Edit:MynMyn
Một đám người tại ăn cơm trưa thời điểm, ngoại trừ nhìn thấy Tư Đồ lão gia tử Giản Minh Thần đều không có nhìn thấy phụ thân kiếp trước cùng Tư Đồ Việt. Giản Minh Thần nghi hoặc, hiện tại Tư Đồ lão gia tử thân thể không tốt, bên ngoài chủ sự hẳn là Tư Đồ Việt, vì cái gì Vân Gian Niên lại chạy tới gặp Tư Đồ lão gia tử để bàn việc, theo lý thuyết hắn hẳn là đi tìm Tư Đồ Việt chứ.
‘Ông bạn già ngươi trước ngồi chơi, ta mang Minh Thần đi lấy chút ít phương thuốc.’
‘Đi đi, đi đi, đem tất cả phương thuốc ông cất giấu đưa hết cả cho Tiểu Thần đi.’
‘Ông bạn già ngươi hóa ra có hắc tâm như vậy a.’
‘Ha ha, muốn chiếm chút tiện nghi của ông thật không dễ dàng a.’
Giản Minh Thần theo Tư Đồ lão gia tử vào thư phòng. Chỉ thấy Tư Đồ lão gia tử lấy từ trên giá sách vài cuốn sách, thân thủ tại giá sách nhấn một cái, một cửa phòng bí mật được mở ra. Giản Minh Thần không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nhìn Tư Đồ lão gia tử, lại nói không ra lời. Mật thất của Tư Đồ gia sao có thể dễ dàng mở ra trước mặt người khác nhu thế.
‘Ninh Ninh nhìn cái gì, còn không đi theo ta vào.’
‘Vâng.’
Giản Minh Thần vừa đi được một bước, đột nhiên hóa đá. Vừa rồi Tư Đồ lão gia tử gọi cậu cái gì? Ninh Ninh? Chẳng lẽ Tư Đồ lão gia tử biết cậu là Tư Đồ Ninh.
‘Gia gia?’
‘Đi theo ta, ta biết rõ trong lòng cháu có nghi hoặc.’ Tư Đồ lão gia tử liền tiến vào mật thất.
Mật thất này là chỗ lúc nhỏ Giản Minh Thần thường xuyên tới, trong này có rất nhiều sách thư cùng một ít đồ cổ, tranh chữ. Hiện tại ngẫm lại những sách kia hẳn là sách thuốc a, dù sao tiền thân của Tư Đồ gia tộc cũng là trung y thế gia.
‘Đẩy ta đến trước bàn sách bên kia.’ Giản Minh Thần dựa theo chỉ thị của Tư Đồ lão gia tử, hai người đi trước bàn sách thoạt nhìn rất cũ kỹ.
Tư Đồ lão gia tử từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển y thuật cùng một cuốn phương thuốc. ‘Lần trước cháu tới trộm tủ bảo hiểm của Tiểu Việt, ta liền đoán được là cháu, khi đó ta liền nghĩ: A, Ninh Ninh chỉ cần còn sống là tốt rồi, nó hẳn là đang sống cuộc sống của riêng mình, mà không phải bị trói buộc tại Tư Đồ gia, trong cái g giam này. Cho nên gia gia cũng không đi tìm cháu, ta chỉ là ở chỗ tối nhìn xem cháu sống thế nào, nhưng gia gia cũng rất cao hứng.’
‘Gia gia.’ Giản Minh Thần quỳ gối xuống bên cạnh Tư Đồ lão gia tử, nhỏ giọng khóc lên. Cậu vì muốn rời khỏi Tư Đồ gia, muốn bay lượn mà đã từ bỏ vị này lão nhân hiền lành này, cậu thật thống hận sự ích kỷ của mình.
‘Ninh Ninh cũng đã lớn, như thế nào còn khóc. Ngươi, đứa nhỏ này chính là tấm lòng mềm yếu, còn luôn gầy như thế, ăn như thế nào cũng không lớn được.’
‘Gia gia.’ Giản Minh Thần ai oán nhìn Tư Đồ lão gia tử, tính tình của cậu đôi khi là có chút mềm, cho dù tiếp nhận nhiều huấn luyện cũng không đổi được.
‘Tốt lắm, không cười cháu nữa, tới đây lấy một ít sách thuốc cầm lấy đi nghiên cứu, việc gia gia muốn cho cháu kế thừa Tư Đồ gia cũng không phải là đùa giỡn, chỉ hy vọng cháu có thể đối xử tử tế với những phương thuốc này, đây đều là tổ tiên truyền lại, ta cũng không hy vọng hủy ở trên tay ta.’
‘Gia gia, người yên tâm, cháu nhất định sẽ làm cho bọn chúng tiếp tục lưu truyền xuống dưới.’
Giản Minh Thần không hỏi Tư Đồ lão gia tử là làm sao biết mình là Tư Đồ Ninh, Tư Đồ lão gia tử cũng không có hỏi Giản Minh Thần có hay không nghĩ trở lại Tư Đồ gia tộc. Hai người giống như là cặp ông cháu bình thường, đàm luận về thành tích trung y cũ của Tư Đồ gia tộc, đàm luận về tình trạng thân thể của Tư Đồ lão gia tử, đàm luận Giản Minh Thần có thể đến nhà cũ ở vài ngày, thậm chí đàm luận buổi tối ăn món gì.
‘Gia gia, chỗ này của cháu có không ít thuốc bổ, người nhớ ăn, rất tốt đối với thân thể.’ Giản Minh Thần thật hy vọng Tư Đồ lão gia tử có thể sớm khỏe lại.
‘Tiểu Thần, từ nay về sau nên thường xuyên đến thăm lão già ta nhé.’
‘Ân, nghỉ hè cháu nhất định sẽ tới.’ Giản Minh Thần cũng muốn thân thiết nhiều hơn với gia gia.
‘Ông bạn già cứ coi cháu của ta như tôn tử cũng được, cũng không có khác biệt mấy.’ Vân Lục Minh biết rõ Tư Đồ lão gia tử mất đi tôn tử, trong nội tâm khó chịu, nếu hắn đã thích Tiểu Thần, vậy cứ để cho Tiểu Thần hảo hảo bồi hắn.
‘Ha ha, thật sự là hâm mộ ngươi a.’ Chỉ qua một trưa, tinh thần của Tư Đồ lão gia tử tốt lên không ít, có thể cùng Tư Đồ Ninh gặp lại với ông mà nói là một việc thiên đại mỹ sự.
Giản Minh Thần rời khỏi Tư Đồ gia, tâm tình cũng rất tốt, khóe môi một mực nhịn không được cong lên. Cậu hiện tại có hai gia gia, có ba ba, có nhi tử, còn có Kiều Tử Phỉ, cậu chưa từng nghĩ tới hạnh phúc sẽ cách hắn mình như thế.
Vân Gian Niên sau khi rời khỏi Tư Đồ gia liền tách ra, hắn hiện tại có rất nhiều chuyện cần đi xử lý, chỉ là thời điểm trước khi rời khỏi có hỏi Giản Minh Thần, nếu như Kiều Tử Phỉ thật sự là chủ mưu phía sau màn độc thủ, cậu định thế nào.
Giản Minh Thần có chút mộng, cậu chưa từng có nghĩ tới Kiều Tử Phỉ sẽ cùng Vân gia đối nghịch, nói như thế nào thân thể này cũng là dòng máu Vân gia, Kiều Tử Phỉ chắc sẽ không để đẩy mình vào chỗ khó.
Bất quá nghe Vân Gian Niên nói như vậy, trong lòng của cậu luôn có điểm vướng mắc.
Trở lại Z quốc Giản Minh Thần cũng không có đem chuyện này nói cho Kiều Tử Phỉ, cậu cảm giác mình nên tín nhiệm Kiều Tử Phỉ, không cần phải đem những chuyện không vui này nói cho hắn biết.
‘Phỉ, có nhớ em hay không.’ Giản Minh Thần vừa xuống phi cơ liền bổ vào trong ngực Kiều Tử Phỉ, mặc dù mới vài ngày không gặp, nhưng cậu đã nhớ muốn chết.
‘Nghĩ, dĩ nhiên muốn, hận không thể mỗi ngày đem ngươi đọng ở trên người.’ Kiều Tử Phỉ vỗ vỗ mái tóc rối loạn của Giản Minh Thần.
‘Ha ha, Phỉ lúc anh nói lời này có thể hay không đừng cười kiểu hèn mọn bỉ ổi, toàn thân tóc gáy em sẽ nhảy ra a.’
‘Cục cưng bé nhỏ của anh đi rồi, trở về để cho anh ăn thật ngon mới là chính sự, mấy ngày nay anh đều nghẹn muốn điên rồi.’
Giản Minh Thần hóa đá, Kiều Tử Phỉ cả ngày nghĩ cái gì a!!
Từ chỗ của Tư Đồ lão gia tử cầm được nhiều phương thuốc như vậy, Giản Minh Thần trở lại Kiều Thị trang viên lại bắt đầu sự nghiệp trồng trọt, không có việc gì lại dựa theo sách thuốc chế ít dược hoàn, chỉ là không có người thích hợp để làm thí nghiệm thuốc, không biết hiệu quả sẽ như thế nào.
Kiều Tử Phỉ thì càng ngày càng bận rộn, bên Châu Âu giống như tạo thành đánh giằng co, tất cả mọi người tổn thất không ít thế lực. Kiều Tử Phỉ cũng thường xuyên bay đi Châu Âu, không thể cùng Giản Minh Thần cùng một chỗ càng làm cho tính tình của cậu biến thành dị thường xấu.
Giản Minh Thần vốn còn một năm mới tốt nghiệp, bất quá thấy Kiều Tử Phỉ luôn bận rộn như thế, cậu cũng muốn giúp đỡ chút gì đó cho Kiều Tử Phỉ, liền quyết định sớm tốt nghiệp, dù sao đến trường với cậu mà nói chỉ là vì thể nghiệm cuộc sống mà thôi.
Đánh xong luận văn thời điểm đã đêm khuya, Giản Minh Thần nhìn đồng hồ, phải đi phòng bếp giúp Kiều Tử Phỉ chuẩn bị bữa ăn khuya, hôm nay vừa về đến Phỉ liền chui trong thư phòng đến bây giờ đều không đi ra, đoán chừng là gặp chuyện khó giải quyết.
Hầm một ít nước canh cho dễ tiêu, Giản Minh Thần chuẩn bị bưng cho Kiều Tử Phỉ uống.
‘Leo, ngươi bên kia bắt đầu có thể thu lưới, làm cho bọn họ nhảy nhót quá lâu rồi, ta đều mệt mỏi.’
‘Ân, những địa bàn mất đi tất cả đều tìm lại cho ta, mang một ít lợi tức tốt lắm.’
‘Ha ha, ta cho tới bây giờ chưa nói ta là người tốt.’
Ngoài cửa Giản Minh Thần sững sờ, chẳng lẽ Kiều Tử Phỉ thật sự là chủ mưu phía sau màn độc thủ, hắn muốn độc đại Châu Âu. Bàn tay bưng đồ chỉ có run rẩy, nội tâm một thanh âm tại nói cho cậu biết, Kiều Tử Phỉ sẽ không làm như vậy, khẳng định có hiểu lầm. Chính là cậu lại nghe nhất thanh nhị sở.
‘Di, Thần như thế nào không vào, đây là hầm súp cho anh sao?’ Kiều Tử Phỉ nói chuyện điện thoại xong, nhìn lại Giản Minh Thần thấy cậu ở cửa thư phòng bưng đồ ăn ngẩn người.
‘Nha, không có việc gì, vừa rồi thấy anh gọi điện thoại, không định quấy rầy, anh mau uống lúc còn nóng.’ Giản Minh Thần sửa sang lại tâm tình, đem súp đưa tới trên bàn, ý bảo Kiều Tử Phỉ nhanh nhanh uống.
‘Ân, đúng là Thần Thần quan tâm anh nhất a, mấy ngày nay sắp mệt chết đi được, bất quá rất nhanh liền xong, chúng ta sau đó cùng đi nghỉ phép được không.’ Kiều Tử Phỉ một bên uống súp một bên hỏi Giản Minh Thần.
‘Hảo, chúng ta thật lâu không có đi ra ngoài chơi.’
‘Thực xin lỗi, gần đây bận quá nên lạnh nhạt bảo bối.’ Kiều Tử Phỉ ôm lấy eo Giản Minh Thần, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói.
‘Phỉ không cần phải nói như vậy, em không thèm để ý những điều này, chỉ cần mỗi ngày có thể gặp lại anh em liền rất vui vẻ.’
‘Thần thật sự là hiền thê a.’
‘Ách, hỗn đản, anh mới là hiền thê.’ Giản Minh Thần tạc mao, cậu cũng muốn làm lão công a, chính là Kiều Tử Phỉ quá cường hãn, đáng giận là cậu chỉ có thể thua trên người Kiều Tử Phỉ, phỏng chừng đời này là không thể xoay người đi.
‘Nha, nha, lão bà đại nhân sinh khí rồi, vậy thì lão công ta phải tới hảo hảo trấn an a.’ Không đợi Giản Minh Thần phản kháng, Kiều Tử Phỉ ôm người hướng phòng ngủ đi. Hai người cùng một chỗ đã lâu rồi, chính là không biết vì cái gì hắn đối Giản Minh Thần nhiệt tình cho tới bây giờ sẽ không có giảm bớt qua, ngược lại càng ngày càng đậm.
Ngày hôm sau Giản Minh Thần rời giường, thời điểm Kiều Tử Phỉ đã đi rồi, nhu nhu phần eo có chút bủn rủn, bắt đầu mặc quần áo, hôm nay cậu có hẹn Tiểu Ngạn cùng một chỗ uống cà phê. Gần đây hai người cũng hay đi lại, thường xuyên cùng một chỗ uống cà phê, đi dạo, đi quán bar. Kiều Tử Phỉ dù sao cũng quá bận, không có khả năng luôn cùng cậu cùng một chỗ, đôi khi có một bằng hữu tại bên người, Giản Minh Thần cảm giác thật thoải mái.
‘Uy, Tiểu Ngạn ngươi đang ở đâu, một hồi ta lái xe đi đón ngươi.’ Giản Minh Thần bên cạnh thay quần áo gọi điện cho Tiểu Ngạn.
‘Như thế nào lại đi chỗ đó, chỗ thật xa, ha ha, không có việc gì, một hồi ta đi đón ngươi.’
Giản Minh Thần dựa theo địa chỉ Tiểu Ngạn cung cấp đi mất nửa ngày mới tìm được. Lại là một kho hàng hoang vắng, trong này giống không bộ dáng có người ở.
‘Thần ca trong này, trong này.’ Giản Minh Thần đang lúc mê man, Tiểu Ngạn theo một gian trong kho hàng đi ra ngoài đến cùng Giản Minh Thần chào hỏi.
‘Trời ạ, Tiểu Ngạn làm sao ngươi chạy tới trong này.’
‘Có chút chuyện gì cần xử lý mà thôi.’
Giản Minh Thần vừa đi vào kho hàng, còn chưa có nhìn rõ bên trong, đã bị người từ phía sau lưng một chưởng đánh ngất xỉu. Cậu có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiểu Ngạn, cũng muốn hỏi đây là vì cái gì, lại cái gì cũng không nói nổi, hắc ám đã nuốt sống ý thức của cậu.
Sáng sớm Kiều Tử Phỉ lúc làm việc cũng cảm giác có chút tâm thần không tập trung, cả buổi sáng đều hốt hoảng. Thẳng đến khi nhận được cuộc điện thoại thần bí, Kiều Tử Phỉ triệt để lạnh cứng, Thần của hắn cư nhiên bị bắt cóc. Khẩu vị của người bắt cóc cũng không nhỏ, muốn mình ở Châu Âu nhường lại địa bàn.
‘MD, ta mời các ngươi đến đều là ăn không ngồi rồi sao?’ Một đám bảo tiêu đứng ở trước mặt Kiều Tử Phỉ đều bị mắng xối xả. Không khí trong văn phòng bị đè nén khiến mọi người cũng không dám thở dốc, hiện tại Kiều Tử Phỉ tùy thời đều có thể giết người. Bọn họ cũng không dám giải thích nói Giản Minh Thần không cho bọn họ đi theo.
‘Còn thất thần làm gì vậy, còn không đi tìm người cho ta.’ Kiều Tử Phỉ sau khi phát giận một trận, mang theo một đám người trực tiếp hướng kho hàng chạy đi. Trên người Giản Minh Thần có thiết bị truy tìm, anh muốn tìm Giản Minh Thần dễ như trở bàn tay.
Kiều Tử Phỉ cho tới bây giờ đều không có khẩn trương qua như thế, anh biết rõ đám người này khi chưa có được thứ muốn sẽ không thương tổn Giản Minh Thần. Chính là anh lo lắng, anh phải lập tức nhìn thấy Giản Minh Thần.
‘Lão đại, đã xác định bên kia ít nhất có vài người, chúng ta bây giờ người chưa đủ.’
‘Các ngươi bọn phế vật này, có thời gian nói cho ta biết, còn không bằng nhanh sai kêu thêm người.’ Kiều Tử Phỉ gương mặt lạnh lùng, khủng bố muốn chết. Trong xe tất cả mọi người cảm giác sắp bị đông cứng chết.
Giản Minh Thần lúc tỉnh, cổ đau nhức muốn chết, một phát vừa rồi không hề nhẹ.
‘Thần ca ngươi đã tỉnh, thực xin lỗi, ta không biết bọn họ ra tay mạnh như vậy.’ Tiểu Ngạn ảo não nâng dậy Giản Minh Thần dậy, để cho cậu tựa ở kho hàng hàng hóa.
‘Tiểu Ngạn đây là chuyện gì?’ Giản Minh Thần tỉnh lại nhìn nhìn bốn phía, đây là một kho hàng bông, tay chân của cậu đều bị cột, cách đó không xa đứng mười mấy người không biết đang thương lượng cái gì.
‘Thần ca, ngươi đừng hỏi, ta thực xin lỗi ngươi, chính là ta không thể không làm như vậy, ta yêu ngươi, ngươi một mực cũng biết không phải sao? Ta là muốn cùng ngươi cùng một chỗ.’
Giản Minh Thần ngạc nhiên, cậu cho là cậu cùng Tiểu Ngạn đã sớm xác định bọn họ là bằng hữu tốt, có thể nói lời tri tâm, nhưng là bây giờ mọi thứ đều không giống với suy nghĩ của hắn.