Kỷ Ninh vừa nói vừa ném hồ lô cho Cầm Hỏa Thần:
- Có thể cùng uống với hỗn độn nguyên thú làm ta rất vui, nào, thêm một hồ lô nữa.
Hồ lô bay ngay đến bên cạnh Cầm Hỏa Thần, nó kích động vận dụng lực lượng vô hình khống chế hồ lô, rút nút bình ra, rượu bay ra.
Cầm Hỏa Thần há to miệng uống.
Thanh Ma Chúa Tể rất là bất đắc dĩ nói:
- Ngươi thật tình.
Kỷ Ninh vung tay lên:
- Không sao, ta có nhiều đồ ăn uống lắm. Những Chúa Tể, Đế Quân nộp một đống linh quả, báu vật.
Trên hai cái bàn bày đầy các loại linh quả, linh quả là một số trái cây kỳ lạ sinh ra từ tinh hoa trong vũ trụ hỗn độn hội tụ, một số trái cây dùng để luyện chế đan dược, một số nhưỡng tạo rượu, một số ăn trực tiếp.
Những tứ Kỷ Ninh bày ra trước mặt ăn rất ngon, ngon hơn bàn đào nhân sinh quả trong tam giới rất nhiều.
Thanh Ma cười phá lên:
- Ha ha ha!
Thanh Ma thò bàn tay như móng gà ra chộp trái cây cắn một miếng, miệng đầy nước trái cây, đặc biệt hưởng thụ.
Cầm Hỏa Thần ở phía xa đáng thương nhìn Kỷ Ninh:
- Cho ta chút trái cây được không?
Cầm Hỏa Thần đã uống sạch rượu, chỉ có một bình, Thanh Ma uống từng ly nhâm nhi còn nó thì hút hết rượu, đã ghiền nhưng chớp mắt đã hết.
Cầm Hỏa Thần thấy những trái cây rất hấp dẫn nó, làm nó muốn phát cuồng. Bản tính của Cầm Hỏa Thần sẽ đi cướp ngay, nhưng giờ không cướp được chỉ có thể năn nỉ.
Kỷ Ninh vung tay lên:
- Ha ha, có rất nhiều trái cây.
Một đống trái cây bay qua, cỡ trăm trái, mỗi trái tỏa ra hơi thở khác nhau rất là mê người. Có một thực vật như trứng gà cỡ lớn, là Thiên Diệp Thanh Linh.
Một thau trái cây bay tới trước mặt Cầm Hỏa Thần.
Kỷ Ninh cười nói:
- Ngươi hãy ăn từ từ, nếu còn một hơi ăn hết thì ta không cung ứng nổi.
Cầm Hỏa Thần chảy nước miếng ròng ròng nhìn thau trái cây trước mắt, cái nào nó cũng muốn ăn. Thiên Diệp Thanh Linh hấp dẫn nó nhất, làm mắt nó đỏ ngầu.
Cầm Hỏa Thần ngước đầu lên vô cùng cảm kích nhìn Kỷ Ninh, cảm thấy tu hành giả này siêu tốt, vội nói:
- Ngươi rất tốt với ta, nếu có thể ra ngoài nhất định sẽ giúp ngươi.
Nói rồi Cầm Hỏa Thần cúi đầu gặm trái cây.
Nhìn như Kỷ Ninh thoải mái thật ra âm thầm chú ý. Phải ăn đấy, phải ăn Thiên Diệp Thanh Linh!
Cầm Hỏa Thần kích động nói:
- Ngon quá, lâu lắm rồi không được ăn nhiều thứ ngon như vậy.
Trước khi bị Tây Tư tộc bắt Cầm Hỏa Thần cô đơn lang bạt cũng hiếm khi ăn được đồ ngon, sau khi bị bắt càng tội, Tây Tư tộc không cho nó ăn, nó chỉ có thể tự cấp tự túc ăn đồ ngon bình thường do sinh linh trong pháp bảo động thiên hiến dâng.
Cầm Hỏa Thần há miệng rộng ăn Thiên Diệp Thanh Linh:
- Ăn cái này trước, thật thơm.
Thiên Diệp Thanh Linh có sức hấp dẫn lớn nhất với Cầm Hỏa Thần.
Rấc rắc rắc!
Cầm Hỏa Thần cắn Thiên Diệp Thanh Linh, hưởng thụ nhai nhát trong miệng rồi nuốt xuống, nhâm nhi thật lâu.
Kỷ Ninh ngồi ở phía xa rất nhanh cảm giác được dao động.
Dao động vô hình hoàn toàn hòa nhập vào trong Cầm Hỏa Thần, thẩm thấu vào hồn phách chân linh của nó.
Kỷ Ninh thở phào:
- Thành công!
Nhìn như nhẹ nhàng thật ra làm Kỷ Ninh căng thẳng còn hơn cuộc chém giết.
Cầm Hỏa Thần cúi đầu ăn trái cây khác, không kiềm được ngước lên nhìn Kỷ Ninh một cái, càng xem càng thấy hắn thuận mắt, cảm thấy người trước mắt tốt nhất với nó. Cầm Hỏa Thần có cảm giác lưu luyến Kỷ Ninh rất sâu, là người nó tin tưởng nhất. Cầm Hỏa Thần không nhận ra đã bị khống chế từ hồn phách chân linh, ngoan ngoãn từ tận đáy lòng.
Kỷ Ninh bưng ly rượu đứng dậy đến gần Cầm Hỏa Thần.
Bạch Dung hộ vệ hết hồn:
- Chủ nhân!
Thanh Ma giật mình kêu lên:
- Đừng đến gần!
Kỷ Ninh nói:
- Yên tâm, không sao.
Kỷ Ninh đến gần xem sáu sợi xích, phải tìm cách phá giải trận pháp trên xiềng xích thả Cầm Hỏa Thần ra, không thì có thu phục nó cũng vô dụng.
Thanh Ma vốn ngồi xếp bằng, vội đứng dậy kéo Kỷ Ninh lại:
- Bắc Minh!
Cầm Hỏa Thần giết Chúa Tể dễ như chơi chứ đừng nói Đạo Quân nho nhỏ, vì vậy Thanh Ma rất lo.
Nhưng Kỷ Ninh đi qua mau, nhấc chân vèo một cái đã đến bên cạnh Cầm Hỏa Thần.
Cầm Hỏa Thần quay đầu nhìn vật nhỏ đến gần mình.
Thanh Ma, Bạch Dung nín thở:
- Cẩn thận
Hiện tại muốn cứu cũng không kịp!
Cầm Hỏa Thần cúi xuống nhìn Kỷ Ninh nhỏ bé, trong mắt tràn đầy vui vẻ:
- Ngươi cũng ăn một cái?
Kỷ Ninh ngước nhìn vật khổng lồ trước mắt:
- Từ nay về sau ngươi hãy đi theo ta.
Cầm Hỏa Thần đồng ý:
- Ừ được, nhưng ngươi phải cho ta ăn.
Kỷ Ninh nói:
- Ngày nào cũng ăn nhiều linh quả như vậy thì không ai nuôi nổi, nhưng tốt hơn những thức ăn trong động thiên của ngươi, còn có rất nhiều nữa.
Cầm Hỏa Thần càng vui vẻ, sau đó bất đắc dĩ nhìn các sợi xích đen sau lưng:
- Nhưng ta bị nhốt tại đây, muốn theo ngươi đi ra cũng không có cách nào.
- Để ta xem kỹ thử.
Kỷ Ninh nói rồi bay lên trên thân thể cao lớn của Cầm Hỏa Thần, đến gần một sợi xích đen trói nó.
Thanh Ma, Bạch Dung ngây người nhìn.
Thanh Ma ngẩn ngơ:
- Cái này... Cầm Hỏa Thần là hỗn độn nguyên thú, sao nó ngoan vậy? Chẳng phải nói hỗn độn nguyên thú vui buồn thất thường, thích ăn nhất, cái gì cũng ăn sao?
Muốn thuần phục hỗn độn nguyên thú rất khó khăn, trí tuệ của nó như con nít, tính cách cũng giống con nít. Giây trước còn được tu hành giả dụ vui vẻ, giây sau trở mặt ăn luôn tu hành giả đó. Dù là Tây Tư tộc cũng không có cách thuần phục hỗn độn nguyên thú, chỉ có thể khiến ba Tôn Chủ ra tay, dùng thực lực tuyệt đối bắt giữ Cầm Hỏa Thần.
Bạch Dung cũng khó hiểu:
- Không biết, tóm lại bây giờ nó rất nghe lời chủ nhân của ta.
Bạch Dung hóa thành luồng sáng bay qua, muốn gần thân bảo vệ Kỷ Ninh.
Cầm Hỏa Thần nằm sấp ăn trái cây chợt ngước đầu lên, mắt đầy sát khí nhìn Bạch Dung bay tới gần:
- Hưm?
Kỷ Ninh đứng trên lưng Cầm Hỏa Thần nói:
- Cầm Hỏa ngoan, hai người đó là hộ vệ và người đi theo của ta, đừng bị thương bọn họ.
Cầm Hỏa Thần liền ngoan ngoãn không cáu, phớt lờ Bạch Dung:
- Ừ dược.
Bạch Dung hộ vệ sợ teo tim, đáp xuống trên lưng Cầm Hỏa Thần.
Bạch Dung hộ vệ vội nhắc nhở:
- Chủ nhân hãy cẩn thận, giờ trông Cầm Hỏa Thần nghe lời nhưng không chừng rất nhanh sẽ trở mặt.
Kỷ Ninh bình thản, mắt vẫn nhìn sợi xích đen:
- Không thể nào!
Bạch Dung hộ vệ vẫn không yên tâm:
- Đây chính là hỗn độn nguyên thú!
Kỷ Ninh lắc đầu, quay đầu nhìn Bạch Dung và Thanh Ma ở phía xa:
- Cầm Hỏa cũng sẽ đi theo ta.