Một mảnh im lặng bao trùm toàn bộ bên trong phòng ngủ, cho dù đang đứng, hay ngồi trên giường, đều nín thở tập trung tư tưởng, không dám phát ra nửa điểm âm thanh. Ánh mắt mọi người đều dừng tại mỗi nét bút hạ xuống, từng nét từng nét hình thành nên một bước tranh sơn thủy. Nhưng có một tầm mắt chậm rãi chuyển dời từ bức tranh lên tác giả. Hắn nhìn chăm chú nét mặt nghiêng nghiêng của Lục Bất Phá, gương mặt vốn luôn nghiêm túc lúc này phá lệ nhu hòa, thậm chí… có nguy cơ chuyển sang trạng thái si ngốc. Mà một người khác cũng chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua trên người Lục Bất Phá, không thể che dấu nội tâm kích động cùng kính nể, nhịp tim cùng hô hấp có chút dồn dập.
Lục Bất Phá không hề phát hiện các loại ánh mắt phức tạp dừng ở trên người hắn. Bức họa này không chỉ là một phần lễ vật, còn bao hàm cả lời xin lỗi nồng đậm của hắn. Để chuẩn bị cho việc xuyên qua, mẹ buộc hắn học đủ thứ từ đông sang tây, hiện tại hắn lại cảm thấy mẹ đã nương tay nhiều, sao không bắt hắn học thêm nhiều món nữa chứ. Hắn còn chưa có học điêu khắc, hay châm cứu trong y học cổ truyền, mà điều quan trọng nhất chính là hắn chưa học nấu ăn. Nấu cho Pha-ra-ông một tô chân gà hầm hẳn cũng có thành ý đi.
Thời gian dần trôi qua, nhưng những người có mặt đều không hề hay biết, không rõ là ai mở cảm ứng đèn lên, bọn họ mới phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối đen. Mà người đang quỳ rạp trên mặt đất không hề phát hiện, động tác trên tay không hề tạm dừng.
“Hiên Viên Chiến, nước.” Đột nhiên, hắn ra tiếng. Người bị gọi đích danh trong mắt liền hiện lên ánh sáng, bước đến bên cạnh hắn, đưa ly nước qua.
Lục Bất Phá uống vào một ngụm, không nuốt xuống, mà phun lên tấm vải. Phun được nữa chén, hắn đem phần còn lại một hơi uống hết, mới liếm liếm khóe miệng: “Ngươi thông báo cho Pha-ra-ông, hai tiếng sau ta đến bái phỏng.”
“Được.”
“Lại cho ta một ly nước đầy.”
“Được.”
Hiên Viên Chiến đứng lên đi rót nước, Lục Bất Phá tiếp tục cuối đầu vẽ tranh. Hành động tương hỗ giữa hai người hoàn toàn tự nhiên, trên mặt Hiên Viên Tri Xuân hiện lên nét tự hào, có người trong mắt còn lộ ra nồng đậm hâm mộ. Âu Dương Long liếc nhìn Thượng Quan Nông cùng Tư Không Vô Nghiệp một cái, rồi cùng tầm mắt Tư Không Vô Nghiệp ở trên không “Đùng đoàng” hai cái mới thu hồi. Cả hai đều không vừa mắt đối phương, không tại sao cả, chỉ là không vừa mắt.
Hiên Viên Chiến rất nhanh trở lại, uy Lục Bất Phá uống nước xong, thấy hắn yên ổn vẽ tranh, mới đứng lên quay về chỗ cũ tiếp tục nhìn chăm chú, thỉnh thoảng phiêu mắt nhìn Thượng Quan Nông. Đối phương ôn nhu cười cười khi tầm mắt cả hai chạm nhau, hắn liền khôi phục âm trầm. Từ giờ trở đi, hắn chính thức xem Thượng Quan Nông không vừa mắt.
…
“A ── cuối cùng cũng xong rồi.” Đem bàn chải vất qua một bên, Lục Bất Phá vươn người duỗi thắt lưng. Có người tiến lên, hắn vội vàng nói: “Đừng lại đây! Còn chưa khô đâu.” Người tới gần lập tức lui trở về.
Hai chân run lên, cánh tay ê ẩm, Lục Bất Phá lấy ngón tay chấm thuốc màu đen, rồng bay phượng múa ở góc bên phải viết xuống đại danh của mình, còn có một hàng chữ nhỏ: “Tặng Pháp Lý Bố Pha-ra-ông, biểu đạt sự cảm tạ đối với ngài”. Thấy hắn lấy tay ngón tay viết, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, quá thần kỳ!
Toàn bộ đã xong, Lục Bất Phá giương mắt xem xung quanh, tốt lắm, thời điểm cũng không sai lệch. Miễn cưỡng đứng lên, thân thể hơi lảo đảo liền được một người vững vàng đỡ lấy, hắn cười nói: “Cám ơn.”
Người nào đó với hai mắt si mê chỉ cười cười, khi đối phương đứng vững mới buông tay ra. Người chậm chân hơn cắn răng bước từng bước đi tới, đỡ lấy Lục Bất Phá: “Ta dìu ngươi đi rửa tay.”
“Đói chết ta rồi, đi chuẩn bị cháo cho ta đi.” Thái độ hoàn toàn bất đồng so với ban nãy, khẩu khí của Lục Bất Phá đối với người này tựa như sai sử nô tài nhà mình. Bất quá nô tài kia rất vui vẻ bị hắn sai, đưa Lục Bất Phá đi toilet ra, hắn nhanh chóng đi lấy cháo. [=))]
Lục Bất Phá vừa đi, mọi người lập tức vây chung quanh bức tranh. Đại bộ phận đều vẽ bằng màu đen, chỉ vài nét vẽ thác nước từ trên núi đổ xuống là màu đỏ, cứ như vậy hiện ra “nổi bật” trước mắt mọi người. Có người nhỏ cả nước dãi, vội vàng lau, rất… muốn có một bức a. Nên khi Lục Bất Phá đi ra, rất nhiều người trăm miệng một lời hỏi: “Tiểu Phá, có thể vẽ cho ta một bức có được hay không?”
Các ngươi sao không sáng tạo chút nào vậy? Lục Bất Phá rất muốn hỏi như thế. Không thèm để ý những cặp mắt mong chờ kia, hắn hừ nói: “Các ngươi cũng thấy ta mất bao lâu để vẽ rồi đó, chờ tâm tình ta tốt lên hẳn nói sau.”
“Vậy khoảng chừng nào?” Người nào đó không hề hiểu được cái gì gọi là có chừng mực truy vấn.
“Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa!” Nhịn không được rống lên, Lục Bất Phá bắt đầu đuổi người, “Chỉ chờ bức tranh khô rồi đưa cho Pha-ra-ông, các ngươi có thể đi rồi. Mấy ngày tới ta muốn ở bệnh viện bồi Mật Nhi, không có chuyện trọng yếu đừng tới phiền ta.”
“Tiểu Phá, ” có người đáng thương hề hề lại hỏi, “Thực sự không thể vẽ cho chúng ta một bức tranh sao?”
Lục Bất Phá “Xì” một cái cười ra tiếng, ngươi có thể tưởng tượng một chút vẻ mặt những lão nhân đầy nếp nhăn đang bày ra bộ dạng ủy khuất với ngươi, thật sự là hài không chịu nổi. Bất quá Thượng Quan Tùng Phong không phải đang giả vờ, hắn thật sự phi thường phi thường phi thường muốn một bức. Lục Bất Phá quét mắt liếc nhìn một nhóm lão nhân từ sau khi hắn tỉnh lại đến giờ đều đi sau hắn nói cái này muốn cái kia, hắn hừ nói: “Cũng không phải là không thể được.”
“Tiểu Phá!” Nếu không phải trên mặt đất có một bức tranh tuyệt đối không thể bị phá hư, Lục Bất Phá tuyệt đối đã bị đè dẹp lép.
“Nhưng ta có yêu cầu.” Lục Bất Phá nhân cơ hội nói.
“Ngươi nói!”
Lục Bất Phá cười tủm tỉm nói: “Ta rất rất rất muốn một chiếc giường lớn mềm mại, một cái ghế sofa êm ái, cùng một cái ghế dựa đàn hồi.” Mông hắn hai ngày nay ăn khổ đủ rồi, hắn không thể nhịn được nữa.
Đây là yêu cầu gì? Mọi người ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi. Tư Không Vô Nghiệp, Âu Dương Long cùng Thượng Quan Nông vô cùng kinh ngạc mà nhìn trưởng bối nhà mình cùng nhóm lão đại của liên bang, đây là những người mà bọ họ từng quen biết sao? Mọi người nhìn nhau xong, nhất trí đưa ánh mắt tới trên người Thượng Quan Tùng Phong, hắn là bộ trưởng Tổng hợp lại bộ, chịu trách nhiệm về vấn đề dân sinh. Mà Thượng Quan Tùng Phong thì đưa ánh mắt nhảy tới trên người Âu Dương Tu, hắn là sở trưởng Sở nghiên cứu sở trường, sở nghiên cứu chuyên môn sáng tạo phát triển mấy món đồ vật này nọ đi…
Lúc này có người mở miệng: “Có lẽ ta có thể giúp.”
Gương mặt già nua của Âu Dương Tu lập tức như trẻ lại mười tuổi, ông sao có thể quên Thượng Quan Nông chứ! Hắn lập tức trả lời: “Tiểu Phá, ta sẽ đem những thứ ngươi muốn tới đây.”
“Hảo!” Nghĩ đến mình cuối cùng có thể thoát khỏi những món nội thất cứng ngắt kia, Lục Bất Phá nhảy dựng lên, Thượng Quan Nông đột nhiên cảm thấy Mang Tang Tử tiên sinh kỳ thật rất đáng yêu.
Chờ toàn bộ những người không có phận sự đi khỏi, Lục Bất Phá đi tắm, thay vào bộ quần áo trang trọng, sấy khô tóc. Bện thành bánh quai chèo thả trước người, Lục Bất Phá lại áp chế dục vọng muốn cắt rụng nó. Dùng khủy tay huých nhẹ người đứng phía sau, hắn hỏi: “Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Từ lúc ở bệnh viện trở về, sắc mặt trông không tốt lắm, đã xảy ra chuyện?”
Bán khuôn mặt hiện lên kinh ngạc, lập tức vì người nào đó nhìn ra mà mừng thầm, Hiên Viên Chiến im lặng một hồi, hỏi: “Ngươi cảm thấy Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long như thế nào?”
“Hai người kia?” Ở trong gương nhìn bộ dạng chính mình, OK, không thành vấn đề. Từ toilet đi ra, hắn sờ sờ bức tranh, ừhm, đã khô.
“Giúp ta đem hộp đựng lại đây.” Lục Bất Phá sai sử nô tài của mình. Nô tài lấy qua một cái hộp dài tinh xảo, thúc giục: “Tiểu Phá.”
Đem vải vẽ tranh sơn dầu cuốn lại, cột lại bằng sa khăn màu trắng Thượng Quan Nông mang tới, đánh cái nơ bướm xinh đẹp. Lục Bất Phá bỏ vào trong hộp, cẩn thận đậy lại, ân, Pha-ra-ông nhất định sẽ thích đi.
“Tiểu Phá!”
Lục Bất Phá giương mắt, híp lại, gia khỏa này sao tò mò chuyện này chứ? Trả lời hắn hay không đây? Quên đi, tâm tình của mình hôm nay rất tốt, không đùa hắn.”Hai người kia a. Không cảm giác gì.” Nhún nhún vai, Lục Bất Phá cầm lấy hộp, “Đi thôi, đến chỗ của Pha-ra-ông.”
Hiên Viên Chiến theo sát bên Lục Bất Phá, đang muốn tiếp tục truy vấn, kết quả cửa vừa mở, ba tên gia khỏa hắn hiện tại vô cùng không vừa mắt đang đứng đó, Tư Không Vô Nghiệp, Âu Dương Long cùng Thượng Quan Nông.
“Di? Các ngươi chưa đi sao?” Lục Bất Phá kinh ngạc.
Thượng Quan Nông nói: “Pha-ra-ông ngày mai phải đi, chúng ta muốn lấy thân phận cá nhân đại diện cho tứ gia tộc đến thăm hỏi Pha-ra-ông. Cùng Tiểu Phá đi sẽ không có chỗ nào không thích hợp chứ.”
“Đương nhiên sẽ không.” Lục Bất Phá sửng sốt, tiếp theo đem hộp giao cho nô tài phía sau, “Vừa lúc Hiên Viên Chiến cũng đi, vậy không bằng cùng nhau tới. A, ta đã quên một việc, đợi ta một chút.”
Không đợi những người khác kịp phản ứng, Lục Bất Phá liền quay vào phòng, còn đóng cửa lại. Hiên Viên Chiến đứng ở cửa, âm trầm nhìn ba người trước mặt, từ giờ trở đi, hắn chính thức liệt cả ba người này vào danh sách đen. Thượng Quan Nông vẫn mỉm cười, Tư Không Vô Nghiệp mỉm cười, Âu Dương Long không [thèm] nhìn. Ba người nhìn nhau một lúc, cửa bật mở, Lục Bất Phá đi ra hô: “Đi thôi.”
…
Đi xuống lầu, tổ ba người đã chuẩn bị sẵn sàng, Lục Bất Phá đem chuyện muốn hỏi nghẹn trở về. Sắc mặt Hiên Viên Chiến khi nhìn thấy ba người nào đó, nhất là Thượng Quan Nông, liền trở thành màu nhọ nồi. Yên lặng rời khỏi phòng, trên phi hành khí, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến có chút nhăn lại, lạnh hơn. Ngồi bên người Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá liếc thấy sắc mặt của hắn, trong lòng buồn bực, người này lại xảy ra chuyện gì.
Bốn chiếc phi hành khí bay rất nhanh đến chỗ ở của Pha-ra-ông, nhận được tin có khách đến thăm, những người tùy tùng của Pha-ra-ông đã chờ ở cửa. Khi Lục Bất Phá từ phi hành khí trèo xuống, Pha-ra-ông tự mình ra nghênh đón.
“Pha-ra-ông.” Tiến lên ôm Pháp Lý Bố một cái, Lục Bất Phá nói, “Mai ngài phải đi rồi. Ta muốn tặng ngài một kiện lễ vật.”
Tuy rằng có chút không thích ứng với sự nhiệt tình của Lục Bất Phá, nhưng Pha-ra-ông vẫn ôm đáp trả, lúc này mới buông ra. Vừa nghe đối phương tới là để tặng lễ vật cho mình, sắc mặt của ông nhu hòa không ít. “Cám ơn ngươi, Tiểu Phá.”
Tiếp theo ông chào hỏi với Thượng Quan Nông: “Thượng Quan trưởng phòng.”
“Pha-ra-ông, thật xin lỗi trễ như vậy còn tới quấy rầy.” Thượng Quan Nông bày một cái Hàn Cát lễ.
Đối với những người còn lại gật gật đầu, Pháp Lý Bố tiếp đón Lục Bất Phá đi vào.
Vào phòng khách, Lục Bất Phá lấy cái hộp Hiên Viên Chiến đang cầm qua, hai tay giao cho Pháp Lý Bố: “Pha-ra-ông, đây là bức tranh do ta vẽ, hy vọng ngài có thể thích.”
“Tiểu Phá vẽ sao?” Pháp Lý Bố thực sự kinh ngạc, cũng thật vui. Mở hộp ra, nhìn thấy một cuộn vải bên trong, Pháp Lý Bố sửng sốt. Dưới sự trợ giúp của tùy tùng bắt đầu mở cuộn tranh ra, khi hình vẽ từng chút từng chút hiện ra trước mắt, Pháp Lý Bố kinh ngạc nói không ra lời, ngay cả vẻ mặt của các tùy tùng cũng đều hiện lên nét không thể tin được.
“Đây là…” Cảnh sắc quen thuộc làm cho Pháp Lý Bố lại càng thêm kinh ngạc.
“Tu Chuyên thành quá lớn, ta chọn một phần nhỏ để vẽ.” Lục Bất Phá giải thích, bất quá đây không phải là điều chính yếu, trọng điểm chính là trên đỉnh một ngọn núi ở Tu Chuyên thành, một vị lão giả toàn thân mặc một bộ đồ trắng, đang chắp tay nhìn ra xa. Tuy chỉ với vài nét bút, nhưng người tinh mắt đều có thể nhìn ra vị kia là ai, bởi vì quần áo lão giả kia cùng Pháp Lý Bố rất giống nhau giống nhau.
Tầm mắt không thể dời khỏi bức tranh, Pháp Lý Bố kích động mà xem từng chi tiết, hồi lâu sau, ông thật cẩn thận cuốn lại, hai tay trịnh trọng bỏ vào trong hộp.
Lục Bất Phá có chút áy náy nói: “Pha-ra-ông, thời gian không đủ, vốn ta nên đem bức họa sơ chế cẩn thận mới đưa cho ngài. Pha-ra-ông sau khi về có thể xử lý lại một chút, bằng không gặp thời tiết ẩm ướt, màu trên bức tranh sẽ rơi ra.” Pháp Lý Bố không nói lời nào, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Nhưng ông đi đến trước mặt, học Lục Bất Phá, ôm hắn. Ông, thực sự cảm động. Lục Bất Phá ôm lại.
Hai người tách ra, Thượng Quan Nông tiến lên, đưa lên một hộp lễ vật: “Pha-ra-ông, hy vọng ngài sau này còn có thể lại đến Bắc Đàn, lại đến Mang Tà.”
“Cám ơn.” Tiếp nhận lễ hộp, Pháp Lý Bố không có mở ra, nhưng hắn lại ôm Thượng Quan Nông. Nét kinh ngạc trên mặt Thượng Quan Nông chợt lóe rồi biến mất, chân trái gấp khúc, làm cho chiều cao bản thân ngang cùng Pha-ra-ông, ôm trả.
“Có một ngày, ngươi sẽ gặp được người hiểu ngươi.” Pháp Lý Bố đột nhiên nhỏ giọng nói một câu không đầu không đuôi với Thượng Quan Nông.
Thượng Quan Nông sửng sốt, rồi mới nở nụ cười thật sâu. “Cám ơn ngài, Pha-ra-ông.” Pha-ra-ông thay đổi, là bởi vì Tiểu Phá đi.
Sau khi Thượng Quan Nông thối lui, Tư Không Vô Nghiệp mỉm cười tiến lên đưa ra lễ vật của mình: “Tư Không Vô Nghiệp đại biểu Tư Không gia tộc hoan nghênh Pha-ra-ông đã đến, ta thật lòng hy vọng Hàn Cát cùng Mang Tà vĩnh viễn là đồng minh.”
“Cám ơn. Thay ta hướng người nhà của ngươi ân cần thăm hỏi.” Pháp Lý Bố tiếp nhận lễ vật, giao cho tùy tùng.
“Âu Dương Long đại biểu Âu Dương gia tộc cảm tạ Pha-ra-ông đã đến thăm.” Âu Dương Long tiến tới đưa lên lễ vật mình chuẩn bị, rồi mới làm một cái Mang Tà lễ.
“Cám ơn. Thay mặt ta gửi đến người nhà ngươi ân cần thăm hỏi.” Đem lễ vật giao cho tùy tùng, Pháp Lý Bố ý bảo Tiểu Phá đến trên ghế sa lon an vị, hoàn toàn không để mắt đến Hiên Viên Chiến, hoặc là nói ông biết Hiên Viên Chiến sẽ không có cái gì đưa ông.
“Pha-ra-ông, Hiên Viên Chiến cũng có lễ vật muốn tặng cho ngài.” Lục Bất Phá kéo Hiên Viên Chiến, không chỉ Pháp Lý Bố kinh ngạc, mà ngay cả bản thân Hiên Viên Chiến đều thực sự kinh ngạc, hắn căn bản không có chuẩn bị lễ vật. Pháp Lý Bố không phải lần đầu tiên đến Bắc Đàn, đối với Mang Tà Tứ gia tộc cũng tương đối hiểu biết. Hiên Viên gia tộc chưa từng lấy danh nghĩa gia tộc đưa hắn lễ vật, hiển nhiên danh nghĩa cá nhân lại càng không có.
Do đến thăm hỏi Pháp Lý Bố, nên Lục Bất Phá mặc một thân trang phục của người Hàn Cát, với lại chứng dị ứng của hắn vẫn còn chưa có hảo, đồ của Hàn Cát nhân mặc vào cũng rất thoải mái. Chỉ thấy hắn như làm ảo thuật từ trong áo choàng rộng thùng thình lấy ra một quyển vở màu đỏ, bìa ngoài được làm khéo léo tinh xảo, phía trên còn khảm một viên thủy tinh màu trắng. Sắc mặt Hiên Viên Chiến lập tức thay đổi, tuyệt đối không phải là kinh hỉ. Ngay tại thời điểm hắn muốn đưa tay đoạt lấy, có người mượn cơ hội đưa vở lên tặng hung hăng giẫm lên chân hắn một cước, đem ý định “cướp bóc” của người kia giẫm trở về.
“Đây là?” Pháp Lý Bố tò mò tiếp nhận, những người khác cũng rất ngạc nhiên.
“Đây là một tập thơ do chính tay Hiên Viên Chiến viết, hắn không biết đưa ngài cái gì thì thích hợp, ta liền đề nghị hắn đem tập thơ này đưa cho ngài.” Lục Bất Phá rất không thương tiếc nói, có trái tim người nào đó đã bắt đầu nhỏ máu.
“Tập thơ?” Pháp Lý Bố kinh ngạc mở ra, bên trong mặt bìa ghi ngoáy vài dòng, Pháp Lý Bố tuy biết chữ Mang Tà, nhưng đối với lối viết thảo không có nghiên cứu.
Lục Bất Phá có chút ngượng ngùng mà nói: “A, đó là ta viết. Pha-ra-ông, mặt trong mới là Hiên Viên Chiến viết.” Ông lập tức lật đến chương một. Chữ viết hoàn toàn bất đồng với cách viết ngoáy kia, chữ viết bài thơ này thực sự tinh tế, trong đầu Pháp Lý Bố lập tức xuất hiện hình ảnh một người vụng về vùi đầu tập viết. Ông tiếp tục lật, càng về sau nét chữ càng thoải mái, cũng xuất hiện lối viết thảo, có thể thấy chủ nhân tốn rất nhiều âm huyết viết tập thơ này.
Đóng vở lại, Pháp Lý Bố hiếm thấy lộ vẻ mặt ôn hòa đối với Hiên Viên Chiến.”Cám ơn.”
Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến nhịn xuống run rẩy, phía dưới chân đang bị ai kia hung hăng giẫm lên, hắn cứng ngắc nói: “Hoan nghênh Pha-ra-ông lại đến.” Những lời này làm cho Lục Bất Phá suýt nữa hộc máu, hắn là trư sao? Sao lại nói rập khuôn như vậy a, vừa rồi Thượng Quan Nông bọn họ nói rất tốt.
Pháp Lý Bố cũng không bất mãn gì, mà đem vở đặt trên hộp đựng bức tranh, làm ra một cái Hàn Cát lễ, nói: “Ta lấy danh nghĩa cá nhân cùng đế quốc Hàn Cát xin mời Mang Tang Tử tiên sinh, Thượng Quan Nông trưởng phòng, Âu Dương Long trưởng phòng, Tư Không Vô Nghiệp trưởng phòng cùng với Hiên Viên thượng tá vào lúc thích hợp tới Hàn Cát tinh.”
Lục Bất Phá nhịn xuống hưng phấn: “Tốt! Có cơ hội ta nhất định phải đi Hàn Cát tinh, đi tìm Pha-ra-ông. Đến lúc đó Pha-ra-ông cần phải mời ta một ăn bữa tiệc lớn nha.” Không thấy được nét kinh hoàng tên mặt Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long còn có bán khuôn mặt run rẩy của người nào đó. Ba vị trước khiếp sợ là vì bọn họ là thế hệ có niên kỷ nhỏ nhất trong tứ gia tộc, căn bản không đủ tư cách được Pha-ra-ông mời tới Hàn Cát; còn vị run rẩy vế sau, là bởi vì hắn vất vả lâu như vậy mới viết được một tập thơ mà bị đem đi tặng người.
Pháp Lý Bố mỉm cười: “Ta sẽ tự mình vì Mang Tang Tử tiên sinh làm đồ ăn Hàn Cát.”
“Pha-ra-ông, cũng không phải người ngoài, ngài vẫn gọi con Tiểu Phá đi, không cần xa lạ như vậy.” Vừa nghe đến có ăn, Lục Bất Phá lập tức trở nên chân chó. Pháp Lý Bố dùng ngón trỏ khẽ chạm mặt Lục Bất Phá một chút, đây là biểu hiện Hàn Cát trưởng bối yêu thương tiểu bối. [chân chó: nịnh nọt á]
…
Từ chỗ của Pháp Lý Bố trở lại chỗ ở, Lục Bất Phá vừa về tới phòng ngủ lập tức đánh đòn phủ đầu nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà tức giận nữa hả! Người khác đều chuẩn bị lễ vật, chỉ có một mình ngươi đi tay không đến. Nếu không phải ta thay ngươi nghĩ tới, hôm nay ngươi chắc chắn bị mất mặt.”
Tập thơ mạc danh kỳ diệu bị đem đi làm quà, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến rút lại: “Hiên Viên gia không cần lấy lòng Hàn Cát nhân! Ta chỉ có một tập thơ!”
“Hiên Viên gia đúng là không cần lấy lòng người khác, nhưng lễ phép ngươi hiểu hay không? Ngươi nghĩ rằng ta cần lấy lòng người khác sao? Đây là lễ phép! Lễ phép! Lễ thượng vãng lai ngươi có biết hay không? Ngươi không tôn trọng người khác, người ta tôn trọng ngươi để làm gì!” Lục Bất Phá vốn chỉ giả vờ tức giận, nhưng bây giờ đã nổi giận thật sự. Không phải chỉ là một quyển vở chép thơ thôi sao, cho người khác rồi không thể viết lại sao? Cũng không phải hai tay hắn đều tàn phế. [Lễ thượng vãng lai 礼尚往来: có qua có lại mới toại lòng nhau; bánh ít đi bánh qui lại]
“Ngươi có thể đem những thứ khác của ta đưa cho Pháp Lý Bố, nhưng tập thơ kia thì không được!” Bên trong có thơ người nào đó viết tặng hắn a.
“Ta tặng đó, ngươi có muốn đi đòi lại không?” Lục Bất Phá nói xong lập tức rống giận, “Ngươi dám đi! Ngươi nếu dám đi từ hôm nay trở đi ta sẽ không nhìn ngươi nữa!”
Hiên Viên Chiến thu hồi lại nửa bước chân, bực mình mà đi đến bên giường ngồi xuống. Tập thơ kia vốn là tâm huyết của hắn. Dựa vào bản chữ mẫu của Lục Bất Phá, hắn từng chữ từng chữ chậm rãi học, viết xuống. Tối hôm qua mới vừa viết hảo, vốn muốn làm Lục Bất Phá kinh ngạc, kết quả bị người kia mang đi tặng, trong lòng hắn có cái gì đó sụp đổ a. Ba người nằm úp sấp ở ngoài cửa nghe lén rón rén nhón chân lập tức rời khỏi, sợ bị ngọn lửa chiến tranh quét đến.
Thấy Hiên Viên Chiến cuối thấp đầu không nói lời nào, Lục Bất Phá bình tĩnh một hồi, đi qua, đạp đạp hắn.”Nếu biết hôm nay người tứ gia tộc cùng viếng thăm, ta khẳng định sẽ giúp ngươi chuẩn bị lễ vật, ai biểu ngươi không nói. Ta cũng không phải đem lão bà hay con của ngươi cho người ta, quỷ hẹp hòi. Không phải chỉ là một tập thơ thôi sao, ta viết cho ngươi quyển khác.”
Hiên Viên Chiến nhanh chóng ngẩng đầu, bán khuôn mặt giãn ra.[Nãy giờ mặt anh nhăn lại a╮(╯^╰)╭]
“Nhìn ngươi cứ như tiểu thị dân á.” Lục Bất Phá lại đạp Hiên Viên Chiến một cước, “Ngươi sửa lại tính tình ngươi đi. Cả ngày hôm nay mặt hệt con lư, cũng không phải do ai chọc ngươi. Pha-ra-ông rời đi, làm đại diện của tứ gia tộc, ngươi vốn nên chuẩn bị lễ vật, đây không phải là nịnh nọt, đó là lễ phép. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là quân nhân thì giỏi lắm, lịch sử đều ghi lại võ quan luôn bị quan văn chỉnh, ngươi chính là điển hình của tứ chi phát triển ý nghĩ đơn giản.”
“Ta không thích lấy lòng người khác.” Hiên Viên Chiến còn chìm trong nỗi khổ chia tay tập thơ, bất quá khẩu khí không có cường ngạnh như vừa rồi.
“Không phải lấy lòng! Mà là lễ phép!” Nhịn không được gõ đầu Hiên Viên Chiến một chút, Lục Bất Phá xoay người đi thay quần áo.”Súng bắn chim đầu đàn biết không? Không cần biến mình thành thanh cao như vậy, các ngươi Hiên Viên gia rất giỏi a. Ta ghét nhất chính là những người tự cho là thanh cao. Ngươi ngẫm lại đi, nếu hôm nay ngươi là khách, đến nhà người ta làm khách, người khác đều đối với ngươi thực tôn kính, nhưng có một người lại xa cách với ngươi, trong lòng người sẽ dễ chịu sao? Vậy mà còn tự xưng là lão nam nhân, đạo lý này mà cũng cần ta dạy sao?”
Nuốt nuốt nước miếng, hai con mắt Hiên Viên Chiến đăm đăm nhìn tấm lưng trần trụi của Lục Bất Phá, muốn, muốn… Nhưng mà! “Ta không có già!”
“Hừ, cùng ta so sánh, ngươi chính là lão nam nhân, chẳng lẽ không đúng?” Đang thay đồ ngủ, Lục Bất Phá cuối đầu buộc lại nút thắt, không phát hiện cách đó không xa có một con lão sắc lang.
Lại nuốt một ngụm nước bọt, đem dục vọng áp chế đi, Hiên Viên Chiến buồn thanh hỏi: “Ngươi làm như ta giống Thượng Quan Nông vậy?”
“Thượng Quan Nông là Thượng Quan Nông, người ta là người làm ngoại giao, trên phương diện lễ nghi ngươi không có cách nào so với người ta. Nhưng lễ phép thì nên có, đây là đạo lý mà bất cứ đứa trẻ nào cũng biết. Tựa như hôm nay, những người khác đều chuẩn bị lễ vật, ngươi cũng không phải không thể chuẩn bị? Mọi người tiếp xúc với nhau, ngươi không tôn trọng người khác, người khác sẽ không sẽ tôn trọng ngươi. Hơn nữa, Pha-ra-ông còn là đại nhân vật của Hàn Cát, một chút tôn trọng của ngươi có thể đổi lại hòa bình của Hàn Cát cùng Mang Tà, cớ sao lại không làm? Chuyện này cũng đâu khó? Ta cũng không bảo ngươi gặp người ta phải cười tươi như hoa, nếu ngươi thực làm như vậy, ta sẽ bị hù chết đó.”
“Ngươi không thích nói lời khách sáo, khi thấy khách, gật đầu chào hỏi không quá phận đi. Người ta đối với ngươi nói lời dễ nghe, ngươi nói tiếng cám ơn cũng không phải là khó đi. Hiên Viên Chiến, ngươi có chắc năm nay ngươi tuổi không? Ta thấy Mật Nhi còn hiểu chuyện hơn ngươi.”
Bị người không chút khách khí quở trách một chút, trong lòng Hiên Viên Chiến vẫn có chút buồn phiền, bất quá không được lâu.”Ngươi nói sẽ viết cho ta tập thơ khác.”
“Ta nói viết cho ngươi thì sẽ viết. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, sau này không được vô phép như vậy nữa, như thế là hẹp hòi. Hôm nay nếu không có người ngoài, ta khẳng định sẽ tát ngươi một cái, thực mất mặt.”
“Ân.” Hiên Viên Chiến đứng dậy đi toilet, hắn định tắm nước lạnh trước, sau đó làm năm trăm cái hít đất, một ngàn cái Sit-up, đem dục vọng nghẹn trở về.
“Trước lấy cho ta ly nước.” Người đã leo lên giường hạ lệnh.
Hiên Viên Chiến đình cước bộ đổi sang hướng cửa phòng, khi hắn đến phòng bếp rót nước, động tác đột nhiên dừng lại. Vừa rồi trong lòng chỉ lo tiếc quyển vở, đã quên chuyện rất trọng yếu! Mặc dù Tiểu Phá đem tập thơ bảo bối của hắn tặng người ta, nhưng cũng là vì hắn mà. Đứng tại chỗ cả nửa ngày, Hiên Viên Chiến nhanh chóng lấy nước đi lên lầu, bước chân vô cùng thoải mái.
Trở lại phòng ngủ, người trên giường đã sắp ngủ gật.”Sao chậm vậy?”
“Không, nước đây.” Đem chén nước đưa cho đối phương, Hiên Viên Chiến trộm ngắm xương quai xanh lộ ra ngoài áo của Lục Bất Phá, rồi nhận lại cái ly không.
“Pha-ra-ông ngày mai phải đi, ngươi gọi ta dậy sớm một chút.”
“Được.”
Kéo chăn ngay ngắn xong, mệt mỏi cả một ngày, hai mắt Lục Bất Phá mở không lên. Hiên Viên Chiến đứng ở bên giường, hỏi: “Có muốn thoa thuốc không?”
Lục Bất Phá không nhúc nhích cả nữa ngày, ngay thời điểm hắn thất vọng chuẩn bị rời đi, hắn nghe được một câu lẩm bẩm: “Tới đi. Ta không muốn ăn cháo nữa.” Hai mắt tỏa sáng.