Mãng Hoang Kỷ

chương 354: nhẹ nhàng mà tới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cửa tiên phủ,

Kỷ Ninh ra cửa đón, thấy hai người thì lập tức cung kính nói: " Bái kiến Diên Vương, Kỳ Vương."

"Kỷ Ninh, chuyện tốt của ngươi tới rồi đây." Diên Vương cười ha ha nói.

"Sao?" Kỷ Ninh ngẩn ra. Chuyện tốt? Chẳng lẽ hoàng đế Đại Hạ đã tìm được Thuần Dương chân tiên làm sư phụ cho mình rồi sao?

Kỷ Vương đứng lên cười nói:"Bệ hạ đã tới tìm sư đệ là Kiếm Tiên Trường Thanh. Kiếm Tiên Trường Thanh chính là Thuần Dương chân tiên, thực lực cực kỳ mạnh, hoàn toàn hiểu rõ Đại Đạo " Kiếm Đạo". Hắn chính là Kiếm Tiên rất có danh tiếng trong tam giới… nên rất thích hợp dạy ngươi."

Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.

Kiếm Tiên Trường Thành à?

"Kỷ Ninh" Diên Vương nói nhỏ. "Kiếm Tiên Trường Thanh này rất quái gỡ đó. Ngươi ở chung cũng phải cẩn thận tôn kính sư phụ đấy."

Kỷ Ninh ngâm nghĩ chút. Việc tôn kính sư phụ là chắc chắn không cần phải nói. Có điều Diên Vương là Thiên Tiên mà còn nói " Kiếm Tiên Trường Thanh" quái gở, lại nói thêm phải tôn kính sư phụ: " E là vị Kiếm Tiên Trường Thanh này không phái quái gở bình thường, may là ta cũng không cần bái ông ta làm thầy."

"Ít nói đi chút." Kỳ Vương đứng bên nhíu mày.

Diên Vương cười không nói thêm nữa.

"Kỷ Ninh." Kỳ Vương lật tay lên thì trong tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu xanh. "Đây là tínvật của Kiếm Tiên Trường Thanh. Hiện tại ta giao cho ngươi. Chỉ cần ngươi bóp nát tín vật này là Kiếm Tiên Trường Thanh sẽ tới tìm ngươi, đưa ngươi đi! Nhớ kỹ, nhất định trong mười ngày phải bóp nát, nếu quá mười ngày, tín vật này sẽ hóa thành hư vô. Tới lúc đó, với tính tình của Kiếm Tiên Trường Thanh thì e là sẽ không bao giờ thu ngươi làm đồ đệ nữa đâu."

Lúc này Kỷ Ninh nhận lấy tín vật: "Kỷ Ninh hiểu rồi."

"Tín vật đã giao cho ngươi rồi, giờ ta đi đây." Kỳ Vương mỉm cười với Kỷ Ninh rồi xoay người rời đi.

"Kiếm Tiên Trường Thanh có tính tình không phải tốt lắm đâu. Nhớ kỹ đấy. "Diên Vương nói khẽ. "Còn nữa, trước khi đi theo sư phụ thì ngươi báo trước với Tích Nguyệt một tiếng đi. Ta cũng không nhiều lời nữa, chúc ngươi lần này đi học thành tài, sau này độ kiếp thành công trở thành vị tiên tự do tự tại."

Kỷ Ninh cảm nhận được sự quan tâm của Diên Vương: "Cảm tạ Diên Vương, Kỷ Ninh sẽ nhớ kỹ."

"Ừ." Diên Vương bước đi.

Chỉ một lát sau. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y

Uất Trì Tích Nguyệt đã tới chỗ Tiên phủ của Kỷ Ninh.

"Biểu tỷ" Kỷ Ninh cũng không giấu.

Vì thật sự là kiểu gì thì hắn cũng rời đi. Tuy không phải đi cùng Kiếm Tiên Trường Thanh nhưng cũng là đi gặp một người bản lĩnh lớn trong tam giới, lại còn thần bí nhất: " Bồ Đề lão tổ". Lần này đi, e là mấy chục năm, thậm chí vài trăm năm nữa…

"Đệ đệ." Uất Trì Tích Nguyệt ngồi xuống, nắm tay Kỷ Ninh, hai con mắt rưng rưng nhỏ ra từng giọt lệ vui sướng. "Tỷ đệ chúng ta mới gặp nhau hau ba năm mà đã phải chia xa rồi. Có điều đệ đệ cũng đừng buồn, đây là cơ hội của đệ để đệ một nhát lên trời. Tuy không thể làm môn hạ của Đạo tổ nhưng làm môn hạ của Thuần Dương chân tiên thì cũng không tệ."

Kỷ Ninh rất muốn nói cho biểu tỷ mình rằng mình đã bái Bồ Đề lão tổ là sư phụ.

Nhưng…

Trước khi Diên Vương, Kỳ Vương tới, Khương Quân đã nhắc nhở: "Nhớ kỹ, nhất thiết không được nói ra, một khi tên Hạ Mang Huyên kia biết được thì sẽ ngăn lại bằng mọi cách, thậm chí là nhờ vả tới cả Xích Minh đạo tổ đứng sau lưng, nên sẽ rất phiền toái."

" Biểu tỷ, sau khi ta rời khỏi thế giới Đại Hạ, tỷ cũng phải cẩn thận bảo vệ mình." Kỷ Ninh nhắc nhở. "Chớ có vì thù hận với Thiếu Viêm tộc mà làm cho mình bị giày vò. Sau này đệ độ kiếp thành Thiên Tiên rồi thì sẽ giải quyết Thiếu Viêm tộc kia dễ dàng hơn nhiều."

"Ừ." Uất Trì Tích Nguyệt gật đầu. "Hiểu rồi, ta hiểu rồi."

Hai người tỷ đệ nói chuyện với nhau hồi lâu, tới tận lúc trời tối đen thì Uất Trì Tích Nguyệt mới rời đi.

Trong Tiên phủ.

"Khương huynh, nên làm thế nào với tín vật của Kiếm Tiên Trường Thanh đây?" Kỷ Ninh cầm thanh kiếm nhỏ màu xanh. "Chỉ cần bóp nát là Kiếm Tiên Trường Thanh sẽ tới dẫn ta đi. Nếu trong mười ngày không bóp thì nó sẽ tự động biến mất."

"Giao cho ta." Khương Quân cười, vươn bàn tay ra, thanh kiếm nhỏ màu xanh bay tới tay hắn.

"Dù sao thế giới Đại Hạ này cũng là địa bàn của Xích Minh đạo tổ." Khương Quân cười nói. "Cho nên chúng ta không thể cứng đối cứng được. May là Thuần Dương chân tiên muốn thu đồ đệ thì cũng phải xem đồ đệ có nguyện ý hay không. Nếu trong mười ngày ngươi không bóp nát nó thì Kiếm Tiên Trường Thanh kia sẽ nghĩ ngay là ngươi không muốn bái hắn làm thầy…Hơn nữa, người ngoài cũng không hề hay biết việc ngươi bái Bồ Đề lão tổ làm sư phụ. E là bọn họ đều nghĩ là ngươi lưu lạc ở bên ngoài…Cho dù rất lâu sau, tới lúc ngươi mạnh mẽ lên, bí mật bị bại lộ, bị người khác biết được là đệ tử của Bồ Đề lão tổ thì cũng đã sao? Trong tam giới, sư tôn cũng có chút tiếng tăm."

Kỷ Ninh gật đầu: "Vậy còn hai linh thú của ta thì sao?"

"Ngươi có thể đưa linh thú tới Tà Nguyệt Tam Tinh động." Khương Quân nói. "Nhưng chúng không được bái sư tôn làm sư phụ."

"Có thể mang theo là tốt rồi." Kỷ Ninh vui mừng gật đầu liên tục.

"Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta đi luôn." Khương Quân nói.

"Được" Kỷ Ninh gật đầu, lúc này hô lên. "Bạch thúc, tiểu Thanh."

Ở xa xa, tiểu Thanh bay vèo tới quấn lên tay Kỷ Ninh. Bạch túc cũng đi tới bên cạnh Kỷ Ninh.

"Bạch thúc, tiểu Thanh, chúng ta chuẩn bị rời khỏi thế giới Đại Hạ." Kỷ Ninh nói.

"Rời khỏi thế giới Đại Hạ?" Tiểu Thanh và Bạch thúc đều kinh ngạc.

Rời khỏi thế giới này sao?

"Đi đâu?" Tiểu Thanh hỏi.

Kỷ Ninh quay đầu hỏi: "Khương huynh, Tà Nguyệt Tam Tinh động này ở đâu?"

"Tà Nguyệt Tam Tinh động nằm ở chỗ có một nét móc ngược của chữ " Nguyệt" thêm ba ngôi sao (tam tinh) nữa. Ngươi nói xem là chữ gì?" Khương Quân áo trắng cười nói.

(Đoạn này mình giải thích thêm chút. Chữ Tà trong Tà Nguyệt Tam Tinh động có nghĩa là " chếch, ngược")

"Một nét móc ngược của chữ Nguyệt , thêm ba ngôi sao? Là chữ "Tâm" à? Kỷ Ninh lập tức nghĩ ra.

"Đúng vậy, chính là chữ Tâm. Tà Nguyệt Tam Tinh động của sư tôn vốn là nơi bí ẩn nhất trong tam giới mịt mù. Không ai có thể tìm ra động phủ của sư tôn. Muốn tìm nơi đó, chỉ có tự suy nghĩ, tự tìm trong Tâm của chính mình mà thôi." Khương Quân nói.

Kỷ Ninh lập tức cảm thấy được một vẻ huyền bí bao phủ.

Tà Nguyệt Tam Tinh? Đúng là chữ " Tâm" . Bồ Đề lão tổ đặt tên cho đông phủ của mình thật khá là thú vị.

"Bồ Đề lão tổ, Tà Nguyệt Tam Tinh động…" Kỷ Ninh nhớ lại một tiểu thuyết thần thoại đọc được ở kiếp trước là " Tây Du ký". Tây Du ký là một bộ tiểu thuyết được cổ nhân viết, trong đó có cả Bàn Cổ, Nữ Oa, Bồ Đề tổ sư nhưng lại không hề nhắc tới ba ngàn thế giới lớn, hàng tỷ thế giới nhỏ.

Kỷ Ninh vượt qua Âm tào Địa phủ nên hiện giờ cũng biết chút ít về tam giới.

Kỷ Ninh hiểu được.

Mỗi một thế giới đều có vài truyền thuyết về các nhân vật lợi hại như Bàn Cố, Nữ Oa, Hậu Nghệ, Khoa Phụ…đã sớm được vô số người trong tam giới biết đến. Bộ tiểu thuyết "Tây Du ký" cũng được ảnh hưởng từ chuyện xưa như kiều Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa tạo ra loài người. Đây đều là những tích truyện có vài sai khác như kiểu "Tây Du ký"

Thật ra ở thế giới Đại Hạ cũng có một vài tiểu thuyết thần tiên, thậm chí như thần thông " Pháp Thiên Tượng Đia" " Chúc Long Chi Nhãn" cũng đều được ghi lại biên soạn thành điển cố.

Có chuyện là thật nhưng cũng có chuyện chỉ là hư cấu. Có cái mà tới cả tên cũng sai !

Có lẽ ở Trái Đất cũng có người tu tiên, thậm chí là có tiên nhân chuyển thế nhớ ra ký ức nên kể lại cho người đời sau chút truyền thuyết.

"Trong tam giới có vô số truyền thuyết, thậm chí có vô số truyền thuyết được biên soạn ra. Nhưng cho dù có là người từng chém giết vô số Tân tiên như Tam Thọ đạo nhân thì vẫn cảm thấy tam giới quá mờ mịt." Kỷ Ninh thầm cảm thán. "Không biết tại sao thế giới thượng cổ lại bị phá hủy tạo thành ba ngàn thế giới lớn cùng hàng tỉ thế giới nhỏ…Rốt cuộc thì kẻ nào đã tấn công lục đạo luận hồi…"

Quá thần bí!

"Tà Nguyệt Tam Tinh động vốn là động phủ thần bí nhất. Tuy ta luôn ở trong Tà Nguyệt Tam Tinh động nhưng vẫn không hề biết Tà Nguyệt Tam Tinh động ở đâu. Nhất định phải có sư tôn dẫn vào thì ta mới quay về được." Khương Quân cảm khói. "Đi thôi, thu Tiên phủ của ngươi lại đi."

"Ừ." Kỷ Ninh vừa nghĩ.

Vù.

Tiên phủ được thu lại. Kỷ Ninh đứng trên đám cỏ ven sông, trên cánh tay là tiểu Thanh đang quấn, Bạch Thủy Trạch đứng bên. Khương Quân nói: "Lần này đi sẽ phải hơn chục năm. Ngươi còn có việc gì cần làm không?"

Kỷ Ninh lắc đầu nhẹ.

Không có.

Khi trước phải rời đi là vi Thiếu Viêm tộc nên phải bỏ trốn. Lúc đó mình đã nói với tộc trưởng và Thu Diệp là sẽ đi rất lâu! Dư Vi thì đi theo Lã Động Tân học đạo, biểu tỷ cũng được thông báo rồi, toàn bộ đồng môn ở Hắc Bạch Học cung cũng đã được chào tạm biệt.

"Vậy đi thôi." Lúc này dưới chân Khương Quân xuất hiện mây mù.

Mây mù nâng Khương Quân, Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch bay lên cao mà không làm trận pháp cấm chế nào bị kích hoạt.

Rất nhanh họ đã tơi được vùng hư không.

"Xé." Khương Quân vung tay lên.

Hư không tối đen phía trên lập tức vặn vẹo rồi bị xé rách tạo thành một cái lối đi, trong lối đi đó có ánh sáng đủ màu chiếu mờ mờ.

"Đi." Khương Quân tiện tay quăng thanh kiếm nhỏ màu xanh từ độ cao vạn dặm xuống.

Xong rồi Khương Quân lập tức mang Kỷ Ninh, tiểu Thanh, Bạch Thủy Trạch vào trong lối đi.

"Vù…"

Lối đi xuyên qua hư không nhanh chóng bị lấp lại.

Người ở thế giới Đại Hạ đã không thể nào tìm ra Kỷ Ninh.

Sau khi đại hội Tiên Duyên trôi qua mười hai ngày

Hoàng đế Đại Hạ đang khoanh chân nhắm mắt tĩnh tu trong Thiên Mang Điện

"Sao?" Bỗng nhiên hoàng đế Đại Hạ mở mắt ra lộ vẻ nghi hoặc. "Sư đệ Trường Thanh tới đây có việc gì vậy?"

Rất nhanh, một tên nam tử trẻ tuổi đi vào theo lối bên của điện, đám tôi tớ thị vệ gần như là không phát hiện ra.

"Sư huynh." Kiếm Tiên Trường Thanh nói.

"Sư dệ, sao bây giờ ngươi mới tới à?" Hoàng đế Đại Hạ nghi ngờ.

"Bây giờ đã qua mười hai ngày. Tín vật lúc trước ta đưa ra đã sớm biến thành hư vô." Kiếm Tiên Trường Thanh lắc đầu. "Vốn ta cũng chẳng muốn đến vì dù sao Kỷ Ninh cũng không bóp nát tín vật nên ta cũng chẳng muốn thu hắn làm đồ đệ. Nhưng đã có lệnh của sư tôn…Cho nên ta lại tới thế giới Đại Hạ này một chuyến. Nếu Kỷ Ninh nguyện ý, thì ta sẽ cho hắn thêm một cơ hội, thu hắn làm đồ đệ"

"Ngươi nói cái gì!" Hoàng đế Đại Hạ kinh ngạc nói. "Kỷ Ninh không bóp nát tín vật sao?"

"Đúng vậy, không hề bóp nát." Kiếm Tiên Trường Thanh gật đầu.

"Kỷ Ninh kia đã sớm rời phủ Diên Vương, ta còn tưởng là ngươi dẫn hắn đi. Với tính tình cao ngạo của sư đệ thì ta cũng không muốn tới hỏi." Hoàng đế Đại Hạ kinh ngạc nói. "Thậm chí khi trước ta đã điều tra qua, phát hiện ra hắn đã rời khỏi vương đô Đại Hạ. Đám Lã Động Tân, Đại Thế Chí…chưa thể liều tới mức vì một đứa nhỏ mà đi đắc tội với cả Đạo tổ. Chẳng lẽ Kỷ Ninh kia vì trẻ người non dạ, được đứng đầu đại hội Tiên Duyên nhưng không được bái Đạo tổ làm sư phụ, thành ra tức giận không thèm bá Thuần Dương chân tiên làm sư phụ, một mình rời đi sao?"

Kiếm Tiên Trường Thanh hừ lạnh một tiếng: "Sao?Ngươi nói hắn đã sớm rời vương đô Đại Hạ rồi sao? Một khi đã như vậy, sư huynh, ta đã hết lòng rồi, việc này không còn liên quan gì tới ta."

Nói xong, Kiếm Tiên Trường Thanh quay đầu rời khỏi thế giới Đại Hạ. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới Kỷ Ninh nữa, chẳng qua bởi vì sư tôn ra lệnh nên hắn mới phải đi một chuyến mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio