Trên Trái Đất quê hương tam giới của Kỷ Ninh có câu là ‘đọc vạn quyển sách, đặt bút như thần’. Sáng tạo mỗi môn pháp môn là kết tinh trí tuệ của một tu hành giả. Kỷ Ninh có thể bước vào Tứ Bộ Đạo Quân là công lớn của truyền thừa hơn ba trăm Chúa Tể trong không gian Ba Lâm Chí Tôn để lại, nó mở rộng tư tưởng của hắn, khiến hắn có nhiều xúc động.
Còn bây giờ?
Pháp môn nguyên văn minh tu hành giả, thậm chí văn minh Tây Tư tộc bị cải tạo thích hợp cho tu hành giả, vô số pháp môn tụ tập tại đây, giá trị không thể đo lường. Nó trợ giúp cho việc ngộ đạo lớn hơn bất cứ báu vật nào, quan trọng hơn Động Minh Ngọc Phù gấp vô số lần, các Chúa Tể cũng sẽ phát cuồng.
Kỷ Ninh thì thào:
- Đi khắp vũ trụ hỗn độn, cải tạo pháp môn của văn minh Tây Tư tộc. Tiền bối có thể cho ta biết phủ chủ của động phủ là ai không?
Lão nhân tóc bạc nói:
- Chủ nhân của ta không định thu đồ đệ, đây chỉ là nguỵện vọng của chủ nhân. Ngươi vượt qua thử thách của chủ nhân thì có thể được đến những cái này.
Con ngươi Kỷ Ninh co rút:
- Nguyện vọng?
Lão nhân tóc bạc nhìn vô số ngọc giản xung quanh, biểu tình lạnh lùng, mắt mơ hồ khẽ nói:
- Ừm, chủ nhân đã chết.
Kỷ Ninh khó tin:
- Chết rồi? Phủ chủ... chết trong chiến đấu với Tây Tư tộc?
Lão nhân tóc bạc cười nhạt:
- Hừ! Ngươi quá xem trọng Tây Tư tộc. Trong chiến tranh năm đó văn minh tu hành giả ta địa chiến với Tây Tư tộc, cuối cùng phe ta thắng. Đừng nói chúng ta thắng, dù có chiến thua thì chủ nhân của ta là Chí Tôn, không thể nào chết được.
- Vậy phủ chủ chết như thế nào?
Kỷ Ninh thật sự không dám tin Chí Tôn lãnh tụ đỉnh cao nhất nguyên văn minh tu hành giả sẽ chết.
Lão nhân tóc bạc nói:
- Xem như tự sát đi, thôi đừng hỏi nữa.
Kỷ Ninh hoang mang.
Xem như tự sát?
Đạo tâm của Chí Tôn ghê gớm đến nhường nào, làm sao có thể tự sát?
Kỷ Ninh chợt hiểu, xem như tự sát tức là không phải tự sát thật, nếu không đã chẳng thêm đệm từ ‘xem như’. Vì động phủ chi linh không muốn nói nên Kỷ Ninh không hỏi nữa.
Kỷ Ninh hỏi:
- Tiền bối có thể nói cho vãn bối biết phủ chủ là ai không? Vãn bối nhận được ơn lớn thế này sao có thể không biết tên của người?
Mắt lão nhân áo bạc sáng lấp lánh:
- Chủ nhân của ta đạo hiệu là Khải, được tôn xưng là Khải Chí Tôn.
Kỷ Ninh quỳ trước giá sách chất đầy ngọc giản, tôn kính như với sư tôn:
- Vãn bối tên Bắc Minh, tiền bối đối với vãn bối tuy không có danh sư đồ nhưng thật sự là sư đồ. Ơn này vãn bối vĩnh viễn khắc ghi!
Kỷ Ninh trịnh trọng dập đầu chín lần, bày tỏ nỗi lòng kích động và cảm kích của hắn.
Sau đó Kỷ Ninh dứng dậy.
Lão nhân tóc bạc thấy thế nhẹ gật đầu nói:
- Ngươi có lòng, ơn lớn như thế đúng là hơn xa ơn sư đồ. Những đệ tử của chủ nhân ta phần lớn không được xem số pháp môn này, chỉ có hai vị từng xem.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Ừm!
Sau đó tò mò hỏi:
- Pháp môn của văn minh Tây Tư tộc không thích hợp cho tu hành giả chúng ta sao? Phải cải tạo?
Lão nhân tóc bạc giải thích rằng:
- Tây Tư tộc và tu hành giả khác biệt về bản chất, sự khác biệt căn bản nhất về sinh mệnh. Bọn họ là loại sinh mệnh khác, một loại sinh mệnh độc đáo, có văn minh của riêng họ. Chúng ta đa phần không thể sử dụng pháp môn của họ, chỉ có một số kỹ xảo nhỏ là dùng được.
Kỷ Ninh gật đầu.
Lão nhân tóc bạc dặn dò:
- Được rồi, lo xem hết đi. Còn nữa, trước đó phải thề mọi thứ nhìn thấy tại đây không thể truyền ra ngoài.
Kỷ Ninh gật đầu, Thanh Hoa động phủ chủ Khải Chí Tôn không cho đệ tử thân truyền được xem, hắn xem chúng nó đã là may, sao có thể đồng ý cho hắn truyền ra ngoài. Dù sao có nhiều pháp môn như vậy, Khải Chí Tôn sưu tầm cũng mất bao nhiêu là thời gian công sức.
Tiếp theo là chuỗi ngày đọc sách của Kỷ Ninh, hắn vùi đầu vào đống ngọc giản. Tốc độ chảy thời gian quanh Kỷ Ninh mau gấp trăm lần, các ngọc giản được ghi nhớ.
Pháp môn nhiều như biển, đến từ mỗi tộc quần, mỗi vực giới, mỗi dị vũ trụ.
Đại biểu kết tinh tí tuệ của các vị tu hành giả cường đại. Kỷ Ninh được mở rộng tầm mắt, mấy cảm ngộ mà hắn khá am hiểu như thủy hành, lôi điện cũng tiến bộ vù vù. Huyễn thuật pháp lực, Chung Cực Kiếm Đạo đã tu hành siêu cao thì có càng nhiều thể nghiệm.
Chỉ đọc sách đã có tiến bộ, vì thứ hắn đọc là kết tinh trí tuệ của vô số tu hành giả.
Kỷ Ninh ngâm mình trong biển pháp môn, hắn cảm thấy mình bắt đầu lột xác.
Đây là nội tình.
Được đọc vô số pháp môn, ghi nhớ hết cho hắn có nội tình này, giờ hắn chỉ đọc sơ, sau này sẽ từ từ chiêm nghiệm kỹ nghiên cứu lại, tiến bộ càng lớn nữa. Có được đống pháp môn này là kỳ ngộ lớn không tưởng về tu đạo, đây cũng là lý do tại sao trước đó Kỷ Ninh quỳ xuống dập đầu như với sư tôn, bởi vì hắn thật sự rất cảm kích.
Lần đầu tiên Kỷ Ninh cảm thấy mình có hy vọng hợp đạo.
Hiện giờ thực lực của Kỷ Ninh cao, tốc độ đọc mớ pháp môn rất nhanh, chỉ hao phí hơn một ức ba ngàn vạn năm là xem xong hết. Dĩ nhiên tính luôn tăng tốc thời gian gấp trăm lần thật ra là đã qua trăm ức năm.
- Đọc xong.
Kỷ Ninh buông xuống quyển ngọc giản cuối cùng, khí chất hơi thay đổi, nội liễm hơn, bình thường hơn.
Trong một ức năm qua Kỷ Ninh như thấy trọn vẹn văn minh tu hành giả, Tây Tư tộc, rong chơi trong trí tuệ hai văn minh. Kỷ Ninh không còn lòng kiêu ngạo nữa. Sáng tạo đạo chung cực thì sao? Có điểm gì đáng để ngạo? Trước khi thành Sinh Tử Đạo Quân hắn có nhiều khuyết điểm, ngẫm kỹ lại được nhiều kỳ ngộ ngẫu nhiên được lợi mới bước lên đạo chung cực.
Các Chúa Tể thiên phú chưa chắc kém hơn hắn, ví dụ Tâm Kiếm Đế Quân sáng tạo pháp môn Tâm kiếm thuật cũng có thiên phú rất yêu nghiệt.
Nguyên văn minh tu hành giả có rất nhiều người thiên phú cao.
Lão nhân tóc bạc lên tiếng hỏi:
- Xem xong rồi?
Kỷ Ninh ngước lên nhìn sang, gật đầu nói:
- Đã đọc xong, cảm giác lòng kiêu hãnh lúc trước của ta thật buồn cười.
Lão nhân tóc bạc chỉ từ xa:
- Trong song văn minh chỉ có Chí Tôn là siêu nhiên, còn lại đều bình phàm.
Giữa không trung đại điện lấp lánh các đốm sáng, ánh sáng mở ra không gian ẩn giấu, các quyển ngọc giản, những thần niệm lóng lánh chói mắt bay ra từ không gian vô hình kia.
Các thần niệm rực rỡ hơn bất cứ đá quý nào, rung động lòng Kỷ Ninh.
Lão nhân tóc bạc nói:
- Đây là mười một quyển đạo chung cực và đạo của chủ nhân ta.