Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng ngồi không yên chờ tin tức Thượng Quan Nông, đồng thời Lục Bất Phá đem mỗ hỗn đản nào đó thóa mạ mấy lần trong đầu. Cái tên chết tiệt không tuân thủ lời hứa, tốt nhất nên lập tức ló ra trước mặt hắn, bằng không sau này cũng đừng xuất hiện nữa! Lục Bất Phá không chờ được Thượng Quan Nông mà chờ được La Bác. La Bác giống như kẻ trộm cùng Trầm Dương, Biệt Lâm đột nhiên tiến vào thư phòng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Phá, doanh trại của đội đặc nhiệm không cho phép người ngoài tiến vào, ta nói tới tìm Hiên Viên thượng tá, bọn họ cũng không để ta đi vào, chỉ nói Hiên Viên thượng tá mang đội đi đặc huấn.”
Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt của Lục Bất Phá liền thay đổi, trước khi hắn phát hỏa, La Bác nói nhanh: “Nhưng mà ta phát hiện ra chỗ rất kỳ lạ.”
“Cái gì? Có phải hắn không muốn gặp ta không? Ai hiếm lạ!” Lục Bất Phá không thèm quan tâm, không muốn thừa nhận suy đoán này làm mũi mình đã lên men.
“Tiểu Phá, ngươi đừng nóng giận, trước hãy nghe ta nói.” La Bác vẻ mặt bí mật, “Ta phát hiện cơ giáp của Hiên Viên thượng tá không có ở đấy.”
“Thì sao?” Lục Bất Phá xoay đầu lại, vẻ mặt nghi vấn, “Cơ giáp là cái gì?”
Biệt Lâm lập tức lấy ra quang điện bản, điều chỉnh ra hình ảnh của cơ giáp, Lục Bất Phá há to miệng, bị chấn động suýt hôn mê. Đây không phải là những thứ chỉ có trong manga thôi sao?
La Bác giải thích: “Cơ giáp của Hiên Viên thượng tá gọi là ‘Quang Vinh’, đó là cơ giáp lớn nhất của Liên bang.”
Biệt Lâm lập tức chỉnh ra hình ảnh của “Quang Vinh”, cằm Lục Bất Phá lúc này đã chễm chệ nằm trên mặt đất. Màu đen tinh khiết, toàn thân phát ra hàn quang, cỗ máy to lớn này làm Lục Bất Phá nghĩ ngay đến “Transformers” Megatron, nhưng “nó” nhìn qua còn lớn hơn Megatron! Lục Bất Phá choáng váng hồ hồ, hắn nghiêm trọng hoài nghi đây chỉ là mô hình.
La Bác tiếp tục nói chỗ hắn cảm thấy kỳ quái.”Cơ giáp chiến sĩ trừ phi có nhiệm vụ tác chiến, bình thường sẽ không rời khỏi doanh địa. Nhưng khi ở đó, ta không thấy ‘Quang Vinh’. ‘Quang Vinh’ là cơ giáp của Hiên Viên thượng tá, chỉ nghe theo mệnh lệnh của thượng tá. Nó không ở doanh địa, điều này chỉ có thể nói rõ rằng Hiên Viên thượng tá tự mình mang nó ly khai.”
Có nghĩa gì? Lục Bất Phá chìm trong mông lung khó hiểu. Trầm Dương xen mồm nói: ” ‘Quang Vinh’ chính là cơ giáp lớn nhất ở liên bang, cao m, năng lực tác chiến tựa như Hiên Viên thượng tá, đó là liên bang đệ nhất cơ giáp. Nó không ở doanh địa, điều này cho thấy Hiên Viên thượng tá căn bản không ở Bắc Đàn.”
“Tại sao?” Đại não Lục Bất Phá hoàn toàn mất đi khả năng tự hỏi, một con robot bự như vậy mà lại là tọa kỵ của tên hỗ đản nào đó sao? Hắn không thể tin được.
La Bác nói: “Trừ phi gặp phải sự tình vô cùng nan giải, bằng không liên bang cùng quân đội chắc chắn sẽ không điều động cơ giáp chiến sĩ, cho dù cần đi chăng nữa, cũng không có khả năng tùy tiện điều động ‘Quang Vinh’. Nếu đúng là Hiên Viên thượng tá mang đội vào trong rừng đặc huấn, càng không thể có thể mang theo ‘Quang Vinh’, như vậy sẽ phá hư thảm thực vật trong rừng, quấy nhiễu đến động vật. Điều quan trọng nhất, Hiên Viên thượng tá không có khả năng mang ‘Quang Vinh’ đi đặc huấn. Cơ giáp Chiến sĩ chỉ đặc huấn ở tại doanh địa của Trọng trang sư cùng doanh địa của đội đặc nhiệm, bởi năng lực tấn công của cơ giáp Chiến sĩ rất mạnh, chúng đều có sân riêng để huấn luyện.”
Trầm Dương bổ sung: “Bắc Đàn chính là trung tâm của liên bang, không có khả năng xuất hiện tình huống khẩn cấp cần cơ giáp Chiến sĩ ra mặt giải quyết. Cho nên chúng ta có thể khẳng định ‘Quang Vinh’ không ở trong doanh địa thì nhất định đã ly khai Bắc Đàn, nói như vậy Hiên Viên thượng tá chắc chắn không còn ở Bắc Đàn, hắn không phải mang đội đi đặc huấn, mà là đi chấp hành nhiệm vụ bí mật nào đó.”
Biệt Lâm bổ sung: “Như vậy là có thể giải thích tại sao Hiên Viên thượng tá điều Trát Khố Đạt trung úy đến đây làm thiếp thân hộ vệ cho Tiểu Phá, mà chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên nguyên soái lại không chút phản ứng chút nào. Trát Khố Đạt trung úy là đội trưởng đội thân vệ của Hiên Viên thượng tá, nhiệm vụ của hắn chính là phòng ngừa có người đánh lén khi Hiên Viên thượng tá cùng địch nhân đối mặt, bảo hộ an toàn của hắn. Hiên Viên thượng tá đem hắn điều đến đây, để bảo đảm an toàn cho Tiểu Phá, chẳng sợ làm như vậy có thể mang đến nguy hiểm cho bản thân. Bởi vì theo ta biết, thời điểm Hiên Viên thượng tá ra ngoài chấp hành nhiệm, Trát Khố Đạt trung úy nhất định sẽ đồng hành.”
Lục Bất Phá nói không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này, hắn vẫn oán Hiên Viên Chiến, nhưng loại oán này cùng ban nãy hoàn toàn bất đồng.”Ai thèm hắn bảo vệ chứ, hắn nghĩ đem Trát Khố Đạt phái tới, ta sẽ không tức giận sao?” Lập tức hắn lại lo lắng hỏi: “Các ngươi có biết Hiên Viên Chiến đang chấp hành nhiệm vụ gì không?” Cái thứ to con kia không thấy đâu, như vậy nhiệm vụ lần này hẳn rất nguy hiểm, thực sự nguy hiểm. Trái tim Lục Bất Phá như bị nhéo mạnh một cái.
Tổ ba người đồng thời lắc đầu: “Nếu không phải chiến tranh nổ ra, nhiệm vụ mà Hiên Viên thượng tá chấp hành đều là tối cơ mật, lần này hắn mang ‘Quang Vinh’ cùng đi, kia nhất định là nhiệm vụ siêu cấp cơ mật, chúng ta điều tra không được, cũng không thể đi thăm dò.”
Lục Bất Phá đứng lên: “Ta đi tìm chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên bá bá!”
“Tiểu Phá!” Biệt Lâm giữ chặt hắn, “Chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên nguyên soái chưa tới tìm ngươi có nghĩa là bọn họ sẽ không nói cho ngươi biết. Mặc kệ là nhiệm vụ gian nan khó khăn đến nhường nào, Hiên Viên thượng tá nhất định sẽ bình an trở về, ta tin không lâu nữa hắn sẽ trở lại. Không bằng Tiểu Phá làm như không biết, kiên nhẫn chờ đợi.”
“Ta chờ không được, Hiên Viên Chiến nợ ta một lời giải thích!” Bỏ tay Biệt Lâm ra, Lục Bất Phá chạy ra khỏi thư phòng, gia khỏa kia là cận vệ của hắn, hắn là chủ nhân của tên kia! Đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng nên nói cho hắn biết một tiếng đi. Đùng một cái vô thanh vô tức đã không thấy tăm hơi đâu, còn phái một người hắn không biết tới bảo hộ hắn, gia khỏa kia rốt cuộc đem hắn trở thành cái gì đây?
Chạy ra khỏi nhà trọ, mới phát hiện mình không biết phải đi đâu, hắn cũng không lái được phi hành khí. Vừa lúc này có một chiếc phi hành khí đáp xuống trước mặt hắn, Lục Bất Phá chạy nhanh tới. Sau khi phi hành khí ổn định, cửa liền mở ra, Lục Bất Phá cũng không cần biết đó là phi hành khí của ai, hắn nhào về phía trước nói: “Mang ta đi tìm chủ tịch quốc hội.”
“Tiểu Phá?”
Vừa thấy là người quen, Lục Bất Phá vui vẻ.”Thượng Quan Nông, đúng lúc, phiền ngươi dẫn ta đi tìm chủ tịch quốc hội, Hiên Viên bá bá cũng được.”
Thượng Quan Nông đóng cửa phi hành, mới từ quân doanh của đội đặc nhiệm trở về nên hắn hiểu ngay: “Tiểu Phá đã biết Chiến không còn ở Bắc Đàn phải không?”
“Ừm!” Lục Bất Phá ngồi vào vị trí bên cạnh Thượng Quan Nông, “Ngươi có tra được gì không?”
Thượng Quan Nông không khởi động phi hành khí, mà nói: “Điều ta biết có lẽ cũng không sai biệt lắm với điều Tiểu Phá biết.” Nhưng hắn tựa hồ còn có tin khác, do dự vài giây, mới nói: “Mấy ngày nay ông nội của ta đến khuya mới trở về, nhìn dáng vẻ của ông, tựa hồ đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng. Đối với chuyện cơ mật của liên bang, cho dù là thân nhân cũng không được tùy tiện tiết lộ. Tiểu Phá nếu muốn đi hỏi chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên nguyên soái, ta nghĩ bọn họ sẽ không nói cho ngươi biết.”
Nhưng sau đó, Thượng Quan Nông lại khởi động phi hành khí, đối với người nào đó đang mang vẻ mặt thất vọng cười nói: “Nhưng vẫn là phải thử một chút, chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên nguyên soái nhất định sẽ không nói, chúng ta đi tìm những người khác.”
Lục Bất Phá cảm kích nói: “Cám ơn ngươi, Thượng Quan Nông.”
“Ta có tư cách cùng Mang Tang Tử tiên sinh làm bằng hữu không?” Thượng Quan Nông vươn tay phải, Lục Bất Phá lập tức cầm lấy, lớn tiếng nói: “Tư cách rất lớn. Ta sau này có thể gọi ngươi Thượng Quan không?”
“Đương nhiên có thể, ta rất vui khi ngươi gọi ta như thế.” Thu hồi tay, Thượng Quan Nông kéo cần điều khiển xuống, phi hành khí chậm rãi bay lên, “Tiểu Phá, ngồi vững.”
“OK.”
Phi hành khí “vù” bay đi ra ngoài, tổ ba người nhìn từ cửa sổ lầu hai nhận ra đó là phi hành khí của Thượng Quan trưởng phòng, đối với người đang lo lắng phía sau nói: “Trát Khố Đạt trung úy, ngài vẫn là ở chỗ này chờ đi. Cho dù có là Hiên Viên thượng tá ở đây, hắn cũng không ngăn được khi Tiểu Phá có chuyện muốn làm. Có Thượng Quan trưởng phòng hộ tống, Tiểu Phá không sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Nhưng mà đội trưởng bảo ta khi Mang Tang Tử tiên sinh ra ngoài nhất định phải theo sát hắn một tấc cũng không rời.” Trát Khố Đạt gấp đến độ xoay vòng vòng, nghĩ đến nếu sau khi đội trưởng trở về biết hắn không hoàn thành nhiệm vụ được giao, hắn nhịn không được run run.
“Yên tâm yên tâm, chúng ta sẽ không nói đâu.” Biệt Lâm thấu hiểu vỗ vỗ bả vai Trát Khố Đạt, “Chờ Hiên Viên thượng tá trở lại, hắn không có thời gian hỏi tới chuyện này đâu.”
“Ừ.” Hai người kia gật đầu.
“Tại sao?” Trát Khố Đạt lập tức hỏi.
Tổ ba người trăm miệng một lời: “Bởi vì việc đầu tiên Hiên Viên thượng tá trở về là làm sao bình ổn lửa giận của Tiểu Phá, hắn không có thời gian cùng tinh lực đi quản ngươi có hay không một tấc cũng không rời theo sát Tiểu Phá.”
Trát Khố Đạt mồm chữ o mắt chữ a, không thể ngờ rằng đội trưởng của hắn có thể đem nguyên soái làm tức chết đi được lại sợ Mang Tang Tử tiên sinh. Nhưng sự thật chính là như vậy, hắn rất nhanh sẽ biết a.
…
Đang bận rộn ở văn phòng, Âu Dương Long kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nông và Mang Tang Tử tiên sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Mặc dù chỉ kinh ngạc vài giây, nhưng hắn ngây người sửng sốt một lát sau mới mở miệng: “Mang Tang Tử tiên sinh? Ngươi sao vậy?” Tiến lên đóng cửa lại, phòng ngừa có người đột nhiên tiến vào, Âu Dương Long tiếp đón hai người ngồi xuống.
Hai người đi theo mật đạo tới nên cũng không khiến người khác chú ý, Thượng Quan Nông sau khi ngồi xuống liền nói thẳng ý đồ đến đây: “Long, ta cùng Tiểu Phá vì chuyện của Chiến mà đến.”
“Chiến? Hắn xảy ra chuyện gì?” Rót cho mỗi người một chén ca-cao, Âu Dương Long ngồi xuống phía đối diện.
Lục Bất Phá mở miệng: “Âu Dương Long, ngươi có biết Hiên Viên Chiến đi đâu không?”
Âu Dương Long không trả lời ngay, mà nhìn về phía Thượng Quan Nông, ánh mắt dò hỏi. Thượng Quan Nông nói: “Chiến ly khai Bắc Đàn, hắn phái đội trưởng đội thân vệ đến làm hộ vệ cho Tiểu Phá. Tiểu Phá muốn đi tìm chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên nguyên soái, nhưng ta tin bọn họ sẽ không nói. Ngươi là trưởng phòng Pháp vụ, không biết ngươi có nghe được tin gì không.”
Âu Dương Long yên lặng vài giây, mới mở miệng: “Nếu Chiến đi khỏi Bắc Đàn, điều đó nghĩa là hắn đang đi chấp hành nhiệm vụ. Nông, cho dù ta có biết cái gì cũng không thể lộ ra, đây là chuyện cơ mật của liên bang.”
Lục Bất Phá bực mình, Thượng Quan Nông đè lại tay hắn ý bảo không cần lo lắng, vẫn cười trứ nói: “Long, đây không phải là câu trả lời ta muốn nghe.”
Ánh mắt của Âu Dương Long luôn làm cho người đối diện cảm thấy không thoải mái, mặc dù là kẻ lớn mật như Lục Bất Phá bị hắn nhìn qua cũng có cảm giác như có rắn bò khắp người, không phải sợ, mà là cảm giác của bản năng. Bất quá, dù đối mặt trực tiếp với Âu Dương Long như vậy, Thượng Quan Nông vẫn một bộ quý công tử tao nhã, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Nhìn chăm chú Thượng Quan Nông nhìn một hồi, âm trầm trong mắt Âu Dương Long tiêu tan một chút, hắn mở miệng: “Chỗ tình báo gần đây đột nhiên bề bộn nhiều việc. Gia khỏa Tư Không kia tựa hồ tâm tình không được tốt, trong vòng ba ngày qua đã bắt hơn mười tên ‘Phản loạn’. Buổi tối sau hôm Hàn Cát nhân rời đi, chủ tịch quốc hội cùng quan lớn các bộ mở hội nghị họp kín, nhất là các thủ trưởng trong quân đội đều có mặt, trong đó còn có sư trưởng trọng trang sư Tang Sâm.”
Lục Bất Phá nghe không hiểu ý tứ trong đó, nhưng Thượng Quan Nông đã rõ ràng, sắc mặt trở nên ngưng trọng: “Đã xảy ra chuyện gì?” Chuyện cần trọng trang sư ra mặt, có nghĩa rằng chuyện này phi thường nghiêm trọng.
Âu Dương Long lắc đầu: “Cụ thể thì ta không biết. Nhưng ba ngày nay bao gồm cả đêm qua, tổng cộng có ba chiếc phi thuyền cất cánh từ sân bay đặc biệt của quân đội, mà trước đó, cũng có một chiếc phi thuyền cỡ trung từ sân bay quân đội bay đi. Ta đoán tất cả đều đến cùng một nơi, cũng là địa phương Chiến đến.”
Thượng Quan Nông lập tức hỏi: “Gần nhất, chỗ pháp vụ có nhận được mệnh lệnh thời chiến không?”
“Không có. Ta đoán Chiến chấp hành chính là nhiệm vụ của liên bang chứ không phải quân vụ.” Âu Dương Long nói xong liền lập tức giải thích, “Chỗ cảnh vệ Hiến chương cục mấy ngày nay rõ ràng có nhân viên bị điều động, nếu là quân vụ sẽ không dùng đến cục Hiến chương.”
Sắc mặt Thượng Quan Nông càng thêm trầm nặng, không phải quân vụ lại cần dùng đến Chiến, kia đã nói lên tính chất sự tình đã vượt qua dự đoán của hắn. Tuy rằng có nhiều chỗ nghe không hiểu lắm, nhưng vừa thấy sắc mặt Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá cũng biết sự việc không đơn giản.
Lúc này Âu Dương Long nói: “Gia khỏa Tư Không Vô Nghiệp kia nhất định biết rõ.”
Thượng Quan Nông lập tức đứng lên: “Ta đi tìm hắn.”
Ánh mắt Âu Dương Long hiện lên ánh sáng lạnh, nói: “Gia khỏa kia chắc chắn sẽ không thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta giúp ngươi hỏi hắn.” Nói xong hắn lấy qua thông tấn khí, Thượng Quan Nông cảm kích cười cười đối với, ngồi trở về.
Tín hiệu phát ra nửa ngày, hình ảnh Tư Không Vô Nghiệp ngồi trong văn phòng hiện ra, gương mặt có chút tiều tụy, tựa hồ đã không nghỉ ngơi tốt nhiều ngày nay. Vừa xuất hiện, hắn đã nói: “Âu Dương trưởng phòng, có chuyện gì khiến ngươi trong thời gian làm việc tới quấy rầy ta? Ta hiện tại đang bề bộn nhiều việc.”
Âu Dương Long khinh thường hừ một tiếng, nói: “Xem bộ dáng Tư Không trưởng phòng xem ra đang gặp phiền toái vô cùng khó giải quyết, có cần bộ phận pháp vụ ta hỗ trợ không? Ngươi không cần khách khí, tuy rằng biết gia khỏa ngươi tương đối vô dụng, nhưng ta sẽ không vì vậy mà cười nhạo ngươi đâu.”
Truyền đến hình ảnh Tư Không Vô Nghiệp cười lạnh: “Lĩnh vực Âu Dương trưởng phòng am hiểu quá mức huyết tinh, vẫn đừng nên tới chỗ tình báo của ta làm ô nhiễm. Bất quá Âu Dương trưởng phòng giống như đã quên, rất nhiều phạm nhân chỗ pháp vụ các ngươi xử lý đều là do bộ phận tình báo của ta bắt được. Âu Dương trưởng phòng tới tìm ta chẳng lẽ lại có người nào đó không bắt được?”
Âu Dương Long không bị chọc giận, mà là âm trầm cười hai tiếng, làm cho Lục Bất Phá nhịn không được chà xát cánh tay.”Kiểu tóc luôn hoàn mỹ của Tư Không trưởng phòng hôm nay tựa như có chút hỗn độn, ta đối với chuyện có thể làm cho Tư Không trưởng phòng mất bình tĩnh như thế cảm thấy lòng phi thường tốt hiếm thấy.”
“Long.” Thượng Quan Nông nhịn không được ra tiếng, rồi hắn lấy ra thông tấn khí của mình bấm số của Tư Không Vô Nghiệp, lập tức, Tư Không Vô Nghiệp phát hiện Thượng Quan Nông, hắn mặt nhăn nhíu mày: “Thượng Quan, sao ngươi lại tới đây?”
Thượng Quan Nông đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta tới hỏi Long có biết Chiến ở đâu không?”
Tư Không Vô Nghiệp ánh mắt chợt lóe, bởi vì không có cùng Lục Bất Phá liên thông thông tấn khí, cho nên hắn không nhìn thấy Lục Bất Phá, nhưng Lục Bất Phá lại có thể thấy hắn, cũng nhìn thấy trầm tư hiện lên trong mắt hắn.
“Vậy Âu Dương trưởng phòng tìm ta cũng vì chuyện của Chiến?” Tư Không Vô Nghiệp chuyển hướng Âu Dương Long, Âu Dương Long phủi hạ khóe miệng, “Thật ra ta chỉ thay Mang Tang Tử tiên sinh tìm ngươi. Hắn muốn biết Chiến đi đâu?”
“Mang Tang Tử tiên sinh ở chỗ của ngươi?” Tư Không Vô Nghiệp đột nhiên yên lặng một hồi, rồi mới nói, “Ta không biết Chiến đi nơi nào.”
Lục Bất Phá khẩn trương, không có mang thông tấn khí của chính mình, ngay khi hắn gấp đến độ không biết nên nói sao cùng Tư Không Vô Nghiệp đối thoại, Thượng Quan Nông nói: “Tư Không trưởng phòng, ta vốn tính toán cùng Tiểu Phá tự mình đi tìm ngươi, nhưng Long nói ngươi nhất định sẽ không nói, không nghĩ tới hắn đã đoán đúng. Tuy rằng đây là liên bang cơ mật, nhưng Tiểu Phá là Mang Tang Tử tiên sinh, hắn có quyền biết.”
Tư Không Vô Nghiệp nặng nề rút điếu tùng vụ, không nói gì. Âu Dương Long nhìn về phía Thượng Quan Nông, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói: “Tư Không trưởng phòng luôn luôn vâng theo liên bang hiến pháp, bất quá không loại bỏ trường hợp Tư Không trưởng phòng vì mặt mũi của mình nên cự tuyệt tiết lộ, ngươi xem mặt mũi hắn phờ phạc, rõ ràng là bộ dáng phiền toái quấn thân a.”
“Âu Dương Long, câm cái miệng của ngươi lại, ngươi châm chọc ta chỉ thêm lộ rõ bộ mặt vô năng của ngươi. Chiến đi đâu ta không biết, thật xin lỗi Tiểu Phá, ta bề bộn nhiều việc, nếu có tin tức của hắn, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Tựa hồ đang rất vội, Tư Không Vô Nghiệp cắt đứt thông tấn khí.
Ánh mắt Âu Dương Long mị hạ, cũng cắt đứt thông tấn khí của mình.
Thượng Quan Nông mở miệng: “Long, cám ơn ngươi. Tư Không bên kia ta còn tự mình đi một chuyến.”
“Không cần.” Chính là Lục Bất Phá lên tiếng, hắn đứng lên, biểu tình bình tĩnh, “Thượng Quan, phiền toái ngươi đưa ta trở về.”
Thượng Quan Nông đứng lên, muốn nói điều gì, nhưng hắn chỉ gật gật đầu: “Được, ta đưa ngươi trở về.”
“Mang Tang Tử tiên sinh, tên gia khỏa Chiến kia có kinh nghiệm tác chiến đầy mình, mặc kệ là nhiệm vụ gian nan cỡ nào, hắn cũng không xảy ra vẫn đề gì đâu.” Âu Dương Long đứng dậy nói, không chỉ nói cho Lục Bất Phá nghe, cũng là nói cho Thượng Quan Nông hình như đang thực sự lo lắng cho Hiên Viên Chiến nghe.
Lục Bất Phá mỉm cười với hắn: “Không phải đã bảo ngươi gọi ta là Tiểu Phá sao? Các ngươi đều lớn hơn so với ta, gọi ta tiên sinh ta sẽ không quen.”
Âu Dương Long nhíu mày, khóe miệng gợi lên: “Thứ cho ta lỡ lời. Tiểu Phá.”
Lục Bất Phá cười nói: “Hôm nay cám ơn ngươi, ta đi về trước, nếu ngươi có tin tức gì mới, xin ngươi nói cho ta biết.”
“Ta không phải Tư Không Vô Nghiệp.” Gật đầu, Âu Dương Long mở cửa, đưa hai người đến lối vào thông đạo bí mật, khi Thượng Quan Nông sắp tiến vào phi hành khí, hắn đè lại vai đối phương thấp giọng nói: “Không cần đi tìm gia khỏa kia, ta giúp ngươi hỏi thăm tin tức của Chiến.” [Hắc hắc]
“Ừ.” Ứng thanh, Thượng Quan Nông tiến vào phi hành khí. Rất nhanh, phi hành khí biến mất ở bên trong thông đạo bí mật.
Trở về văn phòng, Âu Dương Long đóng cửa, bấm số Tư Không Vô Nghiệp, lần này đối phương rất nhanh đã nhận máy. Âu Dương Long còn chưa mở miệng, Tư Không Vô Nghiệp liền hỏi: “Nông cùng Tiểu Phá đã đi chưa?”
“Đi rồi. Ngươi có thể nói sao?” Âu Dương Long châm một điếu tùng vụ, hắn không lấy ra trước mặt Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp đồng dạng như thế.
Không có vẻ đối chọi gay gắt như vừa rồi, Tư Không Vô Nghiệp có chút trầm buồn. Hắn dụi điếu tùng vụ trên tay, khàn khàn nói: “Ông nội của ta cùng nhóm nghiên cứu của ông mất tích ở Âu Mễ Già tinh.”
Động tác trên tay Âu Dương Long đình chỉ, ngồi thẳng: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Một tuần trước.” Tư Không Vô Nghiệp nhấn mạnh khẩu khí, “Chúng ta đã phái ra ba đội tìm kiếm, bọn họ đến địa điểm mất tích cũng mất liên lạc cùng tổng bộ. Cho nên Ủy ban cùng quân đội mới quyết định phái Chiến mang đội đi Âu Mễ Già tinh tìm kiếm, tối hôm qua Chiến dẫn theo năm mươi người đi đến Âu Mễ Già tinh, một giờ trước, hắn cùng với mười người khác mất liên lạc với quân đội.”
Điếu tùng vụ trên tay Âu Dương Long rớt xuống, sắc mặt hắn dị thường trầm nặng. Một lúc lâu, hắn mở miệng: “Ta sẽ giữ bí mật.”
“Ừ. Ta có chuyện, vậy đi.” Tư Không Vô Nghiệp cắt đứt thông tấn khí, Âu Dương Long vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, không thể tin Hiên Viên Chiến sẽ xảy ra chuyện.
Baoabo: Hai anh này ngoài mặt cãi nhau nhưng ăn ý ghia luôn
Chú giải:
Megatron: