Kỷ Ninh có một Thiên Diệp Thanh Linh, hắn lo mình ném Thiên Diệp Thanh Linh qua sẽ bị Cầm Hỏa Thần chụp nát, vậy thì rắc rối.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cầm Hỏa Thần ngủ say bỗng đập cánh, xích đen kêu lạo xạo, nó mở ra con mắt đỏ rực trừng ba người Kỷ Ninh đứng phía xa.
Kỷ Ninh, Thanh Ma, Bạch Dung cảm nhận áp lực vô hình, ba người vội thụt lùi. Bạch Dung che trước mặt Kỷ Ninh.
Khuôn mặt chận chất của Cầm Hỏa Thần tràn đầy tức giận nói:
- Ba ngươi cứ huyên thuyên bên cạnh ta hoài có biết phiền không hả? Có cho người ta ngủ không?
Lửa dâng trào toàn thân Cầm Hỏa Thần, mắt thì còn hơi mơ hồ dường như chưa tỉnh ngủ.
Cầm Hỏa Thần tức giận đập cánh:
- Biến xa chút, đừng đến phiền ta!
Đột nhiên mắt hí mông lung co rút lại nhìn chằm chằm Bạch Dung hộ vệ che trước mặt Kỷ Ninh.
Vảy toàn thân Cầm Hỏa Thần dựng đứng, mắt tràn đầy lửa giận gằn từng chữ:
- Tây Tư tộc!
Thanh Ma biến sắc mặt vội che trước mặt Kỷ Ninh:
- Nguy rồi!
Biểu tình Bạch Dung hộ vệ nghiêm túc nói:
- Chủ nhân cẩn thận!
Ầm!
Cầm Hỏa Thần đột nhiên xông lên trước, vung móng vuốt thịt. Cầm Hỏa Thần hình thể giống con gấu chỉ vung móng vuốt đã sinh ra áp lực đáng sợ, dao động thời không hoàn toàn ngừng lại. Kỷ Ninh cảm giác tốc độ tư duy của mình bị ảnh hưởng chậm chạp, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Sáu sợi xích trói Cầm Hỏa Thần thít chặt căng ra.
Cầm Hỏa Thần định lao lên bị xích kéo giật lại thật xa.
- Grào grào grào!!!
Cầm Hỏa Thần táo bạo gầm rống, điên cuồng vùng vẫy, đập cánh vặn vẹo người. Sáu sợi xích đen kêu lào xào, nhưng mặc cho Cầm Hỏa Thần vùng vẫy thế nào thì sợi xích không sứt mẻ chút gì. Vì tạo ra nơi giam cầm, hấp thu năng lượng của Cầm Hỏa Thần làm Tây Tư tộc tốn bao công sức.
Mắt Cầm Hỏa Thần đỏ ngầu rơi vào cuồng bạo:
- Tây Tư tộc chết tiệt, đáng chết, đáng chết! Tây Tư tộc lại xuất hiện, Tây Tư tộc đáng chết!
Kỷ Ninh, Thanh Ma thở phào.
Kỷ Ninh nghĩ mà sợ:
- May mắn có xích trói lại không thì vừa rồi nguy hiểm.
Hỗn độn nguyên thú là tồn tại đáng sợ có thể ăn nguyên vực giới, Dị Vũ Trụ Chi Chủ không có chút sức chống cự trước mặt nó, chỉ có thể giữ mạng. Cỡ như Thanh Ma Chúa Tể nếu thật sự đánh nhau chỉ có nước bị đập chết.
Thanh Ma Chúa Tể thầm run:
- Quá đáng sợ, chỉ một động tác vung móng vuốt mà ta đã cảm giác nguy hiểm trí mạng. Trước kia chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy, hôm nay xem như biết hỗn độn nguyên thú đáng sợ cỡ nào.
Bạch Dung hộ vệ vẫn nghiêm túc đứng ở phía trước nhất:
- Chủ nhân đừng lơ là.
Cầm Hỏa Thần tức giận gầm rống, cố gắng vùng vẫy, tiếng gào quanh quẩn trong không gian bí ẩn.
- Grào!
Cầm Hỏa Thần bỗng há mồm phun ra luồng lửa đỏ thẫm xẹt qua không trung bao phủ ba người Kỷ Ninh.
Tim Kỷ Ninh rớt cái bịch:
- Nguy rồi!
Trong vô hình cảm giác uy hiếp mãnh liệt khiến Kỷ Ninh hiểu rằng nếu dính phải ngọn lửa đỏ thẫm, dù hắn là Đạo Quân yêu nghiệt nhất cũng sẽ chết ngay, Phi Tuyết ma cung không cứu hắn được.
Vèo!
Bạch Dung hộ vệ đứng đằng trước nhất thân hình bỗng biến to cao hơn, nở ra như cái lồng nước bao phủ Kỷ Ninh, Thanh Ma Chúa Tể.
Vù vù vù vù vù!
Lửa đỏ thẫm nóng bỏng ập đến mỗi hướng.
Bạch Dung hộ vệ hòa tan thành cái lồng chặn kín từng tia lửa, mặc cho lửa nóng cháy cỡ nào vẫn bị nó ngăn chặn.
Thanh Ma lên tiếng hỏi:
- Bạch Dung, ngươi còn chịu đựng được không?
Giọng Bạch Dung vang vọng trong lồng chụp:
- Không sao, lửa này không tổn thương ta được.
Thanh Ma kinh thán:
- Lợi hại lợi hại, không uổng là khôi lỗi hộ vệ. Về thân thể tu hành giả chúng ta không cách nào so sánh với khôi lỗi, tuy thần thể của ta cũng giỏi nhưng đối diện ngọn lửa này không dám nói sẽ lành lặn.
Kỷ Ninh gật đầu cười nói:
- Khôi lỗi lợi hại chút sánh bằng pháp bảo vĩnh hằng cực phẩm. Thần thông hộ thể của ta chỉ bằng pháp bảo vĩnh hằng thượng phẩm, Bạch Dung là khôi lỗi hộ vệ do Tây Tư tộc luyện chế ra, thân thể chí cương chí nhu càng hơn xa khôi lỗi bình thường, rất khó bị phá hoại.
Giọng Bạch Dung vang vọng trong lồng chụp:
- Chủ nhân, nếu Cầm Hỏa Thần không bị cầm tù, với tính thô bạo của nó rất dễ xé rách ta. Nhưng Cầm Hỏa Thần đã bị xích lại, chỉ dựa vào lửa thì không đốt hỏng ta được.
Kỷ Ninh qua lồng chụp nửa trong suốt nhìn Cầm Hỏa Thần ở bên ngoài phía xa.
Cầm Hỏa Thần đang trong cơn giận điên cuồng phun ra lửa đáng sợ
Nó có được lực lượng dễ dàng hủy diệt một vực giới, tùy tiện phun lửa đủ làm Chúa Tể bình thường kính sợ. Ngay cả ba vị Tôn Chủ đứng trên đỉnh cao nhất Tây Tư tộc phải cùng ra tay mới bắt giữ Cầm Hỏa Thần được.
Kỷ Ninh nói:
- Nóng nảy ghê, có vẻ nó rất thù Tây Tư tộc.
Cầm Hỏa Thần phun lửa lâu nửa canh giờ, thấy không thể phá được lồng chụp mới ngừng lại.
Vèo!
Bạch Dung hộ vệ phục hồi nguyên hình đứng bên cạnh Kỷ Ninh.
Cầm Hỏa Thần nhìn Bạch Dung hộ vệ chằm chằm, tính gầm rống nữa:
- Ta nhớ ngươi, Tây Tư tộc!
Kỷ Ninh vội hét lên:
- Chờ chút!
- Hả?
Cầm Hỏa Thần quét mắt hướng Kỷ Ninh, Thanh Ma Chúa Tể, càng điên tiết:
- Tu hành giả? Tu hành giả thần phục Tây Tư tộc?
Kỷ Ninh vội nói:
- Cầm Hỏa Thần, Tây Tư tộc đã bị hủy diệt không biết bao lâu. Tây Tư tộc bị đánh bại, bọn họ để lại báu vật bị chúng ta chiếm được, khôi lỗi hộ vệ này rơi vào tay ta, bây giờ là phó tòng của ta. Ta và Tây Tư tộc không có liên quan gì.
Cầm Hỏa Thần ngây người, trong mắt hí mơ hồ tràn đầy thắc mắc khó hiểu:
- Tây Tư tộc? Hủy diệt?
Cầm Hỏa Thần vốn tự do tự tại nhưng một ngày ác mộng đến, ba cường giả Tây Tư tộc xuất hiện.
Ba vị Tây Tư tộc quá mạnh, Cầm Hỏa Thần điên cuồng chống cự nhưng bị ba người hợp sức bắt giữ, từ nay nó mất tự do, cuối cùng bị nhốt ở chỗ này, tùy thời bị hấp thu năng lượng. Tuy trí tuệ của Cầm Hỏa Thần thấp nhưng mãi mãi không quên thù hận với Tây Tư tộc, nó thấy Bạch Dung hộ vệ liền nhận ra ngay, mặc dù trí tuệ thấp nhưng nó có trí nhớ rất tốt.
Kỷ Ninh nói nhanh:
- Đúng vậy, hủy diệt, Tây Tư tộc đã bị hủy diệt!
Thanh Ma Chúa Tể xen lời:
- Bị hủy diệt lâu rồi, ngươi ngủ lâu như vậy không phát hiện đã lâu rồi không có Tây Tư tộc đến quấy nhiễu ngươi sao?
Cầm Hỏa Thần mơ hồ:
- Ồ, đúng là lần này ngủ lâu thật lâu.
Kỷ Ninh nói:
- Chắc ngươi còn nhớ sáu sợi xích lâu rồi không điên cuồng hấp thu lửa của ngươi?
- Đúng vậy!
Mắt hí trợn tròn xoe, Cầm Hỏa Thần trịnh trọng gật đầu, căm hận nhìn các sợi xích đen trói mình.