Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

chương 46: hoa nở hoa tàn (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: MynMyn

Giản Minh Thần từ phòng bếp lúc đi ra liền chứng kiến Kiều Tử Phỉ cùng Vệ Như nói chuyện thật vui, khẽ nhíu mày, trong nội tâm có chút khó chịu. Kiều Tử Phỉ vì cái gì cười cái vui vẻ như thế.

“Thần, sao lại đi lâu như vậy, còn giống như chưa có giới thiệu các ngươi nhận thức, đến bên này ngồi.” Kiều Tử Phỉ vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Giản Minh Thần ngồi vào bên cạnh mình.

“Ân, vừa rồi đã bắt chuyện qua.” Giản Minh Thần nói chuyện ngữ khí có chút lãnh, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi vào bên người Kiều Tử Phỉ.

Một bên Vệ Như có chút ít ngạc nhiên, hắn là lần đầu tiên cùng Giản Minh Thần gặp mặt a, vì cái gì tên này giống như đối với chính mình một mực có địch ý. Tuy nhiên hắn xem Giản Minh Thần cũng không có thuận mắt.

“Phải không? Vệ Như còn không nhận thức Thần a. Em ấy là ái nhân của ta, là mẹ kế của Kiều Nhạc Ninh.” Kiều Tử Phỉ lúc giới thiệu Giản Minh Thần cố ý đem ‘mẹ kế của Kiều Nhạc Ninh’ nói chậm một chút. Anh muốn nói cho Giản Minh Thần từ nay về sau hai người bọn họ chính là quan hệ phu phu, bọn họ là người một nhà.

“Phỉ, khi nào thì ăn cơm, sắp tới giờ, muốn đói chết người a.” Vệ Như như cũ lựa chọn trốn tránh cái đề tài này, hắn chán ghét chứng kiến Kiều Tử Phỉ khi nói về Giản Minh Thần hai đôi mắt sáng ngời.

“Hôm nay thật cao hứng, đi chúng ta đi vào phòng ăn trò chuyện.”

Kiều Tử Phỉ cảm giác được Giản Minh Thần đối Vệ Như địch ý, cũng minh bạch hiểu lầm hôm nay phải để cho Vệ Như đến giúp anh giải quyết. Chính là giống như Vệ Như cũng không phối hợp, anh nhắc tới chuyện hai người bọn họ, Vệ Như liền chuyển hướng chủ đề, hiện tại anh buồn bực thậm chí nghĩ thổ huyết.

“Vệ Như ngươi cùng đại ca tại nông trường sống thế nào.” Kiều Tử Phỉ giúp Giản Minh Thần gắp vài món ăn, thuận miệng hỏi tình trạng ca ca. Mấy năm này Kiều Tử Húc rất ít liên lạc với mình, tin tức của đại ca đại đa số là Vệ Như nói cho anh biết.

Cơ hồ mỗi tuần Vệ Như đều gửi cho hắn email. Nói đều là một ít lông gà vỏ tỏi tiểu sự, đơn giản là ca ca lại bắt đầu vẽ tranh, vài ngày không để ý tới hắn. Lúc là chuyện con bò sinh nghe con. Lúc thì nông trường trồng giống nho gì, chờ làm ra rượu sẽ gửi cho hắn vài bình.

“Cũng không tệ lắm, Húc vẫn như cũ, phòng vẽ tranh là tiểu lão bà của hắn, ta đây cái chính phu đều nhanh bị hắn quên lãng. Lần này trở về có một phần nguyên nhân chính là Húc muốn mở triển lãm tranh. Hắn muốn bế quan vẽ, ta buồn bực khó chịu, vừa vặn trong nhà ra một sự tình nên trở lại.”

“Đại ca vẫn thế, hắn tuy không biểu đạt ra ngoài, đừng xem hắn luôn không hay nói chuyện, chính là ngươi ở trong lòng của hắn so với hắn tròng mắt còn quan trọng hơn.”

Vệ Như không có trả lời, chỉ là cười cười. “Phỉ, ngươi luôn quan tâm Húc. Đúng rồi gian phòng trước của ta còn giữ lại không? Thật ghét ở khách sạn a, ta muốn về trang viên ở.”

Mới vừa vào cửa Vệ Như đã nghĩ kỹ, hôm nay vô luận như thế nào hắn đều muốn về trang viên ở. Hắn không thể bỏ mặc Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ hai người một mình sinh hoạt trong này. Tại Kiều Thị trang viên có lưu quá nhiều kỉ niệm tốt đẹp của hắn. Hắn muốn đem những kỉ niệm này bảo vệ tốt, không thể để cho Giản Minh Thần cải biến.

“Ách, gian phòng là còn, chính là không tiện a, ngươi cũng biết hai người chúng ta gian phòng tương liên, phòng ở cũ cách âm lại không tốt, ta sợ ảnh hưởng ngươi nghỉ ngơi. Còn là chọn gian phòng khác a!” Kiều Tử Phỉ cảm giác mình nói đủ trắng ra, Vệ Như cho dù chết da mặt vẫn cần lưu lại, chỉ cần không ở gian phòng cách vách anh vẫn có thể tiếp nhận, anh cũng không muốn để bảo bối sinh khí.

Bất quá không đợi Vệ Như trả lời, Giản Minh Thần ngược lại mở miệng: “Phỉ, cứ để cho Vệ Như lưu lại a, các ngươi không phải cùng lớn lên sao? Lâu như vậy không thấy gặp hẳn là nhiều điều cần tâm sự, huống chi ở khách sạn khẳng định không thoải mái bằng ở nhà. Ở gian phòng kia cũng không có cái gì không ổn, với lại Vệ Như ở chỗ cũ hẳn cũng sẽ thoải mái hơn.”

Giản Minh Thần đã sớm nghi ngờ cái gian phòng kia, không nghĩ tới là của Vệ Như. Vì cái gì phòng ngủ của Vệ Như cùng Kiều Tử Phỉ tương liên? Giản Minh Thần trong lòng đánh một cái dấu chấm hỏi. Nếu Phỉ đã muốn giữ lại, vậy cậu sẽ thành toàn cho, cậu ngược lại muốn nhìn Vệ Như muốn đùa giỡn hoa chiêu gì?

“Thật sự có thể lưu lại sao? Thật tốt quá, thật hoài niệm thời gian ở đâu trước kia ……” Vệ Như liên tiếp nói một đống chuyện của hắn và Kiều Tử Phỉ khi còn bé. Đơn giản là Kiều Tử Phỉ cỡ nào cỡ nào chiếu cố hắn, còn vì hắn mà cùng người khác đánh nhau.

Vệ Như nói đến là vui vẻ, Giản Minh Thần trầm mặc không nói nhìn không ra hỉ nộ. Kiều Tử Phỉ tiểu tâm can khẩn trương. Âm thầm cầu nguyện: ‘Thần, ngàn vạn không nên hiểu lầm a!’

“Ba ba, ta muốn đi ngủ, mệt mỏi quá.” Vệ Như chính là hưng phấn nói, Kiều Nhạc Ninh không nhanh không chậm giúp Kiều Tử Phỉ có lối ra.

“Hảo, ngươi mang Lạc Lạc đi ngủ a.” Kiều Tử Phỉ cảm kích dặn dò Kiều Nhạc Ninh. Anh thật sợ Vệ Như nếu cứ nói tiếp sẽ đem những tin bát quái trước kia đi ra. Tuy đều là chuyện đã qua, chính là anh hiện tại hận không thể đem tất cả những chuyện hoang đường trước kia giấu hết đi, không thể để cho tiểu bình dấm nhà anh biết được.

“Vệ Như hôm nay cũng mệt rồi, sớm một chút nghỉ ngơi.” Kiều Tử Phỉ lại khách sáo vài câu liền lôi kéo Giản Minh Thần trở lại phòng ngủ.

Ai, thật không rõ vì cái gì Thần muốn cho Vệ Như lưu lại, Vệ Như trong này chính là một bom hẹn giờ, không biết khi nào thì đem bảo bối tạc mao, bảo bối mà mất hứng anh cũng không ngày yên ổn.

Vệ Như quái đản ra sao anh rất minh bạch, nếu không hôm nay cũng sẽ không phí nhiều miệng lưỡi như vậy.

“Em còn chưa có cùng Vệ Như hảo hảo tìm hiểu, anh làm gì phải vội vã kéo em trở lại phòng ngủ.” Giản Minh Thần có chút không vui, tuy hắn không có chứng kiến đoạn thời gian kia của Phỉ, chính là hắn cũng có thể nghe một chút a. Hắn muốn biết Kiều Tử Phỉ khi còn bé là cái dạng gì.

“Trần chi ma nát kê () chuyện tình có cái gì tốt, em muốn nghe hôm nào anh kể cho nghe, từng sự kiện từ lúc anh sinh ra đến nay đều kể hết cho em.” Kiều Tử Phỉ vừa nói vừa ôm lấy Giản Minh Thần hướng phòng tắm đi, hôm nay anh cảm giác mình sắp nổ tung, cả ngày đều là chuyện xảy ra không ngừng. Anh phải tìm an ủi.

() […] ( taz chưa rõ cái này ==” có gì sẽ bổ sung sau)

“Phỉ, anh hồi còn bé trông thế nào, có ảnh chụp không, cho em xem một chút.” Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ đẩy mạnh phòng tắm còn không tự biết, tiếp tục hỏi Kiều Tử Phỉ.

“Bảo bối, lúc này chúng ta hẳn là thảo luận một ít vấn đề khác, tỷ như thảo luận một chút vấn đề gia bạo.”

Kiều Tử Phỉ từ phía sau ôm Giản Minh Thần đang đứng ở trước bồn rửa tay, một tay hoàn vuốt ve trên lưng cậu, một tay bắt đầu cởi quần áo Giản Minh Thần. Rốt cục kịp phản ứng, Giản Minh Thần nhìn qua trong gương Kiều Tử Phỉ vẻ mặt cười xấu xa, nghĩ thầm ai sợ ai a, khuya hôm nay khiến cho Vệ Như cách vách hảo hảo nghe bọn hắn như thế nào ân ái.

“Nhà của chúng ta có gia bạo sao? Em như thế nào không biết.” Giản Minh Thần xoay người, ngón tay trắng nõn ở trên ngực Kiều Tử Phỉ như có như không lướt qua.

“Bảo bối, những vết máu ứ đọng chẳng lẽ là anh tự tạo, làm chuyện xấu còn không thừa nhận tội tăng một bậc, ân, xem anh hôm nay như thế nào trừng phạt em.”

Lang trảo không thể chờ đợi được chui đi vào, nhéo nhéo tiểu mông của Giản Minh Thần, bên tai thì thầm: “Hôm nay chúng ta trong phòng tắm làm sao?”

Hai người mặc dù có qua mấy lần da thịt đều là ở trên giường, Kiều Tử Phỉ cũng muốn đổi địa phương chơi đùa, chính là Giản Minh Thần nhận định yêu yêu chỉ có thể ở trên giường, địa phương khác đều làm cho người rất mệt, Kiều Tử Phỉ yêu cầu mấy lần đều bị cậu cự tuyệt.

“Đừng, Phỉ chúng ta trở lại phòng ngủ đi.” Giản Minh Thần khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng uốn tại trong ngực Kiều Tử Phỉ năn nỉ, cậu cảm giác phòng ngủ vẫn có cảm giác an toàn hơn.

“Bảo bối, anh có thể cho đây là em chuẩn bị thức ăn ngon, để cho anh từng chút từng chút nhâm nhi.” Kiều Tử Phỉ hôn lên đôi môi, nghĩ thầm bảo bối nhà bọn họ vẫn là truyền thống, bất quá hôm nay anh muốn cho Giản Minh Thần nếm thêm một chút vui thích khác.

“Ngô ngô……” Giản Minh Thần lúc đối mặt Kiều Tử Phỉ khí thế vĩnh viễn đều thấp hơn. Vẫn đều là bị Kiều Tử Phỉ hôn mơ mơ màng màng.

“Ách, Phỉ điểm nhẹ.” Một một ngón tay lạnh buốt tiến nhập dũng đạo chặt khít. Quần của cậu không biết khi nào bị kéo xuống đầu gối, cái mông trăng trắng lộ ra trước mặt Kiều Tử Phỉ. Thông qua cái gương Kiều Tử Phỉ có thể nhìn rõ ràng ngón tay của anh là như thế nào ra ra vào vào trong lỗ nhỏ.

Vừa nghĩ tới Kiều Tử Phỉ có thể nhìn thấy cái địa phương khó xử kia, Giản Minh Thần đột nhiên nhạy cảm hơn, từng cái lỗ chân lông đều thoải mái giãn mở. Ngón tay mỗi một lần ra vào khiến cho thân thể Giản Minh Thần cũng không khỏi tự chủ run run, hé mở miệng còn theo tiết tấu Kiều Tử Phỉ phát ra rên rỉ chọc người.

“Bảo bối có phải là rất thoải mái.” Kiều Tử Phỉ cảm giác anh thật sự là tự gây nghiệt không thể sống a, thông qua cái gương chứng kiến cái miệng nhỏ phía dưới hiện ra đầm nước trong suốt, phun ra nuốt vào ngón tay của mình, tiểu gậy gộc của anh trướng đau nhức. Anh nhanh chịu không được.

“Ân, Phỉ, nhanh lên.” Lỗ nhỏ phun ra nuốt vào một hồi tựa hồ còn chưa đủ thỏa mãn, cậu muốn càng nhiều.

“Chính là lão công không thoải mái a, bảo bối có phải hay không phải làm chút gì đó.” Kiều Tử Phỉ dừng lại động tác, hôn nhẹ khóe môi Giản Minh Thần.

Ngón tay trong cơ thể đột nhiên bất động, lỗ nhỏ co rút lại một chút, tỏ vẻ bất mãn, nhưng Kiều Tử Phỉ tựa hồ cũng không nghĩ đơn giản buông tha, chỉ là hôn xuống. Giản Minh Thần biết rõ Kiều Tử Phỉ ác ma lại bắt đầu tác quái. Cánh tay lúc này bắt đầu lần xuống phía dưới quần áo Kiều Tử Phỉ. Lúc này Giản Minh Thần cũng không cố được nhiều như vậy, đã bị khống chế tư duy. Chỉ có thể theo ý nguyện Kiều Tử Phỉ đến.

Ngón tay trong lỗ nhỏ rốt cục động lại, nhưng lại bỏ thêm một cây. “Ách, Phỉ, dùng sức, a…….”

“Thần, muốn sao? Muốn liền chính mình đến.” Kiều Tử Phỉ tăng độ mạnh yếu, ba ngón tay cũng không tiến sâu bên trong, chỉ là nhẹ nhàng đút vào, ngẫu nhiên dùng ngón tay cạo hạ sâu bên trong dũng đạo. Chỉ là lực đạo rất nhỏ không cách nào thỏa mãn Giản Minh Thần. Còn dẫn đến Giản Minh Thần không ngừng đong đưa mông để Kiều Tử Phỉ có thể càng thêm dùng sức đút vào.

“Phỉ, không cần phải thế, không thoải mái.” Giản Minh Thần trì hoãn nửa ngày mới nói đầy đủ lời nói. Thân thể của cậu có bao nhiêu mẫn cảm Kiều Tử Phỉ đã sớm biết rõ, hiện tại lỗ nhỏ một mảnh đại dương mênh mông, lại không chiếm được yêu thương, Giản Minh Thần sắp điên rồi.

“Kiều Tử Phỉ bị ánh vô tội mắt của Giản Minh Thần mê hoặc, rốt cục nhẫn không nổi, vội vàng cởi ra quần dài cười nói: “Vậy trước tiên cho bảo bối thoải mái.” Nói xong liền đem ngón tay rút ra, làm cho mặt Giản Minh Thần hướng phía gương ở bồn rửa tay, bàn tay vỗ vào cái mông Giản Minh Thần: “Bảo bối nâng cái mông lên chút ít, ta nhìn không thấy lỗ nhỏ.”

“A …… Phỉ chúng ta trở lại phòng ngủ được không, không nên ở chỗ này.”

“Nguyên lai Thần không thích, vậy không làm.” Nói Kiều Tử Phỉ liền muốn xoay người rời đi.

“Đừng, Phỉ “ Giản Minh Thần tranh thủ thời gian bắt lấy cánh tay Kiều Tử Phỉ, có chút khẩn cầu hô Kiều Tử Phỉ, hiện tại tiểu động đột nhiên hư không thật là khó chịu, cậu hận chết khi không thể thoả mãn thân thể này.

“Bảo bối cũng muốn yêu thương của ta, có phải là.” Kiều Tử Phỉ cười xấu xa, nghĩ thầm hôm nay anh dùng trơn tề có lẫn chút dược tính thật là sáng suốt a. (ra là vì thế ==”)

“Ân, ta muốn Phỉ.” Nói Giản Minh Thần còn dùng cái mông cọ xát tiểu gậy gộc căng cứng của Kiều Tử Phỉ.

“Hỗn đản, Thần ngươi quá …” Kiều Tử Phỉ động thân một cái, đem tiểu gậy gộc toàn bộ đâm vào trong cơ thể Giản Minh Thần, dũng đạo ấm áp bao trùm tiểu gậy gộc của anh, Kiều Tử Phỉ nhịn không được nói ra: “Bảo bối, hảo nóng, cắn ta thật thoải mái.”

“A…… Phỉ, động.” Đột nhiên bị nhồi vào cảm giác làm cho Giản Minh Thần thoải mái ngâng cổ lên, vừa hay nhìn thấy chính mình trong gương, vẻ mặt đỏ ửng, trên trán tất cả đều là mồ hôi. Một đôi mắt vũ mị nói không nên lời. Đây là cậu sao?

Không đợi Giản Minh Thần nghĩ nhiều, sau lưng Kiều Tử Phỉ bắt đầu xông mạnh lên: “Bảo bối, lúc này còn thất thần, xem ta như thế nào trừng phạt em.”

“A, Phỉ, chậm một chút, chậm một chút, muốn hỏng.” Giản Minh Thần lời nói ngữ bị Kiều Tử Phỉ đụng làm cho đứt quãng, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng thở dốc, cùng tiếng rên rỉ của Giản Minh Thần.

“Phỉ, không cần phải như vậy.” Kiều Tử Phỉ đem Giản Minh Thần ôm cả lấy, tựa như ôm tiểu hài tử. Làm cho Giản Minh Thần theo trong gương hoàn toàn có thể nhìn rõ ràng cự vật của Kiều Tử Phỉ ra ra vào vào trong cơ thể mình.

“Bảo bối mở mắt ra, em không nhìn anh liền không để em xuống.” Kiều Tử Phỉ theo trong gương nhìn bảo bối mình yêu thương, từng cái tế bào trong thân thể đều dị thường hưng phấn, anh thích xem Giản Minh Thần bị chính mình yêu thương thẳng đến khi cầu xin tha thứ.

“A…… Vương bát đản.” Giản Minh Thần tuy nhiên ngoài miệng mắng chửi chính là còn là mở mắt ra, chứng kiến vị trí hai người mập hợp, cậu hận không được tìm động chui vào. Nhất định phải phản công, nhất định phải phản công a, nếu không cậu sẽ bị Kiều Tử Phỉ gây sức ép chết mất.

“Bảo bối thấy được không, miệng nhỏ của em cũng yêu thích ta, luôn hàm chứa ta không tha, em xem, chảy thiệt nhiều thủy. Đều chảy đến trên người của ta.” Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ hung ác đâm vào, từ mắng chửi chuyển sang rên rỉ.

Thân thể cậu thật quá mẫn cảm, chỉ cần Kiều Tử Phỉ nhẹ nhàng đụng chạm đều có thể làm cho cậu phát tiếng rên rỉ, huống chi là kịch liệt yêu yêu như vậy. Vừa rồi thời điểm cậu cũng cảm giác được trên đùi một mảnh thủy tích, đó là chứng cớ tốt nhất cho hưng phấn của thân thể cậu. Cậu cho tới bây giờ cũng không biết một người nam nhân có thể chảy nhiều thủy như vậy.

“Phỉ, không cần phải a!” Giản Minh Thần nhẹ nhàng đưa đầu cọ cái cổ Kiều Tử Phỉ.

“Ngoan, có cái gì hảo thẹn thùng, hiện tại liền ôm em trở lại phòng ngủ.” Kiều Tử Phỉ liền giữ nguyên cái tư thế này từng bước một đi trở về phòng ngủ. Kiều Tử Phỉ mỗi một bước cũng làm cho Giản Minh Thần dị thường không được tự nhiên, không phải không thoải mái, chỉ là cái này tư thế làm cho cậu không tiếp thụ được. Cậu hôm nay có chút không giống thường ngày, giống như đặc biệt tưởng nhớ Kiều Tử Phỉ yêu thương cậu, hung hăng yêu thương cậu.

“A….. Phỉ, làm gì thế “ Kiều Tử Phỉ đột nhiên rút ra cự đại, làm cho thân thể phấn hồng của Giản Minh Thần một hồi run rẩy.

“Bảo bối, tặng cho em một cái tiểu lễ vật, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.”

Vô lực nằm lỳ ở trên giường, Giản Minh Thần miễn cưỡng nói: “Lúc này còn tặng lễ vật gì.” Trước kia Kiều Tử Phỉ luôn đè cậu làm đến ngất mới ngừng, hôm nay tại phòng tắm tiền tiền hậu hậu cũng bất quá đến phút, chuyện gì xảy ra?

Giản Minh Thần không có ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe Kiều Tử Phỉ tại bên giường một hồi chuyển ‘ong ong’ gì đó vang lên?

Kiều Tử Phỉ làm cho Giản Minh Thần úp sấp trên đùi mình, cái mông ngạo nghễ ưỡn lên hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn. “A, Phỉ làm gì thế.” Giản Minh Thần ‘hoắc’ hạ xuống thẳng lên thân, chỉ thấy Kiều Tử Phỉ trên tay cầm lấy một quả trứng nhảy màu hồng phấn, còn phát ra ong ong chấn động.

“Hư, Vệ Như còn đang cách vách.” Kiều Tử Phỉ hảo tâm nhắc nhở. Anh biết rõ Giản Minh Thần da mặt mỏng.

Vệ Như! Cậu như thế nào quên mất cái này.

“Ngươi là tên khốn kiếp, đem cái kia thứ chán ghét lấy đi, ta không thích.” Kiều Tử Phỉ ai oán nhìn xem Giản Minh Thần tạc mao: “Bảo bối, cái này sẽ làm ngươi rất khoái nhạc.” Đầu tiên đem miệng Giản Minh Thần ngăn chặn, điều chỉnh tư thế cơ thể hai người, làm cho Giản Minh Thần dạng chân ở trên lưng mình. Một tay nâng mông của cậu, lặng lẽ đóng chốt mở trứng nhảy, khéo léo cầm trứng nhảy nhẹ nhàng kìm tiểu động sớm ẩm ướt rối tinh rối mù.

“Ngô ngô…..” Giản Minh Thần cảm giác được trứng nhảy lành lạnh cùng ngón tay Kiều Tử Phỉ cùng một chỗ chen vào nhuyễn tiểu động ẩm ướt, trong nội tâm không thể nói cái gì cảm giác, tóm lại chính là là lạ, không thích cũng không bài xích.

“Bảo bối không phải nghĩ tại mặt trên sao? Hôm nay lão công ta liền thành toàn cho ngươi.” Nói xong, Kiều Tử Phỉ nửa nằm xuống, nâng lên tiểu mông của Giản Minh Thần làm cho cậu ngồi vào trên tiểu gậy gộc.

“Ân, ngươi vô lại, tính để ta ở trên như thế này sao?” Tiểu gậy gộc của Kiều Tử Phỉ thoáng cái xông vào dũng đạo nhỏ hẹp, làm đến Giản Minh Thần một hồi kêu rên.

“Cái kia, cái kia, trứng nhảy còn không có lấy ra.” Có chút khó chịu khi trứng nhảy bị chen đến ở chỗ sâu trong. Kiều Tử Phỉ lôi kéo nhảy trứng tuyến ma xát điểm mẫn cảm của Giản Minh Thần.

“Không cần phải túm, a…..”

“Bảo bối có phải là rất thoải mái.” Nói Kiều Tử Phỉ dùng sức động vài cái vòng eo, đem trứng nhảy chồng chất đẩy đến chỗ càng sâu.

“Ân, Phỉ, muốn.” Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ gây sức ép không ít, khóe mắt có chút ướt át. Quá kích thích, cậu có chút chịu không được.

“Bảo bối, hảo hảo hưởng thụ phục vụ của lão công a.” Nói Kiều Tử Phỉ mở ra chốt mở trứng nhảy. Hai người đồng thời phát ra rên rỉ chọc người.

Kiều Tử Phỉ ôm Giản Minh Thần muốn lui về phía sau cái mông, một hồi mãnh lực thúc, “Bảo bối thoải mái sao? A….. Quá tuyệt vời.”

“Phỉ, lấy ra.” Giản Minh Thần vô lực ngồi ở trên Kiều Tử Phỉ, trứng nhảy trong cơ thể không ngừng chấn động làm cho tất cả lý trí đều bao phủ trong .

“Không cần phải, nhiều thoải mái như vậy a! Bất quá Thần, hô lớn như vậy, Vệ Như có thể nghe thấy tất cả a!”

“A….. Hỗn đản.” Giản Minh Thần cuối cùng một tia lý trí nói cho cậu biết, không cần ẩn nhẫn có khoái cảm, cậu chính là muốn làm cho người nào đó nghe thấy.

Hòa âm của Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần một mực vang lên đến nửa đêm, cho dù Kiều Tử Phỉ phòng ngủ cách âm tốt, Vệ Như đều nghe thanh thanh sở sở, hắn thậm chí có thể nghe được thân thể phát thanh. Một đêm này Vệ Như triệt để mất ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio