“Uy, Minh Thần, làm ta sợ muốn chết, ngươi vì cái gì một mực tắt máy.” Vân Dịch Chi tại điện thoại bên kia vội vàng hỏi Giản Minh Thần. Giản Minh Thần bất đắc dĩ, chẳng lẽ nói cho Vân Dịch Chi mình và Kiều Tử Phỉ đại chiến một trận, sau đó liền bị Kiều Tử Phỉ ăn kiền mạt tịnh, chuyện mất mặt như vậy cậu đương nhiên sẽ không nói.
“Không có gì a, ngày hôm qua uống nhiều quá, điện thoại không có điện cũng không phát hiện. Tìm ta có việc gấp?”
“Ân, đêm qua đại ca của ta gọi điện thoại tới nói thân thể gia gia rất kém, hy vọng chúng ta đi một chuyến, hắn đã phái chuyên cơ tới, ngươi đang ở đâu? Ta đi đón ngươi.”
Giản Minh Thần có chút mộng, hắn không có nghĩ đến Vân Lục Minh đột nhiên bệnh tình nguy kịch, “Ta đang ở Kiều Thị trang viên, ngươi ước chừng bao lâu tới.”
“Chậm nhất phút, ngươi thu thập đi, ta tại cửa ra vào chờ ngươi.”
“Hảo, một hồi gặp.”
Giản Minh Thần cúp điện thoại, xuất ra thuốc mỡ vội vàng bôi cho chính mình. Có lẽ hiện tại ly khai để cho bọn họ hai người đều tỉnh táo cũng tốt. Tuy cậu biết Kiều Tử Phỉ là yêu cậu, chính là cậu không cách nào tiếp nhận sự thật Kiều Tử Phỉ ngoại tình. Giản Minh Thần đã yêu liền muốn toàn tâm toàn ý yêu, muốn chân đứng hai thuyền đều không có cửa.
Sau cầm mấy bộ y phục, Giản Minh Thần phải đi đến phòng Kiều Nhạc Ninh đón Lạc Lạc. Hai cái tiểu gia hỏa còn uốn tại trong chăn ngủ, Giản Minh Thần cũng không quản Lạc Lạc có tỉnh ngủ hay không hay không, trực tiếp từ trong chăn đào người.
“Giản thúc thúc như thế nào sớm như vậy.” Kiều Nhạc Ninh có chút làm cho không rõ ràng lắm tình huống, vì cái gì Giản Minh Thần lại đột nhiên xông vào gian phòng của hắn.
Giản Minh Thần một bên thay cho Lạc Lạc bộ quần áo vừa nói: “Ta muốn mang Lạc Lạc đi thăm gia gia hắn.”
“Ba ba” Lạc Lạc liền con mắt cũng còn không có mở ra, mơ mơ màng màng gọi Giản Minh Thần.
“Giản thúc thúc đã nói với cha cháu chưa?” Kiều Nhạc Ninh ngồi xuống xoa xoa con mắt, không lẽ cha hắn còn không biết a.
“Một hồi ngươi nói cho Kiều Tử Phỉ a, hắn bây giờ còn đang ngủ.” Cho Lạc Lạc mặc xong quần áo, Giản Minh Thần ôm bảo bối nhi tử liền đi ra ngoài, có chút ý muốn chạy trốn, cậu sợ Kiều Tử Phỉ sau khi tỉnh lại không để cậu đi, cậu sợ cùng Kiều Tử Phỉ xung đột chính diện, cậu cũng sợ Kiều Tử Phỉ ngay trước mặt nói rõ quan hệ. Đôi khi Giản Minh Thần thật sự rất giống đà điểu ().
Kiều Nhạc Ninh cũng không kịp thông báo cho Kiều Tử Phỉ liền đi theo Giản Minh Thần ra trang viên, xe Vân Dịch Chi đứng ở bên ngoài trang viên. “Giản thúc thúc chừng nào thì lên máy bay.” Dưới loại tình huống này Kiều Nhạc Ninh muốn ngăn lại Giản Minh Thần đã là không có khả năng.
“Tiểu Ninh mau trở về đi, trời lạnh như vậy, đến Pháp sau ta sẽ để Lạc Lạc điện thoại về.”
Kiều Nhạc Ninh nhìn xem xe biến mất tại làn sương sớm, tranh thủ thời gian chạy trở về, nhanh chút ít nói cho Kiều Tử Phỉ, lão bà của hắn đã chạy. “Ba ba mau tỉnh lại.” Kiều Nhạc Ninh trực tiếp xông vào phòng ngủ Kiều Tử Phỉ, đem Kiều Tử Phỉ đang ngủ mơ lay đứng dậy.
“Ách, Kiều Nhạc Ninh sáng sớm ngươi hô cái gì.” Kiều Tử Phỉ ngày hôm qua cùng Giản Minh Thần gây sức ép đến đêm khuya, nói không mệt đó là giả, “Di, Thần đâu rồi.”
“Cha, ngươi đang ở đây ngẩn người cái gì, Giản thúc thúc đã đi rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Kiều Tử Phỉ sững sờ, có chút phản ứng không kịp.
“Vừa rồi Giản thúc thúc mang theo Lạc Lạc ngồi xe Vân Dịch Chi đi rồi, giống như muốn đi Pháp.”
“md, hắn lại chạy.”
“Kiều Nhạc Ninh còn thất thần làm gì vậy, tranh thủ thời gian điều tra chuyến bay Thần ngồi.”
“Nha.” Kiều Nhạc Ninh cũng là bị Giản Minh Thần làm cho choáng váng, nhìn bảo bối Lạc Lạc của mình bị mang đi, chỉ số thông minh của Kiều Nhạc Ninh thẳng tắp giảm xuống.
Chờ Kiều Tử Phỉ đổi xong quần áo, Kiều Nhạc Ninh mặt đen lên lại đi vào: “Cha, Giản thúc thúc ngồi chính là máy bay tư nhân của Vân gia, hiện tại đã bay lên.”
“Giản Minh Thần ngàn vạn không để cho ta bắt được ngươi, nếu không thì chờ xem xem.” Kiều Tử Phỉ cầm trong tay áo khoác hung hăng nện ở trên ghế sa lon.
“Cha, đó là cái gì?” Trong góc sofa có một cái bút ghi âm.
Kiều Nhạc Ninh nhặt lên bút ghi âm bút mở ra truyền phát tin: “Phỉ, điểm nhẹ đau quá, đau quá a.” “Vệ Như nhẫn hạ xuống, xong ngay đây.” ……
“Cha đây là cái gì, ngươi cùng Vệ thúc thúc?”
Kiều Tử Phỉ vừa nghe bút ghi âm, có chút không biết tư vị, xem Kiều Nhạc Ninh một mặt nghi hoặc, cau mày: “Xú tiểu tử nghĩ gì thế? Vệ Như trên mặt nổi lên một cái mụn to, ta giúp hắn bôi thuốc mà thôi.”
“Là lấy mụn thật sao? Ta còn tưởng rằng các ngươi làm cái kia?”
Kiều Tử Phỉ bạo phát: “tmd, ai đưa cho Thần, trách không được buổi tối đi uống rượu, khẳng định là em ấy hiểu lầm.”
“Bùm.” Kiều Tử Phỉ một chân đá văng cửa phòng cách vách, “Vệ Như ngươi tên hỗn đản này, đây có phải trò của ngươi không. Kiều Tử Phỉ đem ghi âm bút nện vào trên giường Vệ Như. Thụy nhãn mông lung, Vệ Như nhìn cái bút ghi âm liền minh bạch, hắn không nghĩ tới tiểu kế của mình rất nhanh bị phát hiện, bất quá đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận.
“Phỉ làm sao vậy?”
“Đừng giả ngu.” Kiều Tử Phỉ hôm nay phẫn nộ tới cực điểm, sáng sớm Giản Minh Thần mang theo Lạc Lạc chạy, còn là đi theo Vân Dịch Chi chạy, anh quả thực sắp tức điên. Hiện tại lại có bút ghi âm đột nhiên xuất hiện ở phòng ngủ, bên trong còn có những lời dễ gây hiểu lầm.
Nếu như cái này thật sự là Vệ Như làm, Kiều Tử Phỉ sẽ giết Vệ Như, anh hận nhất đúng là người phản bội. Đêm qua nếu như Giản Minh Thần thật cùng Tiểu Ngạn làm nói không chừng anh sẽ đem Giản Minh Thần giết chết.
“Phỉ, đây không phải bút ghi âm của ta, ngươi cũng biết ta chưa bao giờ dùng thứ này.” Vệ Như ngông nghênh theo trong chăn chui đi ra, lộ ra g ngực trắng nõn.
“Lần trước ngươi để cho ta giúp ngươi lấy mụn, trong phòng chỉ có ta và ngươi hai người, chẳng lẽ đây là quỷ làm.”
“Phỉ nếu như ngươi không tin ta, cho dù ta nói cái gì ngươi cũng sẽ không tin tưởng, ta làm gì cũng không thể giải thích.” Vệ Như hơi hơi hất càm lên nhìn xem Kiều Tử Phỉ. Hiện tại hắn tức giận như thế khẳng định cùng Giản Minh Thần giận dỗi, tốt nhất là chia tay rồi, ha ha. Vệ Như trong tâm cuồng tiếu, nhưng trên mặt như cũ giả bộ phi thường khổ sở.
“Vệ Như ngàn vạn đừng để cho ta biết đây là ngươi làm.” Kiều Tử Phỉ trong nội tâm cũng có chút mơ hồ, bình thường hắn đối người khác hung ác, chính là đối mặt Vệ Như ác độc không đứng dậy nổi, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Vệ Như là dạng tính cách gì hắn biết, tâm địa thiện lương nhu thuận, hoàn toàn là không có tâm cơ hại người. Cái bút ghi âm này có phải là có người giả tạo hay không còn phải để chờ xem??
…
Kiều Tử Phỉ tạm thời buông tha Vệ Như, nếu như nói là Kiều Tử Phỉ thiện lương, cái kia thật đúng là thực xin lỗi hai chữ thiện lương này, có thể theo trở thành gia chủ Kiều Thị làm sao có thể thiện lương đây. Huống chi hắn còn là lão đại của Thiên Hòa bang, một cái đầu lĩnh hắc đạo nói thiện lương thật sẽ bị cười đến rụng răng.
Về chuyện bút ghi âm này chỉ cần cẩn thận suy nghĩ, Kiều Tử Phỉ hoàn toàn có thể xác nhận đây là chắn là chuyện tốt của Vệ Như đem đến, Kiều Thị trang viên không phải tòa nhà bình thường, đến cả người hầu đều không cho tiến, ai dám giở trò quỷ ngay trước mắt anh.
…
Hiện tại anh chỉ là cố gắng cho mình tìm một cái lý do để không nổi giận, Vệ Như không phải người của anh, anh không thể tự tiện xử trí.
Kiều Tử Phỉ biết được Giản Minh Thần ngày hôm qua đột nhiên hoài nghi mình cùng Vệ Như có một chân đại khái cũng là bởi cái bút ghi âm bút này.
“Kiều Nhạc Ninh kêu Leo chuẩn bị máy bay, ta muốn đi nước Pháp.” Thần hiện tại thật sự là cánh đã cứng cáp rồi, xem ra đêm qua trừng phạt còn chưa đủ, sáng sớm lại vẫn có khí lực để chạy, bắt trở lại không làm cho cậu một tuần lễ không xuống giường được thì anh không còn là Kiều Tử Phỉ. Kiều Tử Phỉ lần này là chân hỏa đại, anh chán ghét cảm giác Giản Minh Thần không tại bên cạnh.
Bên kia Kiều Tử Phỉ nổi trận lôi đình, sai máy bay tư gia chuẩn bị đuổi theo Giản Minh Thần. Bên này Giản Minh Thần đã lên máy bay. Vì cái gì có một loại dự cảm bất hảo?
“Ba ba, đói bụng.” Lạc Lạc bị Giản Minh Thần như vậy gây sức ép đã sớm tỉnh, đến bây giờ hắn cũng không biết ba ba muốn dẫn hắn đi đâu.
“Ngoan, Lạc Lạc đều là ba ba không tốt, đến chúng ta trước rửa mặt.” Hắn mặt đều không rửa liền bỏ chạy, có thể thấy được hắn cỡ nào vội vã muốn chạy trốn.
“Đi rửa mặt a, trên phi cơ đã sớm chuẩn bị tốt, ta đã phân phó đầu bếp chuẩn bị bữa sáng, Lạc Lạc rửa mặt xong khẳng định có bữa sáng ăn.”
“Cám ơn ngươi Dịch Chi.”
“Minh Thần khách khí với ta làm gì.” Vân Dịch Chi đi đón Giản Minh Thần thời điểm liền phát hiện ánh mắt của hắn có chút sưng đỏ, trong lòng của hắn hiểu rõ, chỉ là không biết kết quả như thế nào?
Ba người ăn bữa sáng phong phú, Vân Dịch Chi trong lúc vô tình hỏi: “Minh Thần, Kiều đại tổng tài như thế nào không có cùng đi với ngươi.” Giản Minh Thần xiết dĩa trong tay lại, miễn cưỡng cười: “Cũng đã cuối năm, chuyện trong nhà hắn tương đối nhiều.” Giản Minh Thần có chút quẫn bách, chuyện của hắn và Kiều Tử Phỉ mặc dù không có nói ra nhưng mọi người trong lòng đều biết rõ. Hiện tại hắn cùng Kiều Tử Phỉ náo như vậy, cũng không muốn để cho mọi người biết rõ, vì hắn lo lắng. Đối với Vân Dịch Chi, có thể xem như bằng hữu tốt nhất của hắn. Tuy nhiên hắn biết Vân Dịch Chi đối với hắn cũng báo hữu ái mộ chi tâm, có thể Giản Minh Thần không nghĩ làm rõ, hắn thầm nghĩ muốn cả hai làm bằng hữu, mà không phải ái nhân.
Vân Dịch Chi nhìn nhìn Giản Minh Thần cười khổ không có tiếp tục hỏi, chủ đề vừa chuyển sang gia gia Lục Vân Minh của hắn. Tuy Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ không có chính thức chia tay, nhưng là hắn Vân Dịch Chi lần này đem Giản Minh Thần đi Pháp sẽ không để cho bọn họ hai người tái hợp lại.
“Dịch Chi ngươi nói Vân gia gia bệnh tình như thế nào đột nhiên chuyển biến xấu.” Giản Minh Thần uống một ngụm cà phê nghi ngờ hỏi.
“Từ lúc Giản lão gia qua đời về sau thân thể gia gia càng ngày càng không xong, một người đã không còn ý niệm sống, cho nên cũng không tránh được.”
“Ân, tình yêu thật sự là làm đau người, nhiều năm như vậy còn uy lực lớn như thế.”
Hai người hàn huyên một hồi, Giản Minh Thần liền ôm Lạc Lạc đi nghỉ ngơi, ngày hôm qua cũng không còn là nghỉ ngơi tốt, thân thể hiện tại còn rất không thoải mái, cậu tìm lý do đi ngâm ôn tuyền thả lỏng một hồi.
Vân Dịch Chi nhìn xem cửa đóng lại, khóe môi hơi hơi nhếch lên, hắn cảm giác hắn cách Giản Minh Thần càng ngày càng gần.
Từ Z quốc đến nước Pháp thời gian không ngắn, hết tiếng đồng hồ mới đến. Tuy nhiên trên phi cơ thiết bị đầy đủ mọi thứ, chính là Giản Minh Thần còn là mệt mỏi quá, vừa xuống phi cơ tại trong xe lại bắt đầu buồn ngủ.
Một bên Vân Dịch Chi nhìn xem Giản Minh Thần ôm Lạc Lạc lại bắt đầu ngủ, nụ cười trên mặt dần dần mở rộng, Giản Minh Thần đôi khi thật sự rất đáng yêu, vừa lên máy bay đã ngủ, hơn tiếng đồng hồ trừ ăn cơm cơ bản đều là ngủ, lúc ngủ còn thích ôm gì đó, bắt đầu là Lạc Lạc, về sau Lạc Lạc phiền lại biến thành ôm gối, khi đó Vân Dịch Chi thật muốn trở thành ôm gối của Giản Minh Thần.
Nhìn xem bên cạnh người đã ngủ say, Vân Dịch Chi nhẹ nhàng hôn xuống khóe môi Giản Minh Thần, đây là bí mật nhỏ của hắn, lúc Giản Minh Thần ngủ hắn luôn đi vụng trộm hôn môi môi Thần. Tuy nhiên không chiếm được đáp lại, nhưng tâm của hắn cũng tràn đầy hạnh phúc.
Vân Lục Minh ở tại biệt thự vùng ngoại ô nước Pháp, Giản Minh Thần mang theo Lạc Lạc chạy đến thì Vân Lục Minh cơ hồ không biết bất luận kẻ nào. Giản Minh Thần nhìn xem Vân Lục Minh trên giường bệnh, trong nội tâm không thể nói đến cái gì tư vị. Ái nhân cũng đã rời đi, một thân một mình giãy dụa tại hồng trần, không thể nghi ngờ là bi ai. Lão nhân vừa bị tiêm một phát, chốc lát liền chậm rãi ngủ. Giản Vân Phong một mực chờ đợi ở bên cạnh.
“Cha, ngươi có khỏe không?” Giản Minh Thần đi qua cùng Giản Vân Phong song song đứng.
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, lão gia tử hiện tại cần nghỉ ngơi.” Giản Vân Phong tinh thần có chút uể oải, một bên Cốc Tiểu Bắc một mực cầm lấy tay của ông.
Chú thích:
() Khi bất ngờ gặp nguy hiểm, không kịp chạy, đà điểu liền áp sát phần đầu và cổ xuống mặt đất, hoặc vùi đầu vào trong cát. Người ta thường chế giễu hành động đó của đà điều và còn dùng “chính sách đà điểu” để ví von người không dám nhìn thẳng vào hiện thực. => em Thần chính là thế này.
Thực ra mọi người đã nghĩ oan cho đà điểu. Khi sợ hãi hoặc phát hiện thấy kẻ thù đã điểu sẽ áp sát cổ xuống mặt đất cuộn mình thành một khối, chính là lợi dụng màu lông nâu tối của mình để ngụy trang giống với một khối đá hoặc bụi cây. Đây là biện pháp tự bảo vệ mình trong lúc nguy cấp.