Xôn xao.
Lập tức xuyên qua khoảng cách không gian, đến trước mặt Sí Dương Vực chủ.
- Thật nhanh.
Sí Dương Vực chủ cả kinh, tốc độ của Kỷ Ninh quá nhanh, cái này thuần túy là trên cảnh giới ưu thế thật lớn mang đến tốc độ!
- Bất quá vô dụng.
Cự Phủ trong tay Sí Dương Vực chủ lập tức thuận thế đánh xuống, uy thế to lớn, hắn tin tưởng, coi như là Thượng Cổ đại chiến năm đó, vị Tây Tư tộc Tôn chủ kia cũng chỉ có thể lấy nhu thắng cương đến giảm bớt lực.
Kỷ Ninh thì chém ra một kiếm.
Kiếm nhìn như bình thường.
Nhưng tốc độ lại nhanh quỷ dị, Cự Phủ của Sí Dương Vực chủ căn bản không có biện pháp ngăn trở, kiếm của Kỷ Ninh cũng đã bổ vào trên người Sí Dương Vực chủ, giờ khắc này uy lực kiếm đạo của Kỷ Ninh đột nhiên bạo tăng, giờ khắc này trong Thiên Địa chói mắt nhất đúng là một kiếm kia của Kỷ Ninh, kiếm quang sáng rực, so với búa kia còn muốn chói mắt gấp trăm lần nghìn lần.
Đây mới là một kiếm toàn lực của Kỷ Ninh!
Xùy một tiếng, liền xuyên thấu tầng ngoài giáp khải, bổ vào trong cơ thể Sí Dương Vực chủ, sau đó từ sau lưng Sí Dương Vực chủ xẹt qua.
- Bất tử thân thật mạnh.
Kỷ Ninh cảm giác uy năng kiếm của mình phá hủy lấy sinh mệnh của Sí Dương Vực chủ, nhưng Hỏa Hành bất tử thân của Sí Dương Vực chủ lại kiệt lực chống cự, vẻn vẹn giết chết nửa thành Hồn Phách Chân Linh của Sí Dương Vực chủ, uy năng kiếm của mình liền tiêu hao hầu như không còn.
Đây chính là một kiếm toàn lực của mình rồi.
Xem chừng muốn giết chết Sí Dương Vực chủ này, tình huống tốt nhất phải hai mươi kiếm! Nếu như Sí Dương Vực chủ này còn có thủ đoạn bảo vệ tính mạng khác, sợ là phải năm mươi kiếm thậm chí thêm nữa... Ví dụ như chiến thuyền màu đen kia, Kỷ Ninh mơ hồ có thể dự cảm đến đủ để quấy nhiễu trận đại chiến này, chỉ sợ mình phải một trăm chiêu trở lên mới có thể chém giết hắn.
Đây không phải một trăm chiêu tùy tùy tiện tiện, mà là toàn lực ra tay hơn trăm chiêu a, mình tối thiểu mất non nửa cái mạng, nếu như đối phương khó chơi chút ít, đoán chừng mình phải liều mất một cái mạng.
- Cái này... Cái này...
Thân thể Sí Dương Vực chủ bị đánh trúng, hỏa diễm kiệt lực giảm bớt, hắn dù sao cũng là Chúa Tể cảnh, thân hình hắn cường hãn hóa thành bất tử thân, Tây Tư tộc Tôn chủ kia cũng không gây thương tổn được hắn.
- Một kiếm khiến ta trọng thương.
Sắc mặt của Sí Dương Vực chủ trắng bệch.
Một kiếm giết chết nửa thành Hồn Phách Chân Linh, cái này là sao a? Đây chính là Hồn Phách Chân Linh a.
Coi như là Chí Tôn cao cao tại thượng, một hai kiếm cũng giết không được hắn, cũng phải chém giết trong chốc lát, xem chừng so sánh với cùng Bắc Minh Đạo Quân, cũng lợi hại không đi nơi nào a.
Kỳ thật hắn đã đoán đúng.
Luận độ cao cảnh giới, Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo, độ cao cùng Chí Tôn Vạn Đạo Bản Nguyên là tương đương. Vẻn vẹn chỉ ở chiều rộng tồn tại chút ít chênh lệch. Nhưng trong tay Kỷ Ninh cầm Bắc Hồng Kiếm có thể nói là sát phạt Chí Bảo đệ nhất Hỗn Độn Vũ Trụ, toàn lực ra tay, uy lực đích thật là tương đương Chí Tôn ra tay.
- Trốn, trốn.
Sí Dương Vực chủ không có ý niệm khác trong đầu, lúc này quay đầu liền chạy.
Hắn muốn là nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa chiến đấu.
Mà không phải bị chém giết!
Xôn xao.
Sí Dương Vực chủ nhanh chóng trốn vào chiến thuyền, rất nhanh khống chế lấy chiến thuyền màu đen, vù vù xuyên thấu bích chướng nhanh chóng đào tẩu.
Kỷ Ninh cũng không có ngăn, mà nhìn Sí Dương Vực chủ đào tẩu.
- Chủ nhân, cứ như vậy để cho hắn rời đi?
Lúc này Cầm Hỏa Thần mới uy phong lên.
- Có lẽ nên giết hắn, đoạt lại chiến thuyền của hắn. Cái chiến thuyền kia thoạt nhìn so với Vực Giới Phi Chu còn lợi hại hơn a.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Kỷ Ninh nói.
- Đi?
Đám người Nữ Oa, Tô Vưu Cơ bay tới, Tô Vưu Cơ nghi ngờ nói.
- Vì cái gì chúng ta phải đi?
- Thật muốn giết chết hắn, chỉ sợ cái mạng này của ta cũng hết.
Kỷ Ninh nói.
- Tranh thủ thời gian chạy, Vực chủ kia bị ta một kiếm dọa sợ, chỉ sợ rất nhanh liền ý thức được ta không dễ dàng giết chết hắn như vậy. Nói không chừng hắn còn có thể kéo lên năm ba Vực chủ cùng đi, đến lúc đó thì phiền toái.
Tô Vưu Cơ, Cầm Hỏa Thần mới vừa rồi còn kích động lập tức tỉnh ngộ, minh bạch chủ nhân nhà mình là một Đạo Quân Hợp Đạo thất bại, toàn lực ra chiêu đùa đều là mạng.
- Đi.
Lúc này, đám người Kỷ Ninh khống chế lấy Vực Giới Phi Chu nhanh chóng đi ra nguồn suối chi hải.
Quyển : Năm vị Chí Tôn
Chung quanh nguồn suối chi hải Thời Không thác loạn, coi như là Sí Dương Vực chủ ỷ vào chiếc chiến thuyền kia cũng hao phí ba năm mới có thể xuyên qua hỗn loạn thời không, cảnh giới Kỷ Ninh cao hơn, cũng càng thêm cao minh, thế nhưng cần năm tháng mới có thể xuyên qua thời không thác loạn nguy hiểm.
Hỗn loạn thời không...
Đi nhầm, hoặc là bị vây ở một chỗ thời không vĩnh viễn ra không được! Vận khí tốt thì bị dịch chuyển đến khu vực xa xôi nào đó, thậm chí có thể là tuyệt địa.
Cho nên lúc trước Sí Dương Vực chủ cho rằng chỉ có hắn phát hiện nơi đây, không nghĩ đến Kỷ Ninh sẽ ở nguồn suối chi hải, sau khi tìm khắp Sí Dương Vực cũng tìm không thấy... Mới đến đây thử nhìn một chút.
- Dọc theo phương hướng này.
Kỷ Ninh hạ lệnh, khi thì thao túng Kiếm đạo lĩnh vực bổ ra thời không thông đạo, để cho Vực Giới Phi Chu nhanh chóng xuyên thẳng qua.
- Cái nguồn suối chi hải này, giấu thật là kín.
Thanh Ma Chúa Tể nhịn không được thầm nói.
- Chúng ta thường xuyên đến Sí Dương Vực, cũng chưa từng nghe nói qua nơi đây.
Phong Đồng lão tổ thì nói.
Một đường tiến lên, thời không biến hóa thất thường, chung quanh đều không ngừng thay đổi, đi tới hơn một tháng.
- Ngừng.
Kỷ Ninh bỗng nhiên nói.
- Chủ nhân, chúng ta còn không có đi ra ngoài?
Thanh Ma Chúa Tể nhịn không được nói.
- Ta chuẩn bị ở đây tu hành một đoạn thời gian.
Kỷ Ninh cười nói.
- Nơi đây ngược lại là chỗ an toàn nhất của toàn bộ Sí Dương Vực.
- A.
Mọi người kinh ngạc.
- Nguồn suối chi hải, liền như một khối đá ngầm! Mà thời không hỗn loạn như vô số mạch nước ngầm ở chung quanh đá ngầm.
Kỷ Ninh nói.
- Mặc kệ từ chỗ nào tiến về khối đá ngầm kia, đều phải trải qua vô số mạch nước ngầm! Cảnh giới của Sí Dương Vực chủ không bằng ta, coi như hắn mang theo ba bốn vị Vực chủ liên thủ đến, nhất định sẽ dọc theo con đường quen thuộc hắn tiến về khối đá ngầm kia, không có khả năng đi tất cả mạch nước ngầm một lần, dùng cảnh giới của hắn, dám làm như vậy, chỉ sợ sẽ mất phương hướng! Hơn nữa ta đoán hắn có thể tìm tới nguồn suối chi hải, chỉ sợ cũng có chiếc chiến thuyền kia trợ giúp, chỉ hắn còn tìm không được.
Đúng là như thế.