Giọng Kỷ Ninh lạnh băng không còn chút gì khiêm tốn:
- Pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo của ta muốn truyền cho ai không đến lượt Kim Khổng Đế Quân chỉ tay múa chân!
Kim Khổng Đế Quân biến sắc mặt nói:
- Ngươi...!
Kỷ Ninh không thèm nhìn Kim Khổng Đế Quân, hắn nói với các đại năng:
- Cắc ba vị Chúa Tể, Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân đều biết ta muốn cái gì nhất. Ta tu hành đến nay mong muốn lớn nhất là đảo ngược thời không sống lại đạo lữ của mình. Nhưng để làm được điều này cần Chí Tôn ra tay, nên nếu ai có thể lấy ra báu vật mời được Chí Tôn ra tay thì ta sẽ ghi lại tất cả pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo cho người đó xem.
Ba Chúa Tể nhìn nhau, năm Đế Quân Đạo Minh lặng thinh.
- Mời Chí Tôn ra tay!?
Kỷ Ninh nhìn chăm chú vào họ.
Các đại năng lặng im.
Thanh Thạch Đạo Nhân ngồi ở phía xa mở miệng nói:
- Bắc Minh đạo hữu, muốn mời Chí Tôn không phải chuyện dễ. Như ba Chúa Tể có lấy hết báu vật ra có lẽ chỉ miễn cưỡng xin Chí Tôn ra tay được. Dù ta có chút cơ duyên được đến báu vật Tây Tư tộc nhưng để mời Chí Tôn thì còn kém xa. Pháp thân Đế Quân áo đen đã bị ta dùng, báu vật còn lại thì không đủ. Ba vị Chúa Tể Mang Nhai, Phong Vũ, Minh Lan có đồng ý cùng ta gom góp lại cho đủ báu vật đi mời Chí Tôn không? Bắc Minh đồng ý không?
Kỷ Ninh ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Cũng được, có thể cho Thanh Thạch Đạo Nhân và ba vị Chúa Tể cùng xem.
Có thể cứu về Dư Vi thì Kỷ Ninh cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Thanh Thạch Đạo Nhân nhìn hướng ba vị Chúa Tể:
- Muốn mời Chí Tôn thì ta phỏng chừng phải góp ba, bốn phần, ba vị góp thêm năm, sáu phần.
Minh Lan Chúa Tể lắc đầu nói:
- Rất khó.
Phong Vũ Chúa Tể lắc đầu nói:
- Rất khó khăn, muốn mời Chí Tôn nhưng ta chưa từng gặp Chí Tôn. Cái giá quá lớn, chúng ta bỏ.
Mang Nhai Chúa Tể cũng lắc đầu nói:
- Thôi.
Thanh Thạch Đạo Nhân ngẩn người sau đó gật đầu hiểu ý:
- Hổ thẹn, là lỗi của Thanh Thạch. Ta hơi khát cầu pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo, muốn mượn nó bước vào cảnh giới Chúa Tể. Nhưng với ba vị thì pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo có thể ích lợi lớn như thế.
Kỷ Ninh nghe hiểu.
Thanh Thạch Đạo Nhân, Kim Khổng Đế Quân, Hoàng Quỳnh Đế Quân, bao gồm Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân đều muốn tu hành đến cảnh giới Chúa Tể.
Còn ba Chúa Tể?
Về đạo bọn họ muốn bước ra một bước dài sẽ vào cảnh giới khác không thể tưởng tượng: đẳng cấp Chí Tôn. Bước này giống như lạch trời, tuy Chung Cực Kiếm Đạo là đạo rất huyền diệu nhưng Kỷ Ninh chỉ mới sáng tạo đến đẳng cấp Tứ Bộ Đạo Quân. Chung Cực Kiếm Đạo chỉ có phần Đạo Quân không giúp gì nhiều cho các Chúa Tể, muốn mượn nó ngộ đạo thành Chí Tôn hầu như là điều không thể.
Nên biết toàn bộ báu vật của ba Chúa Tể cộng lại chưa chắc mời được Chí Tôn, ba người góp lại năm,sáu phần là phải trút gần hết những gì tích góp được.
Kêu bọn họ đổ hết tất cả tích lũy để được xem Chung Cực Kiếm Đạo thì ba Chúa Tể không muốn.
Thanh Thạch Đạo Nhân nhìn hướng Kỷ Ninh:
- Hổ thẹn. Bắc Minh đạo hữu, đây đã là cực hạn ta có thể lấy ra, muốn mời Chí Tôn vô cùng khó khăn. Viêm Long vực giới chúng ta chắc chỉ có Dịch Ba Đế Quân là có tư cách này. Nhưng Dịch Ba Đế Quân luôn ở bên ngoài, không thể tìm được. Dù tìm ra Dịch Ba Đế Quân cũng sẽ không chịu cho ngươi nhiều báu vật như vậy. Dịch Ba Đế Quân tuy thực lực chiến đấu ngay mặt không bằng Chúa Tể nhưng về đạo thôi diễn đã đến cấp bậc Chúa Tể, trợ giúp có hạn với Dịch Ba Đế Quân.
Kỷ Ninh hiểu, Chung Cực Kiếm Đạo của hắn đem đến sức hấp dẫn khá nhỏ cho Chúa Tể, các Đế Quân bị kẹt ở bình cảnh then chốt muốn trở thành Chúa Tể thì dễ bị hấp dẫn hơn.
Thanh Thạch Đạo Nhân cười nói:
- Bắc Minh đạo hữu cũng biết điều kiện của ta rồi, hơn chín phần báu vật của ta, thậm chí đạo hữu muốn ta làm cái gì đều dễ bàn lại. Nếu đạo hữu đồng ý có thể tùy thời tìm ta.
Đạo tu hành của Thanh Thạch Đạo Nhân là đạo hắc bạch.
Đen và trắng bao dung tất cả, bao dung tà ác, bao dung quang minh, bao dung mọi thứ.
Tâm tính của Thanh Thạch Đạo Nhân rất bình hòa, có được thì có, không được cũng không cưỡng ép. Làm tu hành giả, cách nói năng làm việc của Thanh Thạch Đạo Nhân đều phù hợp đạo của mình.
Kỷ Ninh cảm giác thành ý của Thanh Thạch Đạo Nhân, không có một chút gì bắt buộc. Thanh Thạch Đạo Nhân là đại năng khiến ba Chúa Tể phải cảnh giác, vậy mà gã không bắt ép, làm Kỷ Ninh sinh lòng kính nể, khiến hắn đổi ý. Nói muốn đảo ngược thời không hồi sinh sư tỷ nhưng quá khó khăn, rất khó một lần được đến đầy đủ báu vật.
Không thể một lần có nhiều báu vật vậy thì tích góp từ từ.
Kỷ Ninh đã có Thiên Diệp Thanh Linh, cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả đặc biệt, lấy thêm chút báu vật từ chỗ Thanh Thạch Đạo Nhân, sau này hắn đi mạo hiểm tích góp thêm, thời gian lâu có hy vọng gom góp đủ báu vật.
Kỷ Ninh truyền âm cho Thanh Thạch Đạo Nhân:
- Thanh Thạch huynh.
Lòng Thanh Thạch Đạo Nhân rung động, mặt ngoài không lộ vẻ gì, không để người ta nhận ra.
Kỷ Ninh truyền âm:
- Chờ sau đại hội chúng ta bàn kỹ lại về Chung Cực Kiếm Đạo.
Thanh Thạch Đạo Nhân đáp lại:
- Được, Thanh Thạch sẽ không quên ân tình này.
Thanh Thạch Đạo Nhân rất kích động, với gã thì bí thuật, thần thông, pháp bảo, mọi thứ đều có thể đến cực độ tu hành, còn báu vật dù có nhiều nhưng khó giúp gã tăng cao thực lực. Thanh Thạch Đạo Nhân muốn đi tiếp trên con đường đạo quá khó khăn, vì vậy Chung Cực Kiếm Đạo không thể nghĩ bàn khiến gã rất động lòng. Kỷ Ninh mới chỉ là Tứ Bộ Đạo Quân nhưng đạo đã ngang ngửa với nhóm Thanh Thạch Đạo Nhân, kiếm đạo không thể tưởng tượng như vậy chắc sẽ mở ra con đường mới cho gã.
Hai người lén truyền âm hẹn nhau chờ sau đại hội vực giới sẽ thảo luận sau, mặt ngoài Kỷ Ninh, Thanh Thạch Đạo Nhân không lộ vẻ gì.
Có quá nhiều người mơ ước Chung Cực Kiếm Đạo, không thể công khai, chỉ có thể lén giao dịch.
Kim Khổng Đế Quân tức giận hừ mũi:
- Hừ!
Kim Khổng Đế Quân đứng bật dậy chỉ vào Kỷ Ninh, quát:
- Thanh Thạch đạo hữu có thành ý vậy mà ngươi không đồng ý. Ba Chúa Tể và năm vị Đế Quân chúng ta có mặt ở đây, Đạo Quân nho nhỏ nhà ngươi dám cuồng vậy sao? Hừ, hay nói thực lực của ngươi thế này thế kia nhưng ta không thấy tận mắt thì không tin. Để ta xem ngươi có thực lực ngông cuồng như thế không!
Dứt lời Kim Khổng Đế Quân bay ra chỗ ngồi, toàn thân tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, ánh sáng vàng hùng hồn ập hướng Kỷ Ninh.