- Ha ha ha...
Bỗng nhiên tiếng cười khô khốc từ trong miệng Kỷ Ninh truyền ra.
Phảng phất như hài tử vừa học nói.
- Ha ha ha... Ha ha ha...
Kỷ Ninh nở nụ cười, hắn rốt cục bật cười, nước mắt cũng chảy ra.
Hắc Y Thần Vương nhìn xem, lúc này mới thoả mãn nở nụ cười, này mới đúng a, đây mới là phản ứng bình thường nha, vừa rồi vậy mà thời gian dài như vậy không có phản ứng.
- Ha ha ha, ta sớm biết ngươi không đáng tin tưởng.
Con mắt của Kỷ Ninh đều hiện hồng, hiển nhiên đã sung huyết, Kỷ Ninh cuồng tiếu.
- Ta sớm biết, ngươi đùa bỡn nhân tâm, mê hoặc Tam Giới, lời hứa của ngươi ở đâu đáng tin. Thế nhưng ta tin, ta vẫn tiến nhập Nguyệt Hạ Đàm, vẫn liều hết thảy mau chóng đi ra.
- Ta vẫn trông mong cầm ba kiện bảo vật tới tìm ngươi, ta biết rất rõ ràng, lời hứa của ngươi cơ hồ là chó má. Thế nhưng ta vẫn đến, bởi vì ta ôm hi vọng, ôm một tia hi vọng... Hi vọng... Hi vọng sư tỷ nàng có thể trở về.
- Hi vọng nàng có thể trở về a.
- Ta cùng Minh Nguyệt, nhớ nàng. Muốn một nhà đoàn tụ, gần kề một nhà đoàn tụ mà thôi.
- Mà ngươi rốt cục để cho một tia hi vọng này của ta tan vỡ rồi, tan vỡ rồi.
Kỷ Ninh cười phát run, cười điên cuồng.
- Ha ha ha, ta thật sự một bên tình nguyện, một bên tình nguyện. Một mực đều tự mình lừa gạt mình, lừa gạt còn có thể cùng sư tỷ chung một chỗ. Thật sự là buồn cười, ta thật là một chê cười, chê cười.
Hắc Y Thần Vương có thể cảm nhận được thiếu niên trước mắt tan nát cõi lòng, cảm nhận được nổi thống khổ của hắn, cảm nhận được hắn tuyệt vọng, đây là một tia hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ.
Thần Vương đã hài lòng.
Khoan khoái dễ chịu rồi.
Này mới đúng a, đây mới gọi là thống khổ, cái này gọi là tan nát cõi lòng.
- Ngươi có lẽ tỉnh ngộ đi à nha, tỉnh ngộ đến hạo kiếp hôm nay, ngươi một Thiên Thần Chân Tiên đã ảnh hưởng không được đại cục, lúc này dựa vào là vô số Thiên Thần Chân Tiên liên hợp. Bất quá ta vẫn rất yêu quý nhân tài.
Thần Vương nhìn Kỷ Ninh.
- Ta lần nữa mời ngươi gia nhập Vô Gian Môn ta, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Vô Gian Môn, có thể lập tức cùng sư tỷ của ngươi chung một chỗ, ngươi không phải rất muốn cùng nàng ở một chỗ sao? Không phải rất muốn con gái, ngươi cùng sư tỷ một nhà đoàn tụ sao? Gia nhập Vô Gian Môn là được, ngươi trở thành một thành viên của Vô Gian Môn ta, chúng ta liền là người một nhà, ta dĩ nhiên sẽ không tính toán ngươi, ta còn có thể đối tốt với ngươi. Dù sao ngươi ở Thiên Thần Chân Tiên coi như là thiên tài chính thức, tuy ở số mệnh chi tranh cuối cùng ảnh hưởng không được đại cục, nhưng vẫn còn có chút tác dụng a.
- Hiện tại ngươi gia nhập Vô Gian Môn, ngươi có thể cùng sư tỷ ngươi đoàn tụ. Nếu không đáp ứng... sư tỷ của ngươi sẽ không còn giá trị, ta sẽ giết nàng, làm cho nàng hồn phi phách tán, ha ha ha...
- Ngươi không có lựa chọn khác.
Hắc Y Thần Vương nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh lại vẫn còn khom người cười:
- Chê cười, ta chính là cái chê cười.
- Cảm ơn ngươi.
Kỷ Ninh đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn Hắc Y Thần Vương, nhìn chằm chằm vào Hắc Y Thần Vương.
Hắc Y Thần Vương tâm nhảy dựng.
Cái dạng ánh mắt gì a, Tâm lực cường thịnh ánh mắt càng đáng sợ, nếu như là một phàm nhân nổi điên hắn cũng không quan tâm, thế nhưng mà Kỷ Ninh Tâm lực tầng thứ tư, ánh mắt lại để cho Hắc Y Thần Vương cảm thấy sau lưng ánh mắt kia ẩn chứa cừu hận mà dốc hết toàn bộ nước biển Tam Giới cũng không cách nào rửa sạch.
Đó là sát ý xâm nhập hồn phách.
- Cảm ơn ngươi để cho ta hi vọng tan vỡ, để cho ta một bên tình nguyện tan vỡ, cám ơn ngươi, để cho ta không hề có chút do dự. Chúng ta từ từ sẽ đến a, đằng sau thời gian còn dài, ta sẽ hảo hảo cám ơn ngươi.
Sau khi Kỷ Ninh nói xong quay đầu rời đi, hóa thành lưu quang rời khỏi.
- Ngươi không đáp ứng, sư tỷ của ngươi liền vô dụng, ta sẽ giết nàng.
Hắc Y Thần Vương quát.
- Sư tỷ chết rồi, ta giết chết!
Thanh âm của Kỷ Ninh vang vọng trong thiên địa, người đã đi ra Đại Hạ thế giới.
Hắc Y Thần Vương đứng ở trên hòn đảo nhìn không trung phía xa, Kỷ Ninh đã đi ra thế giới này.
- Hừ.
Hắc Y Thần Vương cười lạnh.
- Trọng tình như thế còn có thể đoạn tình, cũng coi như một nhân vật. Thời kì bình thường ta còn cần để ý ngươi, hiện tại? Hạo kiếp hàng lâm, Đại Năng Giả cũng chết, một Thiên Thần Chân Tiên nho nhỏ, tiểu nhân vật mà thôi.
Hô.
Hắc Y Thần Vương cũng lăng không tiêu tán, chỉ còn lại có hòn đảo xinh đẹp này, như trước trăm hoa đua nở.
Trục Lộc Đại Thế Giới.
Trên Vô Gian Thành, Ma Thủ Đạo Tổ, Hắc Y Thần Vương như trước nhìn xem đại quân trên hoang dã, đại quân bên mình gọi chiến, nhưng trận doanh Nữ Oa không ra xuất chiến.
- Tên tiểu tử kia.
Hắc Y Thần Vương bỗng nhiên thấp giọng cười lạnh.
- Ân?
Ma Thủ Đạo Tổ nhìn về phía hắn.
- Là Kỷ Ninh kia.
Hắc Y Thần Vương cười nói.
- Vừa rồi hóa thân của ta hàng lâm gặp hắn, trêu đùa hí lộng hắn một phen.
Ma Thủ Đạo Tổ lạnh nhạt nói:
- Số mệnh chi tranh đánh cho tới bây giờ, Thiên Thần Chân Tiên nho nhỏ đã uy hiếp không được chúng ta.
- Ta biết rõ, cho nên ta căn bản không có khả năng cho hắn hồn phách của Dư Vi, cho dù hồn phách của Dư Vi lại vô dụng, nhưng Kỷ Ninh kia cũng đừng nghĩ đạt được ước muốn.
Hắc Y Thần Vương lạnh nhạt cười nói.
- Yên tâm đi, sư thúc, ta sẽ để ý tiểu tử này. Hết thảy đại cục làm trọng, hiện tại quan trọng là... Số mệnh chi tranh. Về phần Kỷ Ninh kia, có cơ hội liền thuận tay giải quyết. Không có cơ hội cũng không cần quản hắn, ở trên người hắn tốn hao tâm tư cũng là lãng phí.
- Ân, biết rõ nặng nhẹ là tốt rồi.
Ma Thủ Đạo Tổ lạnh nhạt gật đầu.
Rầm rầm rầm...
Đại quân bên này đã gào thét bay trở về Vô Gian Thành.
- Ân?
Hắc Y Thần Vương ngẩng đầu, thấy được xa xa trong hư không, điện xà hắc sắc lóe lên, một đạo lưu quang tiến nhập trận doanh Nữ Oa xa xa, Thần Vương nhếch miệng nở nụ cười.
- Là Kỷ Ninh kia.
...
Trục Lộc Đại Thế Giới, trong trận doanh Nữ Oa.
Chỗ ở của Kỷ Ninh.
- Hô.
Kỷ Ninh vung tay lên, thu Kỷ Ninh bận đạo bào màu đen vào Động Thiên pháp bảo.
Động Thiên pháp bảo, tự thành một giới.
Từng ngọn núi phóng lên trời, chừng ba trăm mười chín ngọn núi, những ngọn núi này đều là căn cơ của thế giới, làm thế giới càng thêm vững chắc.