Bạch Dung nhìn Kỷ Ninh, gật đầu truyền âm nói:
- Đây là chấp niệm mãnh liệt nhất của chủ nhân nên đương nhiên căng thẳng.
Thanh Ma cảm khái:
- Một tu hành giả bình thường tu hành đến trình độ này, còn mời được Chí Tôn ra tay, ta thật sự rất bội phục hắn.
Thanh Ma, Bạch Dung bình tĩnh đứng xem, thưởng thức cảnh tượng khó gặp trước mắt.
Kỷ Ninh thì cực kỳ căng thẳng nhìn cảnh trước mắt.
Trong hư không.
Lão nhân đầu hói Hồng Nhiên Chí Tôn hoàn toàn phát ra uy năng, thiếu nữ áo đen Dư Vi toàn thân tỏa ánh sáng, vô số đốm sáng tụ tập trên thân hình ảo ảnh, nàng càng lúc càng chân thật. Nhưng dần dần tốc độ các đốm sáng chậm lại, có một số bắt đầu rút đi.
Lão nhân đầu hói bỗng biến sắc mặt:
- A!
Kỷ Ninh giật thót tim.
Mặt lão nhân đầu hói vụt qua nét giận:
- Lại đây cho ta!
Càng nhiều đốm sáng xuất hiện tụ tập vào Dư Vi ảo.
Lão nhân đầu hói biểu tình ngày càng khó xem.
Dư Vi càng chân thật hơn, trên khuôn mặt phát sáng đôi mắt có chút linh tính.
Kỷ Ninh nhìn Dư Vi:
- Sư tỷ.
Dư Vi tắm trong ánh sáng cũng nhìn Kỷ Ninh, đôi mắt nổi lên chút sắc màu, không còn là ảo ảnh như trước mà tựa như người thật nhìn Kỷ Ninh.
Hai người ánh mắt giao nhau.
Kỷ Ninh chợt cảm thấy mọi thứ đáng giá, sư tỷ có thể sống lại thì tất cả đáng giá.
Lão nhân đầu hói phun ra búng máu, mặt tái nhợt:
- Phụt!
Dư Vi ảo tán loạn, vô số đốm sáng biến mất ngay.
Kỷ Ninh hốt hoảng vươn tay ra muốn bắt lấy những đốm sáng tan biến:
- Không!!!
Nhưng với lực lượng căn nguyên vũ trụ hỗn độn làm các đốm sáng biến mất trong hư vô.
Mặt lão nhân đầu hói tái nhợt, giận đến mức hai xúc tu thịt trên đỉnh đầu run run, tức giận quát:
- Chết tiệt! Ngươi đường đường là căn nguyên vũ trụ hỗn độn, mảnh nhỏ chân linh của vô số sinh linh trở về chỗ ngươi, ta chỉ mang đi một. Một sinh linh có đáng gì với ngươi? Liều mạng với ta như vậy, thật sự muốn cướp lại?
Lực trói buộc của căn nguyên vũ trụ hỗn độn quá mạnh, Chúa Tể, Dị Vũ Trụ Chi Chủ bình thường không có tư cách tranh cướp, chỉ có Chí Tôn làm được.
Lão nhân đầu hói tức giận người run bần bật:
- Đáng giá sao? Liều với ta như vậy?
Hư không tĩnh lặng, căn nguyên vũ trụ hỗn độn không đáp lại.
Lão nhân đầu hói dằn xuống tức giận nhìn sang Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nhìn Hồng Nhiên Chí Tôn:
- Chí Tôn.
Lão nhân đầu hói nhìn thẳng hắn:
- Đạo lữ của ngươi có lai lịch gì? Đừng nói nàng là Thiên Tiên, lẽ ra một Thế Giới cảnh thì ta vẫn nhẹ nhàng sống lại được. Nhưng vừa rồi ta đảo ngược thời không định sống lại thê tử của ngươi thì căn nguyên vũ trụ hỗn độn chống cự kịch liệt, giống như ta đang sống lại Chúa Tể. Dù ta có liều mạng già cũng không có hy vọng lớn.
Mặt Kỷ Ninh trắng bệch.
Cái gì?
Chí Tôn có liều mạng già cũng không chút hy vọng sống lại Dư Vi?
Kỷ Ninh biết Hồng Nhiên Chí Tôn không cần nói dối với hắn, mới rồi lão còn liều đến mức bị thương hộc máu.
Kỷ Ninh không hiểu:
- Sao có thể như vậy? Nàng chỉ là một Thiên Tiên, là Thiên Tiên trong tam giới chúng ta, không có gì đặc biệt. Tại sao không hồi sinh được? Không thể nào.
Lão nhân đầu hói xoay người nhìn hư không xung quanh:
- Để ta xem xét kỹ.
Ong ong ong ong ong!
Xung quanh lấp lóe vô số ảo ảnh.
Có ảo ảnh tam giới mới, có thời đại tam giới, có cả hai thế giới vũ trụ hỗn độn Bàn Cổ, Vô Gian va chạm. Có hình ảnh thế giới ảo khác trước khi Bàn Cổ thế giới hỗn độn sinh ra.
Vô số ảo ảnh lấp lóe.
Lão nhân đầu hói gật gù:
- thì ra là vậy.
Kỷ Ninh nhìn lão nhân đầu hói, thắc mắc:
- Chí Tôn.
Lão nhân đầu hói nói:
- Thời chiến tranh thượng cổ giao chiến với Tây Tư tộc, văn minh tu hành giả ta có mấy vị Chí Tôn, trong đó có một tên là Khải Chúa Tể.
Thanh Ma Chúa Tể vẻ mặt khó hiểu:
- Khải Chí Tôn?
Kỷ Ninh biến sắc mặt, hắn đương nhiên biết Khải Chí Tôn Thanh Hoa động phủ chủ.
Kỷ Ninh hỏi dồn:
- Việc này liên quan với Khải Chí Tôn?
Lão nhân đầu hói cười:
- Dường như ngươi nghe nói về Khải rồi? Vũ trụ hỗn độn mênh mông người có thể thành Chí Tôn đếm trên đầu ngón tay. Khải Chí Tôn đã chết, xem như tự sát đi.
Thanh Ma càng hoang mang:
- Chết rồi? Tự sát?
Kỷ Ninh đã sớm biết, vãnh tai lắng nghe.
Lão nhân đầu hói nhìn Kỷ Ninh, hỏi:
- Bắc Minh tiểu tử, ngươi có biết dựng dục thế giới chi tâm của một thế giới hỗn độn trừ tự nhiên sinh ra còn có một loại khác không?
Kỷ Ninh đáp:
- Thần tinh của Vĩnh Hằng Đế Quân.
Mặc dù chuyện này bí ẩn nhưng Kỷ Ninh đọc vô số pháp môn của văn minh tu hành giả, Tây Tư tộc mà Khải Chí Tôn để lại đã biết bí tân này.
Một Sinh Tử Đạo Quân tu hành thần thể đến mức tận cùng sẽ có mười vạn tám ngàn thần tinh, sau khi hợp đạo thành công thần tinh đó là Vĩnh Hằng Thần Tinh.
Thần tinh này ẩn chứa đại thần kỳ.
Nếu Sinh Tử Đạo Quân đó chết, thần tinh hoàn toàn có thể dựng dục ra một phương thế giới hỗn độn, sinh linh của thế giới hỗn độn này khá đặc biệt, tỷ lệ sinh ra cường giả cao hơn chút, nhưng so với thế giới hỗn độn bình thường thì khác biệt không quá nhiều. Nếu một Chúa Tể chết đi để lại các khối thần tinh hóa thành thế giới hỗn độn thì sẽ rất đặc biệt.
Lão nhân đầu hói gật đầu nói:
- Đúng rồi, ngươi có biết ngọn nguồn tam giới của các ngươi, tên Bàn Cổ thế giới hỗn độn, Vô Gian thế giới hỗn độn thật ra đều có một khối thần tinh dựng dục không?
Kỷ Ninh nghĩ ngay đến lúc tam giới phá diệt từng trông thấy thế giới chi tâm tuyệt đẹp dung hợp với nhau:
- Thần tinh?
Lão nhân đầu hói nói:
- Đúng vậy, đó là thần tinh của Khải Chí Tôn.
Thanh Ma kinh kêu:
- Cái gì?!
Kỷ Ninh hết hồn:
- Thần tinh của Chí Tôn?
Lão nhân đầu hói nói:
- Khải Chí Tôn đã chết, trước khi chết hắn chuẩn bị tinh thần rồi, đã sắp xếp mọi hậu sự. Sau khi hắn chết đã đặt sẵn nơi chốn cho mười vạn tám ngàn khối thần tinh. Có hai thần tinh Chí Tôn ở trong hư không này, chúng nó dựng dục ra từng thế giới hỗn độn. Sinh linh của hai thế giới hỗn độn có thiên phú rất cao, vượt xa thế giới hỗn độn khác, mức độ yêu nghiệt của một thế giới hỗn độn sánh bằng một tòa cương vực bên ngoài.
Kỷ Ninh nghe hiểu.
Hèn gì các đại năng của Bàn Cổ thế giới hỗn độn, Vô Gian thế giới hỗn độn không có pháp môn gì mà cảnh giới vẫn rất cao, có thể chiến đấu vượt cấp, nếu được pháp môn chỉ dẫn thì càng một bước lên trời.