Từ dưới lên trên.
Từ thành Thiên Tiên đến thành Chân Tiên, Tổ Tiên, thậm chí thành Thế Giới cảnh. Từ khi có truyền thừa hoàn chỉnh thì xác suất tăng mảng lớn.
Kỷ Ninh cảm thán rằng:
- Tất cả sinh linh có thiên tư cao hơn bên ngoài. Lúc trước Vô Gian thế giới hỗn độn cũng vậy, nhóm tiên ma đó ngang ngửa Bàn Cổ thế giới hỗn độn.
Kỷ Ninh càng tò mò hơn:
- Tại sao đặc biệt như vậy?
Kỷ Ninh bây giờ đã là đại năng trăm phần trăm, thực lực đến đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ, ánh mắt siêu cao. Kỷ Ninh biết có một số thế giới hỗn độn như các Chúa Tể cố ý tài bồi, hoặc một số ngôi sao đặc biệt như Tây Tư tộc dựng dục ra sinh linh có thiên tư cao hơn nhiều.
Nhưng tại sao tam giới cao đến vậy?
Kỷ Ninh thầm suy tư:
- Không lẽ liên quan Thanh Hoa động phủ?
Kỷ Ninh lắc đầu cười. Thực lực mạnh thì tự tin tràn trề, bước ra một bước là hắn trở thành Tứ Bộ Đạo Quân, nhìn khắp Viêm Long vực giới chỉ có ba Chúa Tể vượt qua được hắn.
Phong Ma là Vạn Ma Chi Tổ trong tam giới hồi đó, lãnh tụ cao nhất của Vô Gian môn, tốc độ số một tam giới.
Bồ Đề số một về đạo thời không trong tam giới lúc bấy giờ, thời ấy hai người có tư chất yêu nghiệt nhất.
Sau khi được phần Thế Giới cảnh truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể, hai người liền dung hợp mấy đạo mạnh nhất.
Phong Ma tiềm tu một ức hai ngàn vạn năm, nhờ vào báu vật thời gian chứ thật ra đã qua trăm ức năm, rốt cuộc dung hợp ba đạo mạnh nhất một hơi đột phá, thành tựu Sinh Tử Đạo Quân.
Bồ Đề chậm hơn chút, tiềm tu hơn ba ức năm, cũng nhờ báu vật thời gian một hơi đột phá dung hợp đạo mạnh nhất thành tựu Sinh Tử Đạo Quân.
Đương nhiên chỉ có mình Bồ Đề, Phong Ma, các tiên ma khác trong tam giới thành tựu kém hơn chút.
Kỷ Ninh nghiêm túc nói:
- Phong Ma, sư phụ, truyền thừa này có quan hệ rất lớn, hiện giờ do ta đích thân trông chừng, ai tham ngộ phải lập lời thề bản mệnh. Nếu sau này ta chết thì đến lượt sư phụ, Phong Ma trông giữ.
Kỷ Ninh lấy ra truyền thừa là nguyên thần thứ hai hao phí thời gian rất dài ghi chép lại truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể.
Bồ Đề, Phong Ma nhìn truyền thừa khổng lồ, sợ ngây người:
- Truyền thừa này...
Truyền thừa này giúp ích có hạn cho Chung Cực kiếm đạo của Kỷ Ninh, nhưng trợ giúp rất lớn với tu hành giả khác. Thu hoạch này lớn hơn Kỷ Ninh có được trong Mang Nhai quốc, vùng đất khởi nguồn cổ vực rất nhiều.
Bồ Đề nhìn Kỷ Ninh, rất là đau lòng nói:
- Không thể tiết lộ chút truyền thừa thế này ra ngoài. Đồ nhi, ngươi xông xáo bên ngoài đừng quá liều lĩnh, vừa thư giãn vừa làm mới thích hợp. Ngươi đã làm quá nhiều cho tam giới rồi.
Phong Ma lên tiếng:
- Bắc Minh, xông pha bên ngoài phải cẩn thận, ta và Bồ Đề còn quá yếu, tam giới cần có ngươi bảo vệ.
Sau khi xem truyền thừa Phong Ma cũng hiểu bây giờ gã chỉ là Nhất Bộ Đạo Quân, không đáng là gì trong Vô Tận Cương Vực.
Phụ thân Kỷ Nhất Xuyên, mẫu thân Uất Trì Tuyết, nữ nhi Kỷ Minh Nguyệt, sư phụ Bồ Đề, Bạch Thúc, Tiểu Thanh, Điện Tài Tiên Nhân, Mộc Tử Sóc, sư huynh Tôn Ngộ Không vân vân, hắn có một đống người thân bằng hữu tốt trong tam giới.
Kỷ Ninh xông pha bên ngoài vì muốn đảo ngược thời không sống lại thê tử của mình, nhưng những người thân bằng hữu là ràng buộc của hắn, dàn xếp tốt bọn họ mới khiến hắn không chút vướng bận tiến lên liều mạng.
Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen đứng trên mặt hồ của Dực Xà hồ:
- Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt mặc áo trắng kêu lên:
- Phụ thân.
Cuộc sống của Kỷ Minh Nguyệt nhàn nhã mà thảnh thơi. Có đại năng kiếm đạo tuyệt thế như Kỷ Ninh tự mình chỉ điểm khiến Kỷ Minh Nguyệt rất sướng, ngẫu nhiên hắn đưa nàng đi dạo Đại mạc Vực. Với thủ đoạn của Kỷ Ninh một bước là đến Đại mạc Vực.
Kỷ Ninh nói:
- Để ta xem kiếm thuật của Minh Nguyệt có tiến bộ không.
Kỷ Minh Nguyệt mỉm cười nói:
- Vâng thưa phụ thân.
Kiếm quang hiện ra, ba ngàn sáu trăm thanh tiên kiếm lơ lửng xung quanh, đây là thuật kiếm trận uy lực siêu khủng bố do Kỷ Ninh truyền dạy. Không biết tại sao thiên phú Thần Ma luyện thể của Kỷ Minh Nguyệt rất yếu, chỉ đành đi theo luyện khí lưu.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm quang phô thiên cái địa.
Kỷ Ninh và nữ nhi luận bàn, hắn làm bạn bên nữ nhi, phụ mẫu đã mấy ức năm. Kỷ Ninh luôn nghĩ nếu sư tỷ Dư Vi ở một bên nhìn hắn và nữ nhi so kiếm thì hắn không còn gì tiếc nuối nữa.
Nguyên thần thứ hai Kỷ Ninh đạo bào màu đen luôn ở trong tam giới làm bạn bên người thân, hưởng thụ mái ấm gia đình.
Bản tôn Kỷ Ninh thì dũng mãnh tinh tiến, không chút chểnh mãng. Nếu lười biếng Kỷ Ninh đã không có thực lực đáng sợ như ngày nay.
Biển cả mênh mông, một chiếc thuyền lớn lướt sóng tiến lên. Hai nam nữ trẻ tuổi đứng ở đầu thuyền.
Nữ nhân áo lục hưng phấn nói:
- Sư huynh thực lực tiến bộ nhiều, bước vào Trúc Cơ kỳ, trong đại tái môn phái chắc chắn có thể vào ba hàng đầu, thậm chí giành hạng nhất!
Thanh niên áo đen đứng bên cạnh nói:
- Ta có thể bước vào Trúc Cơ kỳ thì đồng môn khác có lẽ cũng đột phá. Đại tái môn phái, ba ngàn đệ tử tranh giành, muốn chiếm hạng nhất khó khăn biết bao.
Ngoài miệng khiêm tốn nhưng khóe môi thanh niên cong lên.
Lần này thu hoạch thật lớn, không biết lão nhân câu cá là ai mà lợi hại quá, tùy ý chỉ điểm đã cao thâm khó dò.
Thanh niên áo đen sờ ngực, mặt dây chuyền gã đeo trên ngực nhìn như chỉ là hòn đá nhỏ bình thường thật ra là lão nhân đưa cho, bên trong cục đá chứa một côn pháp cực kỳ cao sâu.
Thanh niên áo đen mắt lấp lóe tia sáng:
- Đại tái môn phái? Với thực lực hiện giờ của ta thì đại tái môn phái chẳng là gì. Cảnh giới đã tăng mảng lớn, tin tưởng một hơi kết đan ngay.
Trong mây mù trên cao, một chiếc phi chu, Kỷ Ninh và Cửu Trần ngồi đối diện nhau.
Kỷ Ninh cười trêu:
- Lão già câu cá? Cửu Trần, tuy ngươi không quá anh tuấn nhưng không cần biến thành một lão nhân tóc bạc phơ mắc đục ngầu. Còn chuyên môn chỉ điểm cho tiểu tử phàm tục đó, thế nào? Hắn rất có thiên phú? Sao ta không nhìn ra.
Cửu Trần cảm khái:
- Trong phàm tục thì thiên phú của hắn không tệ, nhưng trong mắt hai ta thì thiên phú cỡ đó không bắt mắt. Nhưng thấy hắn làm ta như thấy mình lúc trước nên mới quyết định chỉ điểm cho hắn.
Kỷ Ninh sửng sốt.
Tính cách Cửu Trần cô độc, với người khác nói giết liền giết không gớm tay, nhưng với bằng hữu tốt mình thích thì sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống.
Thanh niên phàm tục kia cũng có tính âm u cô độc, nhưng vì sư muội của mình bất chấp mạng sống.