Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

chương 34: cái gì mới là thật (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: MynMyn

Trở lại Z quốc được vài ngày, Giản Minh Thần một mực không có đi học, không có việc gì thì vào Mộng Tưởng đảo thiết kế căn phòng gỗ tử đàn. Cậu hiện tại ai cũng không muốn gặp, thầm nghĩ một người ngốc.

Hiện tại Giản Minh Thần giống như là chú ốc sên, ở bên ngoài đụng chạm liền lùi về vỏ ốc của mình, không nghĩ đối mặt. Khi không cách nào tiếp nhận thì cậu liền bắt đầu giả chết. Cậu có thể tiếp tục bỏ hết râu ria để tiếp nhận cuộc sống hoàn toàn mới.

Giản Minh Thần từ khi về nước cũng là lúc Lăng Dạ rời khỏi trang viên, cũng không biết là bề bộn cái gì. Qua thăm Tư Đồ Linh Lung mấy lần, bác sĩ nói bởi vì thân thể nàng nên ngày sinh có thể muốn muộn vài ngày. Thai nhi trong bụng của nàng phát dục so với hài tử bình thường muốn chậm rất nhiều.

Rốt cuộc dù sao cũng phải cứu hài tử trong bụng Linh Lung, nếu như nàng biết rõ đó là con của Tư Đồ Nhân mà không phải Lăng Dạ, Linh Lung sẽ làm sao. Nàng sẽ thích đứa bé kia sao? Giản Minh Thần lo lắng vài ngày cũng không có đưa ra được cái kết luận.

“Thần ca, Thần ca, Lăng quản gia bên kia có việc gấp tìm ngươi.” Một hồi dồn dập tiếng gõ cửa đem Giản Minh Thần đang suy nghĩ kéo về hiện thực.

“Vân Minh làm sao vậy, từ từ nói.” Bây giờ là giờ tối, Lăng quản gia tìm mình có chuyện gì?

“Đi mau, Lăng quản gia nói Tư Đồ Linh Lung giống như muốn sinh, ra rất nhiều máu.” Vân Minh lôi kéo Giản Minh Thần tranh thủ thời gian xuống lầu.

Trong phòng khách Lăng quản gia có chút nóng nảy hướng đầu bậc thang nhìn quanh, vừa nhìn thấy Giản Minh Thần liền chạy tới: “Giản tiên sinh, Tư Đồ tiểu thư sắp sinh, một mực điên cuồng muốn tìm lệnh công tử, Giản tiên sinh có thể hay không mang lệnh công tử qua nhìn xem.”

“Hảo, ngươi trước trở về, ta lập tức mang Lạc Lạc qua.”

Tư Đồ Linh Lung không biết nguyên nhân gì đặc biệt thích Lạc Lạc, chỉ cần Lạc Lạc tại nàng sẽ không sảo không náo, mọi thứ đều biết điều.

Giản Minh Thần nhẹ nhàng thở dài, đây có lẽ là tình thương của mẹ a, Tư Đồ Linh Lung một mực rất thích Lạc Lạc, có lẽ nàng cảm giác Lạc Lạc chính là hài tử trong bụng.

Hài tử là vô tội, không quản từ nay về sau Tư Đồ Linh Lung có thích hay không thích đứa bé này, cậu phải nghĩ biện pháp lưu lại.

Lạc Lạc đang mông lung mơ màng bị Giản Minh Thần ôm đi đến nhà Lăng Dạ, hiện tại cả trang viên đều lộn xộn, khắp nơi đều là người ra ra vào vào.

“Các ngươi cút đi, không nên đụng vào hài tử của ta.” Tư Đồ Linh Lung đối với bác sĩ trong phòng lớn tiếng gào rú. Máu tươi dính vào áo ngủ của nàng, có vẻ dị thường khủng bố.

“Các ngươi còn nhìn cái gì, tranh thủ thời gian chế trụ Linh Lung a.”

Trong phòng một đám người luống cuống tay chân, Giản Minh Thần hỏi một ít chuyện Tư Đồ Linh Lung. Không thể trực tiếp mổ đẻ, chính là Tư Đồ Linh Lung hiện tại với trạng thái tinh thần như thế này làm sao có thể nghe lời bác sĩ.

Lăng Dạ thật đúng là quá tín nhiệm mình rồi, đem Tư Đồ Linh Lung bệnh nặng trực tiếp ném cho cậu, một cái người xa lạ như vậy. Có lẽ hắn căn bản là không quan tâm Tư Đồ Linh Lung chết sống a!

“Lăng quản gia, ngươi thông báo cho Lăng tiên sinh chưa? Hắn khi nào thì trở về.” Giản Minh Thần nhìn Tư Đồ Linh Lung trên giường vừa bị đánh một kim, hơi chút bình tĩnh trở lại, một đôi mắt không ánh sáng thẳng tắp nhìn xem Lạc Lạc, trong miệng không biết đang nói gì đó.

Vỗ vỗ Lạc Lạc để hắn không cần phải sợ hãi: “Lạc Lạc qua nói chuyện cùng a di đi.”

“Đã gọi điện thoại cho Lăng tiên sinh, sớm nhất cũng phải tiếng nữa mới có thể trở về. Trong này hiện tại chỉ có thể nhờ Giản tiên sinh hỗ trợ chiếu cố.”

Giản Minh Thần có chút buồn bực, tại sao phải để cho cậu, một người xa lạ tới chiếu cố Tư Đồ Linh Lung, chẳng lẽ chỉ là bởi vì cậu có cái gọi là phương thuốc gia truyền, đã giúp cho Tư Đồ Linh Lung vốn đã hoàn toàn ngây dại có một ít thần trí trở lại.

Hiện tại cậu càng ngày càng không hiểu nổi Lăng Dạ.

Thừa dịp đi toilet, Giản Minh Thần tranh thủ thời gian đi Mộng Tưởng đảo lấy ra một thùng lớn nước từ ôn tuyền. Lấy một ly nước cho Tư Đồ Linh Lung uống xong, hy vọng nàng không cần phải náo quá lợi hại.

Nhìn xem Tư Đồ Linh Lung trên tay mình nhu thuận uống nước, Giản Minh Thần nháy mắt kinh ngạc đến ngây người, Tư Đồ Linh Lung như thế nào hội đột nhiên biến ngoan.

“Ninh Ninh, tự lấy cho ta chén nước.” Đôi mắt vẫn nhìn Giản Minh Thần, không mang theo một tia gợn sóng.

Nhưng này một câu đối Giản Minh Thần mà nói không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, cái chén trong tay “ba” một tiếng liền rớt trên mặt thảm, “Ta, ta không phải Tư Đồ Ninh, ta là Giản Minh Thần.” Giản Minh Thần nói chuyện có chút nói lắp. Thật là quỷ dị, Tư Đồ Linh Lung thần trí mơ hồ lần đầu tiên cùng mình tinh tường đối thoại, lại có thể biết hắn là Tư Đồ Ninh. Thật không thể tin được.

“Ân, đúng nga, đệ đệ còn nhỏ, làm sao có thể rót nước cho ta, đến, Ninh Ninh đến bên cạnh tỷ tỷ ngồi.” Đôi mắt mê man nhìn về phía Lạc Lạc, khuôn mặt cứng ngắc lộ ra mỉm cười ôn nhu.

Giản Minh Thần dùng sức xiết chặt ngón tay của mình, nụ cười ôn nhu như vậy cậu đã bao lâu không có thấy được, hình như là từ lúc làm rõ chuyện cậu yêu Lăng Dạ, Tư Đồ Linh Lung liền nổi giận.

Đó là lần đầu tiên Tư Đồ Linh Lung đánh cậu, bây giờ nhớ tới cái tát vang dội kia giống như mặt còn nóng nhức. Cũng là từ đó về sau cậu và chị ruột coi nhau như là người lạ. Đó cũng chính là vào ngày sinh nhật của Lăng Dạ.

Tại trong yến hội sinh nhật của Lăng Dạ, Tư Đồ Linh Lung mặc lễ phục dạ hội màu trắng, giống như là cô công chúa cao ngạo. Mà bây giờ một thân máu đen, Tư Đồ Linh Lung như là sắp hóa thành bọt biển như mỹ nhân ngư, đã không còn một tia sinh khí.

Lại nhắc đến, cậu thật lâu mới có thể thấy Tư Đồ Linh Lung xuất hiện nụ cười. Nội tâm Giản Minh Thần như bị ai bóp đến đau nhức. Cậu nhẹ nhàng vuốt vuốt ngực, trong này giống như có cái gì đang quay cuồng. Làm cho cậu không cách nào hô hấp.

“Linh Lung, em sẽ cứu chị, không quản trước kia phát sinh qua sự tình gì, em nhất định sẽ cứu chị.” Giản Minh Thần dặn dò một chút Lạc Lạc ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tư Đồ Linh Lung, cùng nàng nói chuyện, không quản nàng hỏi cái gì chỉ cần đáp ứng là được.

Hiện tại trong phòng chỉ có ba người bọn họ, Giản Minh Thần cũng không sợ bị người khác trông thấy, chạy đến toilet liền hướng trong bồn tắm đổ đầy nước ôn tuyền. Hiện tại điều cậu có thể nghĩ đến chỉ là một biện pháp này.

“Lăng quản gia gọi hai cái nữ hầu tới giúp Linh Lung tắm rửa.”

“Hiện tại lúc này tắm rửa?” Lăng quản gia có chút khó hiểu hỏi Giản Minh Thần, bây giờ không phải là hẳn là nên tranh thủ thời gian để bác sĩ trị liệu cho Tư Đồ Linh Lung sao? Như thế nào còn có thời gian tắm rửa.

“Đúng, trong nước tắm ta đã thả dược, ngươi yên tâm đi, bác sĩ sản phụ khoa cũng vào đi thôi, có khả năng Linh Lung tỷ lúc tắm có thể sinh bảo bảo.”

Khá tốt phòng tắm Lăng gia khá lớn, nếu không thật đúng là không thể chứa nhiều người như vậy, hai gã nữ hầu, bốn bác sĩ, còn có Tiểu Lạc Lạc.

Lạc Lạc đi vào ai oán nhìn thoáng qua Giản Minh Thần, có chút không có ý tứ, từ khi lên tiểu học, Lạc Lạc cũng biết nam nữ khác nhau.

Giản Minh Thần sờ sờ đầu Lạc Lạc, “Lạc Lạc cần cùng a di nói chuyện thật nhiều, đừng cho a di ngủ nha.”

“Ân, con đã biết” Lạc Lạc không tình nguyện bị nhét vào phòng tắm. Tư Đồ Linh Lung đã sớm ở bên trong đại phát lôi đình, nàng phát hiện không có Lạc Lạc ở bên người, bắt đầu công kích người hầu.

Đến lúc Lạc Lạc bắt lấy tay của nàng mới an tĩnh trở lại, “Ninh Ninh, thật không ngoan, vừa rồi chạy đi đâu, tỷ tỷ lo lắng gần chết.”

Hai cái nữ hầu thấy Tư Đồ Linh Lung sắc mặt biến nhanh như vậy, kinh ngạc đến độ cái cằm thiếu chút nữa rơi xuống. Hiện tại cái nữ nhân ôn nhu như nước này cùng người vừa điên cuồng loạn xạ là cùng một người sao?

Giản Minh Thần có chút nóng nảy ở bên ngoài phòng tắm đi tới đi lui, mỗi một phút đều là dày vò. Cậu biết chỉ cần có ôn tuyền thủy thì Tư Đồ Linh Lung chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, chính là không thấy được nàng thuận lợi sinh hạ bảo bảo, cậu vẫn là nóng lòng như lửa đốt.

Không ngừng nhìn xem đồng hồ treo tường, đã qua một giờ, như thế nào còn chưa có ra.

Tại lúc Giản Minh Thần chuẩn bị xông đi vào nhìn xem, một hồi tiếng khóc nỉ non vang vọng bầu trời đêm, tâm Giản Minh Thần cũng theo tiếng khóc này trở về. Rốt cục đã sinh.

Cửa phòng tắm mở ra, một bác sĩ ôm một cái hài nhi toàn thân phấn hồng nhiều nếp nhăn đi ra mỉm cười nói: “Mẹ con bình an, hài nhi rất khỏe mạnh, chúng ta bây giờ liền cho nàng làm kiểm tra toàn thân.”

Giản Minh Thần tiếp nhận đứa bé, có chút kích động, đứa bé gái có nhiều nếp nhăn chính là hài tử được nước ôn tuyền của mình cứu. “Ân, khỏe mạnh là tốt rồi, hiện tại liền phiền toái các ngươi chiếu cố.”

Hiện tại trang viên của Lăng Dạ cũng không kém so với bệnh viện sản phụ khoa, đầy đủ hết các trang thiết bị. Giản Minh Thần để bác sĩ đem đứa bé đi làm kiểm tra thân thể, dù sao cũng sinh trong thời gian dài như vậy, nếu có thiếu hụt cái gì, sớm phát hiện cũng tốt hơn.

Lại qua một hồi lâu Tư Đồ Linh Lung mới bị ôm đi ra, trên mặt tái nhợt, đã lâm vào hôn mê.

“Linh Lung tỷ như thế nào.”

Bác sĩ nói ra: “Bây giờ trạng huống khá lạc quan, bất quá cần lập tức truyền máu. Ta đã gọi điện thoại cho bệnh viện tập trung huyết đến.”

“Trước lấy của ta, máu của ta hình như cùng Linh Lung tỷ đồng dạng.” Giản Minh Thần vén tay áo trong lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh.

Trên cái thế giới việc trùng hợp nhiều khi thật không ngờ tới. Giản Minh Thần lại cùng Tư Đồ Linh Lung là chung nhóm máu.

Lạc Lạc theo phòng tắm đi ra sau, Giản Minh Thần liền an bài cho Lạc Lạc đi gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Hôm nay Lạc Lạc cũng rất mệt mỏi.

Trong phòng an tĩnh lại, Tư Đồ Linh Lung còn đang hôn mê, cánh tay của nàng đang được nhận máu từ Giản Minh Thần, một giọt một giọt chảy vào thân thể của nàng.

“Tỷ tỷ nhất định phải hảo đứng dậy, tỷ biết không? Từ lúc trọng sinh đến nay, em phát hiện hai người chúng ta đều bị mờ mắt bởi tình yêu, nếu lúc đấy chúng ta có thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện thì có lẽ mọi chuyện đã không thành như thế, Lăng Dạ chỉ có một, người hắn yêu cũng chỉ có một. Nếu lúc đấy chúng ta có thể bắt hắn đưa ra quyết định, có lẽ hai người chúng ta đều sẽ không đến nông nỗi này.”

“Ninh Ninh” Tư Đồ Linh Lung có chút suy yếu, lúc nói chuyện rất nhẹ rất nhẹ.

“Là em, tỷ tỷ, em là Ninh Ninh.” Giản Minh Thần có chút kích động, lại thừa nhận mình là Tư Đồ Ninh.

“Còn có thể nhìn thấy em thật tốt, khi chị biết tin em bị ám sát rơi xuống biển, nếu như không phải là vì trong bụng hài tử, có lẽ chị cũng sẽ đi theo em.”

“Tỷ tỷ.” Giản Minh Thần nhìn xem Tư Đồ Linh Lung đã mở mắt ra, cặp mắt mỹ lệ vẫn không có sáng rọi, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Giản Minh Thần lấy tay nhẹ nhàng ở trước mắt nàng lung lay hạ xuống, lại không có bất kỳ phản ứng.

“Tỷ tỷ, mắt của chị.” Giản Minh Thần cố nén nước mắt, lấy tay che miệng, không để cho mình khóc lên.

“Ninh Ninh, không có việc gì, nhìn không thấy không có gì không tốt. Có đôi khi cho dù tận mắt thấy cũng không nhất định là thật sự. Nhớ kỹ lời chị, không quản làm cái gì đều phải dụng tâm đi cảm thụ, tỷ tỷ chính là biết đến quá muộn mới rơi xuống kết cục như bây giờ.”

“Tỷ, không cần phải thương tâm, từ nay về sau em sẽ chiếu cố chị, em sẽ giúp chị đem con mắt trị tốt.”

“Tỷ tỷ biết rõ, Ninh Ninh rất ngoan. Ai, nếu như thời gian có thể chuyển ngược trở lại, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không cùng em đoạt Lăng Dạ. Tỷ tỷ minh bạch, Lăng Dạ trong nội tâm căn bản không có tỷ, nếu như không phải tỷ dùng hài tử trong bụng uy hiếp hắn, hắn sẽ không cùng tỷ kết hôn.”

Tư Đồ Linh Lung ổn định lại tinh thần, tiếp tục nói: “Ninh Ninh, tỷ tỷ đã buông tay, nếu như em còn yêu Lăng Dạ thì trở về đi tìm hắn a. Từ lúc hắn nghĩ đến em đã chết, liền chưa gượng dậy nổi, chuyện của Tu La môn toàn bộ ném cho Giang Tư Lục quản, những ngày này hắn cũng đã đủ khổ rồi.”

Giản Minh Thần nhẹ nhàng hôn tay Tư Đồ Linh Lung, nguyên lai nàng không biết mình chỉ là linh hồn trọng sinh, nàng còn không biết hài tử trong bụng là của Tư Đồ Nhân, nàng còn là yêu mến Lăng Dạ. Nếu như cậu nói cho Tư Đồ Linh Lung biết hết thảy chân tướng, Tư Đồ Linh Lung sẽ làm sao, cậu thật không dám nghĩ.

Cái đoạn nghiệt duyên này hủy không chỉ là Tư Đồ Ninh, là cả ba người bọn họ. Cho dù Tư Đồ Ninh chết, Lăng Dạ cùng Tư Đồ Linh Lung cũng không an bình, bọn họ không cách nào yên tâm sống.

“Tỷ tỷ, em đã không còn yêu Lăng Dạ, em trước kia đã chết ở dưới biển, em hiện nay sẽ sống cuộc sống của chính mình.”

Tư Đồ Linh Lung nhẹ nhàng thở dài: “Ninh Ninh đem tiểu bảo bảo của tỷ ôm qua đến cho tỷ xem xem. Đứa nhỏ này đi theo tỷ có thể chịu khổ.”

“Ân, tỷ tỷ chờ một chút, em sẽ đem tiểu bảo bảo ôm qua đến.” Còn về chuyện Lăng Dạ, Giản Minh Thần là thật không nghĩ sẽ nói, vừa nghe Tư Đồ Linh Lung muốn nhìn bảo bảo, nhanh đi ra ngoài tìm nữ hầu đem bảo bảo ôm đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio