Cửu Trần, cũng cười nhìn qua Tửu Thánh:
- Tửu Thánh, ngươi đã tới chậm rồi.
Đồng tử Tửu Thánh co rụt lại, lập tức nhếch miệng cười cười:
- Bắc Minh, bội phục bội phục a. Không có Vũ Trụ chi bảo, chỉ có một mình Cửu Trần huynh hỗ trợ mà ngươi lại đánh bại rất nhiều Thần Tướng, còn đem Động Minh ngọc phù nhường cho Cửu Trần.
Cảm nhậ của Tửu Thánh đối với Kỷ Ninh đã có chút biến hóa.
Lần trước chém giết như vậy, thế nhưng Động Minh ngọc phù lại ở trong tay của Thiên Nhất Đạo Quân.
Lần này hiển nhiên Kỷ Ninh là chủ lực, thế nhưng lại tặng Động Minh ngọc phù cho Cửu Trần! Tửu Thánh rất rõ ràng, đối mặt với Động Minh ngọc phù mà còn có thể như thế, bằng hữu như vậy tuyệt đối đáng để tương giao a.
- Ngươi cũng chỉ hơi chậm một mà thôi, nếu không ta và Cửu Trần sẽ rất là phiền toái nha.
Kỷ Ninh nói.
- Hiện tại đám người Lê Tinh cung chủ bên kia, Động Minh ngọc phù còn chưa có bị lấy đi. Không bằng ta và ngươi liên thủ chém giết để đoạt lấy. Ta và ngươi nếu như chỉ có một mình căn bản không có hi vọng đoạt được. Thế nhưng nếu ta và ngươi liên thủ thì vẫn có hi vọng rất lớn. Đến lúc đó miếng Động Minh ngọc phù kia của ai thì phải xem ai nhanh hơn a.
Tửu Thánh mở miệng nói.
Năm người Lê Tinh cung chủ liên thủ cũng đã đủ để cuốn lấy Tửu Thánh! Huống chi còn có ba gã Xích Giáp thần tướng, một gã Hắc Giáp Thần Tướng... Những người này đều là trở ngại rất lớn.
Cho dù liên thủ với Kỷ Ninh thì cũng chỉ là có hi vọng mà thôi, hiện tại Tửu Thánh cảm thấy Kỷ Ninh đáng giá để tương giao, cho nên mới muốn lôi kéo Kỷ Ninh.
- Không được.
Kỷ Ninh khẽ lắc đầu.
- Ngươi không lẫn vào chuyện này?
Tửu Thánh kinh ngạc nói.
- Không lẫn vào được rồi.
Kỷ Ninh nói.
- Một khi Động Minh ngọc phù rơi xuống trong tay ai, muốn cướp đoạt lại rất khó, thậm chí còn khó hơn gấp mười gấp trăm lần a.
Tửu Thánh lại lần nữa khuyên bảo, trong những Đạo Quân này, người hắn coi trọng duy nhất cũng chỉ có Kỷ Ninh mà thôi.
- Không cần nói nữa rồi, ta đã quyết định.
Kỷ Ninh nói.
- Nhưng vậy ta đây cũng không bắt buộc nữa.
Tửu Thánh nói xong lập tức hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng bay về phía đám người Lê Tinh cung chủ. Hắn chính là Đạo Quân đỉnh phong, một miếng Động Minh ngọc phù chỉ có thể suy diễn được một bộ phận hợp đạo mà thôi. Cho nên thứ như Động Minh ngọc phù này đương nhiên phải càng nhiều càng tốt.
Đối với Đạo Quân mà nói...
Trái cây cho dù có trân quý, thế nhưng đối với hợp đạo có trợ giúp hay sao? Tất cả ngoại vật đều là hư ảo, hợp đạo mới là thứ mà Đạo Quân đỉnh phong như Tửu Thánh chú ý nhất. Lực chú ý của bọn hắn đối với tầng thứ ba thế giới đương nhiên sẽ thấp hơn nhiều.
- Đi thôi.
Kỷ Ninh nhìn về phía Cửu Trần.
- Chúng ta thật sự không đi chiếm hay sao? Bắc Minh, chúng ta đi đoạt vẫn còn có chút hi vọng a.
Cửu Trần không nhịn được nói, hắn vừa đạt được một miếng Động Minh ngọc phù. Đương nhiên cũng muốn chiếm cho Kỷ Ninh một phần khác.
- Số lượng Đạo Quân đỉnh phong sẽ càng ngày càng nhiều, chính bọn hắn không chiếm được thì cũng sẽ không để cho người khác đơn giản đạt được a.
Kỷ Ninh nói:
- Một miếng Động Minh ngọc phù cuối cùng, một khi nổ ra tranh đoạt nhất định sẽ rất là điên cuồng, khả năng chúng ta lấy được chưa tới một thành.
Cửu Trần lập tức nói:
- Khả năng dù thấp thì cũng phải thử xem a.
- Đợi về sau ai được thì chúng ta lại đi đoạt của họ là được.
Kỷ Ninh trực tiếp đi về phía vương tọa. Cửu Trần cũng gật đầu rồi đi tới bên cạnh vương tọa.
Oanh!
Một cỗ uy năng lấy vương tọa làm trung tâm tràn ngập ra bên ngoài, tức thì bao phủ Kỷ Ninh và Cửu Trần.
Sưu một cái, hai người bọn họ lập tức biến mất không thấy.
Sở dĩ không Kỷ Ninh xen tay vào là có mấy nguyên nhân.
Một là sẽ có rất nhiều Đạo Quân đỉnh phong, đánh không lại ngươi thì muốn phá hỏng chuyện của ngươi cũng rất đơn giản a.
Hai là Kỷ Ninh là người của Mang Nhai quốc. Bị lời thề bản mạng trói buộc, Mang Nhai quốc cấm chém giết lẫn nhau! Như Thạch Cửu, Hành Vân cung chủ, Lê Tinh cung chủ vậy, Kỷ Ninh căn bản không có cách nào động thủ với bọn họ! Đến lúc đó sẽ bó tay bó chân khắp nơi, khả năng đạt được Động Minh ngọc phù sẽ thấp hơn rất nhiều.
Ba là sự trợ giúp của Động Minh ngọc phù đối với Kỷ Ninh thật sự rất thấp. Một khi hắn đạt tới Tứ bộ Đạo Quân, Chung Cực Kiếm đạo sẽ đáng sợ tới đâu cơ chứ? Mà Động Minh ngọc phù chỉ có thể mô phỏng suy diễn ra được một bộ phận rất ít mà thôi. Đối với các Đạo Quân đỉnh phong khác mà nói, có khả năng Động Minh ngọc phù sẽ giúp đỡ cho bọn hắn suy diễn một bộ phận, trợ giúp rất lớn. Thế nhưng đối với Kỷ Ninh mà nói... Trợ giúp quá thấp.
Bốn là, Kỷ Ninh càng để ý tới việc cứu sống sư tỷ Dư Vi của mình hơn. Nếu như có thể một nhà đoàn tụ, như vậy cho dù được có mười vạn tám ngàn Hỗn Độn kỷ nguyên tuổi thọ thì hắn cũng rất thỏa mãn rồi! Về phần hợp đạo, không phải là chuyện mà sức người có khả năng quyết định được. Mà muốn cứu được Dư Vi sư tỷ... Như vậy cũng cần pahri chuẩn bị đủ loại bảo vật, lại phải đi mời đại năng cường đại chính thức! Mà trái cây trong Xích Ba điện lại khiến cho các Chúa Tể, Đạo Minh điên cuồng như thế. Đương nhiên hắn phải cố gắng thu nó tới tay.
Sưu!
Kỷ Ninh có cảm giác gió lạnh ở chung quanh gào thét, hắn lập tức nhìn qua chung quanh.
Dưới chân là một mảnh nham thạch hoang vu, ở phía trước là một cái Thâm Uyên sâu không thấy đáy. Một bên có bảy loại xiềng xích màu sắc khác nhau, kết nối với bờ bên kia. Mà cả vùng đất nham thạch kia có một khối lệnh bài màu vàng, tám góc, bên trên còn có văn tự kỳ dị. Kỷ Ninh vừa nhìn cũng đã biết ý nghĩa của nó là số ba.
Phía trước mặt đất nham thạch kia chính là một tòa Thâm Uyên khác.