Edit: MynMyn
Vào lễ giáng sinh nên sân bay ở LA không phải đông bình thường, Giản Minh Thần cùng Vân Dịch Chi đơn giản là kéo hành lý lắc lư đi ra khỏi sân bay, Vân Dịch Chi vẻ mặt tiếu dung, có thể một mình cùng Giản Minh Thần đi ra khách du lịch là một việc làm khiến cho người ta hưng phấn. Hắn muốn hảo hảo lợi dụng mấy ngày nay, lưu lại ấn ký của mình trong lòng Giản Minh Thần.
“Mùa đông của LA thật đúng là lạnh a, Minh Thần đem khăn quàng cổ của ta mang lên.” Vân Dịch Chi đem hắn khăn quàng cổ đỏ thẫm cho Giản Minh Thần.
“Không cần, ta không có lạnh như vậy a.” Giản Minh Thần nghĩ kháng nghị, cậu không thích mang cái khăn quàng cổ quá chói mắt như vậy. Phỏng chừng cũng chỉ có Kiều Tử Phỉ cùng hoa Khổng Tước (ám chỉ anh Kiều) thích màu mè a.
Không biết từ lúc nào, Giản Minh Thần thường xuyên sẽ nghĩ đến Kiều Tử Phỉ, cậu luôn thích đem hành động của một số người so sánh với Kiều Tử Phỉ, chỉ là chính cậu giống như cũng không có lưu ý đến cái thay đổi nho nhỏ này.
“Minh Thần, em cũng tới LA, thật đúng là tình cờ.” Đột nhiên vang lên thanh âm Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần cảm giác có chút không chân thực. Chính mình vừa nghĩ đến, anh ta như thế nào lại hiện ngay trước mặt mình, đây cũng quá trùng hợp đi.
“Kiều ca cũng là ngồi chuyến bay này tới sao, em như thế nào không thấy được anh a.” Giản Minh Thần kinh ngạc há to mồm, Kiều Tử Phỉ mang theo một đám người bộ dáng phong trần mệt mỏi, hình như là do ngồi máy bay thời gian quá dài.
“Không phải a, anh mới từ Nhật Bản đến LA, còn em, đến LA nghỉ phép sao?”
“Ân, em cùng Vân Dịch Chi cùng một chỗ thừa dịp nghỉ đông đi chơi. Kiều ca là tới LA công tác sao?”
“Đúng a, các ngươi chọn khách sạn nào? Nếu như không sợ chỗ của anh nhỏ, có thể đến khách sạn của cấp dưới công ty anh, anh giúp cả hai an bài gian phòng tốt.” Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần lúc nói chuyện đã chú ý tới cổ của cậu thượng một cái khăn quàng cổ màu đỏ, cái kia khẳng định không phải của Giản Minh Thần, em ấy vốn chán ghét màu sắc như vậy. Hừ, Vân Dịch Chi ta thật quá coi nhẹ ngươi, ngươi lại có thể xoay Giản Minh Thần như vậy.
“Kiều tổng tài, ta đã sớm chọn xong khách sạn, sẽ không đã làm phiền ngươi.” Vân Dịch Chi có chút buồn bực, hắn như thế nào không có nghĩ đến Kiều Tử Phỉ sẽ cùng bọn họ cùng đi LA. Kiều Tử Phỉ sẽ không đối với Giản Minh Thần thật sự động tình đi. Hắn trước kia điều tra qua Kiều Tử Phỉ, bên người tình nhân vô số, đổi tình nhân giống như thay quần áo.
Nhưng là hiện tại Kiều Tử Phỉ vì Giản Minh Thần lại buông lễ Giáng Sinh chạy tới cùng bọn họ xảo ngộ, Vân Dịch Chi cảm thấy áp lực rất lớn. Hắn bây giờ còn không có đủ năng lực để cùng Kiều Tử Phỉ tranh đoạt Giản Minh Thần. Chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Không có quan hệ, đi thôi Minh Thần, xe của anh đang chờ bên ngoài.” Kiều Tử Phỉ rất tự nhiên khoát tay lên trên bờ vai Giản Minh Thần, ôm lấy cậu hướng bãi đỗ xe đi tới.
Cứ như vậy mơ mơ màng màng, Giản Minh Thần đi đến khách sạn mà Kiều Tử Phỉ kêu là của cấp dưới, có Kiều đại tổng tài ở đây, khẳng định an bài tốt nhất. Nếu như không phải Giản Minh Thần một mực từ chối, anh thiếu chút nữa còn an bài cho Giản Minh Thần phòng tổng thống.
Giản Minh Thần cất kỹ hành lý, chạy vào Mộng Tưởng đảo ngâm ôn tuyền đi. Cậu hiện tại cần ngủ một giấc, hiện giờ chênh lệch thời gian. Dưỡng đủ tinh thần để tối hôm sau còn đi xem nhà Tư Đồ. Ngày mai còn muốn cùng Vân Dịch Chi du lịch, thời gian có chút khẩn trương.
Cũng không biết mật mã trước kia Tư Đồ lão gia tử nói cho cậu biết còn có thể dùng không? Dù sao Tư Đồ Ninh đã chết rồi, có lẽ Tư Đồ lão gia tử đã sửa lại. Ai, chỉ có thể mạo hiểm, lần này đi Tư Đồ gia nguy hiểm không nhỏ. Giản Minh Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nghĩ nữa, vạn nhất gặp chuyện, cậu trở lại Mộng Tưởng đảo là được, đây chính là pháp bảo của cậu.
“Đông, đông” Di? Hình như là tiếng đập cửa, cậu không có gọi phục vụ a!
Giản Minh Thần theo trong ôn tuyền vội vàng đi ra, tìm một kiện áo tắm tùy tiện choàng tại trên mình.
“Ai a.” Giản Minh Thần một bên hỏi một bên đã mở cửa.
“Là anh, biết em không ngủ tới nhìn xem một chút.” Kiều Tử Phỉ không cần Giản Minh Thần mời, trực tiếp đi vào.
Cái này khiến Giản Minh Thần luống cuống, cậu hiện tại có thể nói là không mặc gì a! Thật đáng chết, vừa rồi cậu hẳn là nên mặc y phục đàng hoàng mới xuất hiện a! Hiện tại cái dạng này thật thẹn thùng a!
Đi vào trong phòng, Kiều Tử Phỉ nhìn xem gò má đỏ bừng Giản Minh Thần, vẻ mặt mỉm cười vô hại, xem ra hôm nay mình là đến đúng lúc rồi.
“Tắm rửa như thế nào không có đem tóc lau khô, cẩn thận cảm mạo.” Thả ra khăn quàng cổ lục sắc trong tay, tiện tay cầm lấy khăn mặt, một bên nhanh nhanh sát tóc của Giản Minh Thần, một bên tiếp tục nói: “Hôm nay ở phi trường nhìn em mang theo một cái khăn quàng cổ màu đỏ, cảm giác không hợp, cái này màu lục sắc, tặng cho em, thích không?”
“Ách, cám ơn Kiều ca, cái này xem như quà lễ Giáng Sinh sao?”
“Ân, xem như thế đi. Chỉ cần em thích là tốt rồi.” Kiều Tử Phỉ để cho Giản Minh Thần ngồi vào bên giường, trên cao nhìn xuống nhìn xem bộ ngực như ẩn như hiện của Giản Minh Thần. Bang, khiến cho tay của Kiều Tử Phỉ có chút ngưng trệ, thật sự là tự gây nghiệt không thể sống a! Khuya hôm nay anh lại không thể ngủ yên rồi!!
“Kiều ca, để em tự mình làm a.” Giản Minh Thần có chút không có ý tứ, chính mình lại bị coi như tiểu hài tử mà đối đãi. Kiều Tử Phỉ đem khăn mặt đưa cho Giản Minh Thần, đậu hũ có thể hôm nào lại ăn, chính là nhiệt hỏa này làm sao bây giờ a!
“Minh Thần đi ngủ sớm một chút, bay trên trời lâu như vậy anh nghĩ em cũng mệt rồi.”
Giản Minh Thần thật không ngờ hôm nay Kiều Tử Phỉ lại dễ đuổi đi như vậy, đưa một cái khăn quàng cổ liền rời đi. Có chút kỳ quái. Kiều Tử Phỉ vừa đi, Giản Minh Thần tranh thủ thời gian tìm kiếm nội y, mặc xong sau mới hơi chút an tâm.
Một hồi chuông báo tiếng vang, đem Giản Minh Thần theo trong giấc ngủ mơ màng đứng lên, bây giờ là rạng sáng giờ, lúc này bất kể là ai cũng đều đang ngủ đi. Vội vàng mặc xong quần áo, Giản Minh Thần liền ra cửa. Sợ bên ngoài quá lạnh Giản Minh Thần mang theo cái khăn quàng cổ lục sắc của Kiều Tử Phỉ. Màu sắc của cái này cậu coi như thích.
Ra khách sạn liền kêu xe, hướng Tư Đồ gia thẳng đến mà đi. Thầm nghĩ ở cửa vào có một cái rừng cây. Chỗ đó rất bí ẩn, có lẽ không dễ bị phát hiện. Địa phương ở LA này cậu quá quen thuộc, cho nên dễ dàng đi đến nơi.
Dựa vào trí nhớ, Giản Minh Thần rất nhanh tìm được một cái cửa, cần mật mã mới có thể tiến nhập. Giản Minh Thần sờ lên trân châu đen trên cổ tay, niệm: “Gia gia a, ngươi ngàn vạn đừng sửa mật mã a.”
“Leng keng” Hợp với lần xoay mật mã, cửa liền mở ra. Giản Minh Thần thật to thở dài một hơi, nói cách khác cậu hiện tại đã thành công một nửa. Thầm nghĩ bên trong lắp đặt thiết bị vô cùng tốt, mặt tường trơn bóng khô ráo, mặc dù là dưới mặt đất lại một chút cũng không ẩm ướt. Thậm chí còn có hệ thống sưởi hơi cung ứng, không thể không nói Tư Đồ gia thiết kế cái này lo lắng cỡ nào chu toàn.
Giản Minh Thần cũng không phát hiện cái gì dị thường, ước chừng được vài chục phút, Giản Minh Thần đi vào Tư Đồ gia chủ trạch dưới mặt đất, từng bước từng bước cái tìm động khẩu cả nửa ngày, cậu mới xác nhận cái kia là thư phòng Tư Đồ Lương. Phỏng chừng ngay cả Tư Đồ Lương cũng sẽ cho là thư phòng của hắn rất là an toàn, nhưng lại để cho Giản Minh Thần nhẹ nhàng vào được.
Chính mình lúc còn rất nhỏ, thường xuyên tại dưới mặt đất này chơi đùa, lúc kia cha cậu không thương vợ con, mỗi ngày lạc thú duy nhất chính là tới dưới mặt đất thăm dò các ngõ ngách, thầm nghĩ tìm kiếm món đồ chơi mà Tư Đồ Minh giấu. Cái trò chơi này một mực chơi đến lúc cậu tuổi, đó cũng là năm cậu mới bắt đầu nhận thức Lăng Dạ, nên không còn chơi đùa nữa. Về sau cậu biết được chỉ có ứng cử viên cho chức Tư Đồ gia chủ mới có thể biết thông đạo bí mật, cho nên cậu càng không thích nơi này. Vị trí gia chủ đối với cậu mà nói chỉ là vướng víu, cậu thầm nghĩ cùng người mình yêu một chỗ hưởng thụ cuộc sống bình thản.
Lần nữa xoay chuyển một tổ mật mã, Giản Minh Thần khinh thủ khinh cước đẩy cửa ra. Nơi này là văn phòng của Tư Đồ Lương, khẳng định có camera. Mở cửa cũng không thấy có người. Giản Minh Thần ngông nghênh đi vào. Thời gian khẩn cấp, cậu chỉ có thể nhanh chóng tìm thứ mình cần.
Chỉ hy vọng Tư Đồ Lương không đem tư liệu để trong tủ bảo hiểm, hắn cũng khó có thể mở a! Bất quá lần này Giản Minh Thần đoán trước đúng rồi, Tư Đồ Lương thật sự đem văn kiện trọng yếu toàn bộ để trong tủ bảo hiểm. Giản Minh Thần nhìn qua tủ bảo hiểm nặng vài tấn mà ngẩn người, chẳng lẽ cậu thật sự phải đem cả cái này theo, Ti Đồ Lương liệu có điên lên khi biết tủ bảo hiểm biến mất hay không?
Giản Minh Thần thiện lương lại làm một vô cùng ngu xuẩn, cậu dùng tay trái viết một tờ giấy: “Tư Đồ tiên sinh, ta đem tủ bảo hiểm của ngươi mang đi, ta chỉ cầm đồ vật ta cần, văn kiện khác ta rất nhanh sẽ trả lại cho ngươi.” Dù sao Tư Đồ Lương hiện tại khống chế Tư Đồ gia tộc, trong tủ bảo hiểm khẳng định có rất nhiều văn kiện quan hệ đến lợi ích Tư Đồ gia tộc, cậu tuy không thích Tư Đồ gia tộc, nhưng không đến mức muốn hủy Tư Đồ gia, còn là lưu cái tờ giấy để cho Tư Đồ Lương an tâm.
Đem quỹ bảo hiểm thu vào Mộng Tưởng đảo, Giản Minh Thần tranh thủ thời gian rút lui, cậu hiện tại muốn hảo hảo ngẫm lại như thế nào mở ra cái tủ bảo hiểm này.
Giằng co nhiều cái tiếng đồng hồ, Giản Minh Thần về tới nơi, hiện tại cậu căng thẳng muốn chế, không có tắm rửa liền chui trong chăn cùng Chu công chơi đùa. Dù sao tủ bảo hiểm cũng đã đem bỏ vào Mộng Tưởng đảo, chạy không được, chờ cậu ngủ đủ mới có thể suy nghĩ biện pháp mở ra.
Cậu cứ thế nằm ngủ, Kiều Tử Phỉ cùng Ti Đồ Lương hai bên nổi giận. Kiều Tử Phỉ sáng sớm vừa tỉnh lại chợt nghe thủ hạ báo cáo Giản Minh Thần buổi tối không ngủ lái xe đi Tư Đồ gia chủ trạch đi bộ một vòng, đến hơn một tiếng sau mới thấy Giản Minh Thần trở về. Kiều Tử Phỉ có chút không rõ ràng, Giản Minh Thần lại đang định làm gì?
Không đợi suy nghĩ cẩn thận, lập tức đã tới một cái tin tức bạo kình. Tư Đồ gia bị trộm, hơn nữa bị mất không ít văn kiện trọng yếu, hiện tại Tư Đồ gia tộc đều biết tên tiểu thâu kia còn lưu lại tờ giấy, nói những thứ hắn không dùng đến sẽ nhanh trả lại. Đây quả thực là quá coi thường Tư Đồ gia tộc. Tư Đồ Lương hạ lệnh truy sát, treo giải thưởng một tỷ.
Một tỷ a! Xem ra Tư Đồ gia tộc thật sự là rất gấp gáp.
Nhận được tin tức, Kiều Tử Phỉ nghe xong thủ hạ báo cáo, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, không phải là bị Tư Đồ gia tộc hù đến. Mà là bị Giản Minh Thần dọa. “Lập tức phái người, đem tất cả dấu vết buổi tối ngày hôm qua Giản Minh Thần đi ra ngoài tất cả xóa hết, ngàn vạn không thể hành động sai lầm, xảy ra chuyện gì, suy nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình.”
Phân phó xong, Kiều Tử Phỉ bất đắc dĩ nhu nhu cái trán. Hy vọng việc này cùng Giản Minh Thần không có liên quan. Vội vàng xử lý mọi thứ hộ Giản Minh Thần, vốn đang là mặt khổ qua, Kiều Tử Phỉ kéo kéo khóe môi khi thấy Giản Minh Thần lúc ra cửa mang theo khăn quàng cổ mình tặng, lúc này thoạt nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui a! (hự ==” đơn giản ha)
Anh thật đúng là không biết Giản Minh Thần còn có tiềm năng làm tiểu thâu. Lại có thể từ trong Tư Đồ gia tộc lén lấy ra gì đó, đây cũng không phải là điều người bình thường có thể làm được. Tư Đồ gia chủ trạch đó là địa phương gì? Một tòa cổ bảo a, có thể nói là tường đồng vách sắt. Nếu như chưa quen thuộc, phỏng chừng ở bên trong đi sẽ lạc đường. Mà Giản Minh Thần lại dùng không đến tiếng đồng hồ liền từ bên trong lén ngoài, không quản là lấy cái gì, đều là làm cho người ta kinh ngạc.
Sáng sớm Vân Dịch Chi đi gõ cửa phòng Giản Minh Thần, hắn còn không biết đêm qua phát sinh chuyện gì. “Minh Thần, mở cửa, hôm nay thời tiết tốt, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi thôi.” Vân Dịch Chi gõ nửa ngày cũng không có ai mở cửa cho hắn, đang buồn bực có phải là Giản Minh Thần đã rời đi rồi không. Cửa phòng bên cạnh ngược lại mở ra.
Bất quá không phải là người hắn muốn gặp. “Không cần phải gõ, đêm qua Minh Thần đi ra ngoài chơi mệt mỏi, phỏng chừng còn đang ngủ a, ngươi buổi chiều lại đi tìm hắn.” Kiều Tử Phỉ nói dứt lời không đợi Vân Dịch Chi đáp lại, liền đóng cửa phòng lại. Sớm như vậy Giản Minh Thần còn đang đang ngủ say a, giằng co thời gian dài như vậy khẳng định mệt muốn chết rồi, Vân Dịch Chi có thể gõ mở cửa mới là lạ.
Chính mình đụng phải một cái mũi bụi, Vân Dịch Chi có chút tức giận, nhưng là không có biện pháp, hắn cũng không thể phá cửa phòng Giản Minh Thần a. Chỉ có thể đi ra ngoài trước tìm bằng hữu cũ chơi đùa. Trước kia hắn có ở qua LA một thời gian ngắn, nếu như không phải gia gia của hắn Vân Lục Minh bắt hắn trở lại Z quốc đi học, có lẽ hắn hiện tại đã tại LA định cư. Hắn thích thành thị phồn hoa, náo nhiệt ở LA. So với thành thị ở Z quốc tốt hơn nhiều.