Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng làm việc tạm thời của Ủy ban Liên bang tại tầng một số khu phía Nam, Hiên Viên Tri Xuân hung tợn nhìn trừng trừng vị thượng tá trẻ tuổi đứng trước mặt. phút sau, hắn lớn tiếng hỏi: “Nội dung thứ nhất của hiến pháp Liên bang là gì?”
“Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp.”
“Vậy xin hỏi Hiên Viên thượng tá, làm một quân nhân, ngươi có tuân thủ theo hiến pháp của Liên bang hay không?”
“…”
Hiên Viên Tri Xuân cả giận nói: “Nhiệm vụ của ngươi là bảo hộ Mang Tang Tử tiên sinh an toàn, chứ không phải làm cho ngài ấy khóc!”
“Ta không thể trơ mắt ra nhìn có người lãng phí thức ăn, hơn nữa đó còn là thịt luộc trân quý.”
“Ủy ban cùng quân đội chỉ giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Mang Tang Tử tiên sinh! Ngươi ngồi xem không được, thì có thể ăn luôn, ai cho ngươi quyền có thể giáo huấn Mang Tang Tử tiên sinh?! Thậm chí làm cho ngài ấy khóc?!”
“…”
“Hiên Viên thượng tá, ngươi không những không hối hận về lời nói lẫn hành động của mình, mà còn đá hư cánh cửa phòng ngủ của Mang Tang Tử tiên sinh, khiến cho ngài ấy sợ hãi. Dựa theo Hiến pháp cao nhất của Liên bang, ta có quyền hủy đi quân hàm của ngươi. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là thượng tá, mà chỉ là một gã quân nhân bình thường, nhiệm vụ duy nhất của ngươi là bảo hộ an toàn cho Mang Tang Tử tiên sinh. Mặc kệ Mang Tang Tử tiên sinh làm cái gì, ngươi cũng không được nhiều lời!”
“Rõ!”
“Hiên Viên.” Bạch Thiện lên tiếng, Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: “Chủ tịch quốc hội, là người đứng đầu quân đội, ta có quyền làm như thế, Hiên Viên Chiến phạm sai lầm rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể phạt nhẹ.”
Bạch Thiện ngậm miệng, những người khác cũng bảo trì im lặng.
“Cốc cốc”, có người gõ cửa. Hiên Viên Tri Xuân ra mở: “Mang Tang Tử tiên sinh?”
“Không phải đã nói khi không có người ngoài gọi ta là Tiểu Phá sao?” Ánh mắt có chút sưng đỏ, Lục Bất Phá cười ha hả tiến vào, lại cười ha hả chào hỏi mọi người: “Này, không có quấy nhiễu đến các ngươi chứ.”
“Không có! Tuyệt đối không có!” Bạch Thiện lập tức nói.
“Hì hì, chủ tịch quốc hội, không cần nghiêm túc như thế đâu.” Không thèm nhìn tới Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá cùng Charlie King đi thẳng vào trong, nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiện (vừa hay nơi đó còn chỗ trống). Nhưng cái ghế rất cao, nói đúng ra là hắn phải leo lên.
Sau khi ngồi vững, Lục Bất Phá mới nhìn về phía Hiên Viên Chiến, biến sắc, không vui nói: “Lãng phí thức ăn là ta không đúng, bất quá ngươi nói như vậy là quá nặng.”
“Thực xin lỗi.” Khom người, thực sự trịnh trọng xin lỗi.
“Ân.” Bày ra kiểu cách nhà quan, mắt Lục Bất Phá nhíu lại, “Xin lỗi thì xong sao? Ngươi làm ta khóc.” Ta chính là tổ tông của ngươi nha.
“…”
Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: “Ta đã lấy danh nghĩa quân đội, thu hồi quân hàm thượng tá của hắn.”
Lục Bất Phá vừa nghe liền cảm thấy hoảng sợ, hai người rõ ràng là ông cháu mà, thế này thì có tính là quân pháp bất vị thân không? Hắn đối với vị đại nguyên soái huyền thoại này không khỏi nhìn nhiều hai mắt, lúc này Lục Bất Phá mới phát hiện ông cháu bọn họ có bộ dạng rất giống nhau, ít nhất một nửa mặt bên phải rất giống.
“Không cần thiết phải hủy bỏ quân hàm, tuy rằng hắn làm ta khóc, nhưng mà đại nhân hữu đại lượng, không cần so đo với hắn.” Mới vừa nói xong, Lục Bất Phá thiếu điều muốn rút cái miệng của mình ra, sao có thể quên là không nên nói thành ngữ ở trong này chứ. Quả nhiên, ngoại trừ Hiên Viên Chiến không biểu hiện ra, tất cả mọi người đều dùng cặp mắt sáng ngời hữu thần nhìn hắn, nhất là Charlie King, hoàn hảo mắt Hiên Viên Chiến chỉ sáng vài giây.
“Uhm…Uhm…, ‘Đại nhân hữu đại lượng’, có nghĩa là ‘Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền’.” A! Lục Bất Phá thật muốn vả miệng mình hai phát. “Cái này ta sẽ giải thích sau, trước mắt nên thảo luận chuyện Hiên Viên Chiến bắt nạt ta.”
[“ Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền”, ý nói làm người tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng, phải biết tha thứ đối với những sự việc và con người khó tha thứ]
“Thực xin lỗi, ta thật sự xin lỗi ngài.”
Từ “Ngài” này, Lục Bất Phá đã chịu tiếp nhận rồi.
“Ân ân” Sờ sờ cái mũi, Lục Bất Phá nói, “Phạm nhân sai, phải bị phạt; ta lãng phí đồ ăn, ngươi làm ta khóc, xem như là trừng phạt ta; nhưng ngươi là vệ sĩ của ta, làm như thế là bất kính, cũng phải bị phạt. Ngươi không thích lãng phí đồ ăn, nhưng mà ta thật sự không quen ăn thức ăn nơi đây, từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách nấu cơm, đây chính là sự trừng phạt ta dành cho ngươi.”
Mọi người đều ngạc nhiên, thế này mà cũng gọi là trừng phạt a. Nấu cơm là một trong những kỹ năng sống mà mỗi Mang Tà nhân đều biết.
“NO NO NO, không đơn giản như ngươi nghĩ nha, ngươi phải nấu được món ta thích.” Không biết hắn có thể tạm thời bồi dưỡng ra một đầu bếp riêng cấp cao giống mẹ hay không, dù chỉ phân nửa thôi cũng được.
Bán diện thực sự bình tĩnh.”Ta chỉ nấu được những món cơ bản.”
“Ta sẽ hướng dẫn cho ngươi.”
“Ta chấp nhận.”
“Tốt lắm! Không hổ là quân nhân, rất thẳng thắn!”
“Tiểu Phá, ‘thẳng thắn’ có nghĩa là gì?”
Lục Bất Phá muốn cắt bỏ cái miệng mình.
————–
Cao trào của ngày đầu tiên cứ phập phồng, phập phồng thoải mái trôi qua. Buổi tối, trên chiếc giường mà bốn người nằm cũng còn rộng, đêm đầu tiên của Lục Bất Phá tại Mang Tà tinh, hắn bị mất ngủ.
Xoay người nhìn về phía người khổng lồ nằm ở giường bên cạnh, Lục Bất Phá thực sự quá đáng lên tiếng quấy rầy người ta.”Hiên Viên Chiến, ngươi có ngủ không?”
“Không có”
“Ta ngủ không được.”
“…”
Hiên Viên Chiến ngồi dậy, đèn cảm ứng ở đầu giường hắn tự động bật sáng, Lục Bất Phá giật mình.
“Hiên Viên Chiến, ngươi kể cho ta nghe một chút về chuyện nơi đây đi. So với Mang Tà tinh, Trái đất trong trí nhớ của ta là một nơi siêu cấp lạc hậu.”
Hiên Viên Chiến mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn hướng cửa phòng, lấy bản thông tin quang điện của mình ra, vừa mở lên, một màn hình liền xuất hiện ở trước mặt Lục Bất Phá. Wow, quá thần kỳ. Lục Bất Phá ngồi bật dậy, đèn cảm ứng ở đầu giường hắn cũng tự động bật sáng.
“Ta là quân nhân, không biết cách giảng bài, trong đây có tất cả tư liệu về Mang Tà tinh.” Hiên Viên Chiến đem bản thông tin quang điện đặt trước mặt Lục Bất Phá, “Ngươi có thể trực tiếp lật qua trang trên màn hình, ấn chỗ này để lựa chọn nội dung muốn xem.”
“Cám ơn ngươi, Hiên Viên Chiến.”
Lục Bất Phá ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đã gặp qua trong phim ảnh, đây mới là bản chính a. So với cái này, những cảnh trong phim tựa như hoạt hình, quá ngây thơ. Hiên Viên Chiến đưa cho hắn cái gì đó giống với laptop, nhưng so với laptop thì cao cấp hơn. Bàn phím phân lớp, nút nhấn phát quang, vòng bảo hộ mở tự động… Chỉ có hai từ để hình dung: quá “lợi hại”.
“Hiên Viên Chiến, gia gia của ngươi tên là gì?” Lục Bất Phá đã khắc sâu ấn tượng với vị lão nhân quân pháp bất vị thân, đương nhiên còn có chủ tịch quốc hội Bạch Thiện.
“Hiên Viên Tri Xuân.”
“Phốc!” Lục Bất Phá vội vàng nói, “Thật có lỗi, ta không phải cố ý. Người xưa có tác gia nổi tiếng viết một quyển sách, tên là “Hồng Lâu Mộng”, trong sách có bốn thiếu nữ xinh đẹp tên Xuân gì gì đó. Nam nhân không ai lấy tên Tri Xuân cả, rất nữ tính.”
Mới vừa nói xong, hình ảnh trên màn hình trước mặt Lục Bất Phá biến mất, hắn tưởng đã làm hư “laptop cao cấp ” của Hiên Viên Chiến. Nhưng ngay sau đó, “laptop” trước mặt hắn bị Hiên Viên Chiến vứt qua một bên, đối phương dùng ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn hắn
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“ là cái gì?”
Không đúng? Lục Bất Phá cảm thấy có vấn đề, không phải Hiên Viên Chiến đang giúp hắn “giảng giải” lịch sử Mang Tà sao?
“Ách… Ta còn chưa xem hết.”
“Lịch sử của Mang Tà tinh rất ngắn, hai mươi mấy giờ là có thể xem xong.” Ý nói, ngày mai hãy xem tiếp.
Tâm tư xoay vòng, Lục Bất Phá bắt chéo chân: “Ngươi cho ta ưu đãi gì?”
“Chỉ cần không trái với hiến pháp tối cao của liên bang.”
Là ngươi nói đó nha. Cao thấp quét quét Hiên Viên Chiến đang ăn mặc chỉnh tề, Lục Bất Phá hắc hắc cười nói: “Cho ta xem máy móc khí quan của ngươi đi.” Ai ngờ, hắn mới vừa nói xong, Hiên Viên lập tức đứng lên bắt đầu cởi quần áo, ngược lại làm cho Lục Bất Phá hoảng sợ, người này có lối suy nghĩ liều mạng cực kì giống mẹ.
Xoát vài cái, trên người Hiên Viên Chiến chỉ còn sót lại cái quần lót, toàn thân hắn cơ hồ có một nửa đều là màu bạc của kim loại sáng bóng. Lục Bất Phá lúc này cười không nổi, thân thể Hiên Viên Chiến làm cho hắn chấn động rất mạnh, nhất là vị trí xương cùng máy móc giao nhau, chỉ nhìn mà cả người hắn đều đau.
“Ngươi nói trên người mỗi Mang Tà nhân đều có chỗ thiếu hụt, có nghĩa là gì?”
Thấy hắn tựa hồ xem đủ rồi, Hiên Viên Chiến mặc quần áo vào, giải thích: “Mỗi Mang Tà nhân sau khi ra đời thì trên cơ thể sẽ có một vị trí nào đó gặp vấn đề, không thể tránh khỏi.”
“A? Sao lại như vậy? Ta thấy nhóm Charlie King bọn họ đều tốt lắm a”
“Bọn họ hóa trang da giả.”
Hiên Viên Chiến nhanh chóng mặc đồ vào.
Nghĩ đến một Charlie King hiền lành, Biệt Lâm nghiêm túc, còn có La Bác, Thẩm Dương trên người đều có chỗ bằng máy, trong lòng Lục Bất Phá thực sự trầm trọng. “Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện cũng thế sao? Còn gia gia của ngươi?”
“Đều không ngoại lệ. Ngươi là người duy nhất có thân thể hoàn thiện.”
Lục Bất Phá ngửa đầu: “Thực xin lỗi. Ta không nên đem sự thiếu hụt của ngươi ra mà đùa giỡn.”
“Không cần xin lỗi.”
Hiên Viên Chiến nói như vậy, ngược lại càng làm Lục Bất Phá khó chịu hơn. Hắn nhanh chóng thay đổi đề tài: “Đúng rồi, hôm nay nhìn thấy ngoài nhóm Charlie King, gia gia của ngươi, chủ tịch quốc hội Bạch Thiện, những người khác ta cũng không biết là ai.”
Hiên Viên Chiến điều khiển bản thông tin quang điện, hình ảnh vài người Lục Bất Phá không biết tên đều hiện ra.
“Lý Du, thư ký Ủy ban liên bang; Mạc Cốt, kiểm soát trưởng của Ủy ban liên bang; Hoàng Khương, chủ tịch ủy ban toàn dân thuộc Ủy ban liên bang.”
Mặt Lục Bất Phá có chút co giật, cá chép, nấm, nghệ, lươn…
[ 李 渔 [ l ǐ yú ]: Lý Du là một tác giả triều Thanh, chi tiết xem tại
, đồng âm 鲤鱼 [ l ǐ yú ]: cá chép; 莫骨 [ mò g ǔ ]: Mạc Cốt, đồng âm 蘑菇 [ mó gū ]: Nấm; 黄江 [ huáng jiāng ]: H oàng Kh ương, đồng âm 黄姜 [ huáng jiāng ]: Nghệ. Tất cả đều là đồng âm khác nghĩa cả. Trong đầu em Phá chỉ có đồ ăn == ]
“Hiên Viên Phá Trận, tư lệnh không quân; Hiên Viên Phá Quân, tư lệnh lục quân.”
“Từ từ.” Lục Bất Phá ngắt lời, “Hiên Viên Phá Quân và Hiên Viên Phá Trận có quan hệ gì với ngươi?”
“Hiên Viên Phá Quân là bác của ta, Hiên Viên Phá Trận là cha ta.”
“Cả nhà của ngươi toàn bộ đều là quân nhân!”
“Hiên Viên gia đều là quân nhân.” Hiên Viên Chiến cũng không thấy có gì không ổn, tiếp tục giới thiệu: “Thượng Quan Tùng Phong, bộ trưởng Tổng hợp lại bộ; Âu Dương Tu, viện trưởng Viện nghiên cứu; Tư Không Lục, cục trưởng hiến chương cục.”
Da mặt Lục Bất Phá giựt giựt, Hiên Viên, Thượng Quan, Tư Không, Âu Dương, tứ đại gia tộc, còn đều là họ kép. Ngươi tên là Âu Dương gì ta cũng nhịn được, nhưng lại là Âu Dương Tu!
Hiên Viên Chiến tắt hình ảnh, bày ra bộ dạng chờ Lục Bất Phá giải thích.
“Có một loại cá, trên thân có rất nhiều vảy, gọi là cá chép, xương nhiều; có một loại loài thực vật, gọi là nấm, ăn rất ngon; có một loại gia vị dùng để xào rau, gọi là nghệ; có một loại sinh vật thân dài, hình dáng giống rắn nhưng sống dưới nước, gọi là cá chình, có màu trắng hay còn gọi là lươn trắng. Ngươi tính đi, chỉ cần vài vị quan viên của Ủy ban là có thể nấu được mấy bàn tiệc?”
Lặng yên, sau khi sự im lặng tưởng chừng như vô tận trôi qua. “Nấm là cái gì? Xào rau là cái gì? Rắn là cái gì?”
“Giết ta đi!” Lục Bất Phá thật muốn đập đầu vào tường.
Hiên Viên Chiến túm lấy hắn, tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”
A a a, giết ta đi. Lục Bất Phá mắt rưng rưng nước: “ ‘Túy ông chi ý bất tại tửu. Nhi tại hồ sơn thủy chi gian’, nghe qua chưa?”
Hai mắt của đối phương lập tức phát sáng: “Chưa. Có nghĩa là gì?”
“Trước tiên đừng nói đến ý nghĩa. Những lời này trích trong , ngươi có biết tác giả là ai không?”
Chỉ thấy hai mắt Hiên Viên Chiến lúc này sáng y như bóng đèn “Là ai?”
“Âu Dương Tu.”
“…”
Bên ngoài, Biệt Lâm ghé sát vào cửa nghe trộm, tay ghi chép không ngừng, quá kích động! Thực sự là quá kích động mà!
Bản thông tin quang điện:
Âu Dương Tu ( -) có tên tự là Vĩnh Thúc hiệu “Túy Ông” là nhà thơ thời Tống ở Trung Quốc. Sáng tác “Túy Ông đình ký” nổi tiếng. Vào đây để biết thêm chi tiết:
-‘Túy ông chi ý bất tại tửu. Nhi tại hồ sơn thủy chi gian’
Nguyên bản
醉翁之意不在酒, 在乎山水之 间也
Dịch nghĩa:
‘Ý không ở trong lời, để ý nước từ trên núi chảy xuống trong lúc đó cũng’
Âu Dương Tu thường cùng với khách đến đình uống rượu, nhưng chỉ cần uống một chút thôi thì đã say rồi, vậy thì tại sao phải uống rượu chứ? Bởi vì “say không vì rượu”, uống rượu hoàn toàn không phải là mục đích chủ yếu, mà là mượn rượu để tìm hứng thú thanh tao, đến đình là để thưởng thức phong cảnh đẹp của sơn thủy, tha hồ ôm lấy thiên nhiên bao la mới mẻ vào lòng. (Không say vì rượu mà say vì phong cảnh đẹp hữu tình đóa)
Tóm lại biểu thị bản chất không tại việc này mà tại việc khác hoặc có thể nói là có dụng ý khác