Tắm rửa đã xong, Dương Linh ngồi lên ghế, lật cuốn tạp chí để dưới bàn.
Cô dừng lại trước hình ảnh của một cô người mẫu xinh đẹp.
Dương Linh cảm thán trước cái đẹp này, từ bộ váy cho đến khuôn mặt, tất cả Dương Linh đều rất là thích.
Cô nhìn ngắm một lúc lâu cho đến khi Mặc Tần Minh ngồi bên cạnh cô.
"Đang làm cái gì đấy"
Dương Linh quay sang anh, tay chỉ vào cô người mẫu.
"Anh nhìn xem, cô ấy đẹp nhỉ"
Dương Linh tươi cười, Mặc Tần Minh nhìn vào tấm ảnh rồi suy nghĩ một hồi.
"Em đẹp hơn nhiều"
"Hả"
Mặc Tần Minh khựng lại, lại nói vu vơ không đâu.
Còn Dương Linh, cô cúi gằm mặt xuống, được khen bất ngờ như vậy khiến cô hơi xấu hổ.
Không khí dần trở lên ngượng ngạo, không ai nói một lời nào.
Lát sau Mặc Tần Minh đứng dậy, anh e hèm một tiếng sửa lại quần áo rồi nói với cô.
"Mau đi ngủ đi, khuay rồi đó"
"Dạ" Dương Linh gật đầu đồng ý, cô đứng dậy lấy trong tủ ra chăn gối.
Mặc Tần Minh nhìn cô khó hiểu, rõ ràng anh nói rằng mình sẽ ngủ ở sofa mà.
Cô bé này không nghe lời anh gì hết.
Anh đứng dậy nói lớn.
"Em mau lên giường ngủ đi"
Dương Linh khó hiểu nhìn anh, rõ ràng là đêm qua anh ngủ không được, nhìn khuôn mặt mệt mỏi thế kia vậy mà cứ đòi ngủ sofa.
"Giám đốc nên lên kia đi, hôm qua anh rất mệt mà"
"Không được" Mặc Tần Minh nói lớn.
Dương Linh bất lực để chăn gối lên ghế, cô nhanh chóng leo lên giường, khuôn mặt xị xuống
Mặc Tần Minh đứng nhìn cô tỏ vẻ không vừa ý, rõ ràng là anh muốn tốt cho cô, mà không chịu nghe lời.
Anh bước tới cô rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường.
Ánh mắt của Dương Linh dõi theo từng cử chỉ của anh.
"Có chuyện gì vậy ạ" Cô hỏi
"Em đừng hoảng hốt, tôi làm vậy chỉ muốn tốt cho em, dạo này tăng ca nhiều chắc là mệt lắm, nghe lời tôi bữa nay cứ nằm thoải mái trên này"
Tự nhiên Mặc Tần Minh nhẹ nhàng đến lạ lùng, Dương Linh nhìn anh không giám cãi, miệng chỉ đạp lại anh một tiếng dạ vâng.
Mặc Tần Minh gật đầu hài lòng, anh đứng dậy tiếp: " Đi ngủ đi"
Nói xong anh đi tới sofa, mới đi được vài bước tự nhiên anh ngã lăn xuống đất.
"Á" Mặc Tần Minh la lên.
Thấy anh nằm sõng xoài trên nền nhà, Dương Linh hốt hoảng chạy tới đỡ anh dậy, miệng không ngừng hỏi thăm.
"Giám đốc, anh không sao chứ"
Mặc Tần Minh đứng dậy giả bộ nhăn mặt, tay sờ chán làm như đang rất đau đầu, được cô đỡ lên rồi nương theo đó nằm dài luôn trên giường.
"Aaaa, tôi mệt quá"
Dương Linh lo lắng
"Anh không sao thật chứ"
"Rất là mệt luôn đấy"
Dương Linh nhìn anh bĩu môi, tay sờ lên chán của anh.
"Anh không sốt, chắc là do hôm nay mệt đấy, anh nên ngủ ở đây đi, tôi sẽ ra kia ngủ"
Mặc Tần Minh bật dậy nhanh như chớp, miệng lia lịa.
"Không được, tôi đang rất là nóng trong người đấy, em phải nằm đây chông tôi, không lỡ may tôi bị việc gì thì sao"
"Vậy tôi phải chịu trách nhiệm hả" Dương Linh hỏi.
"Tất nhiên, nếu em nằm đây, lương sẽ không bị trừ đâu"
Thấy cô im lặng anh liền tiếp.
"Vả lại, người khác nhìn vào thì chúng ta là vợ chồng không nên ngủ riêng, lỡ may người khác phát hiện thì không hay, đặc biệt là dì Dương, dì rất hay lên phòng kiểm tra, em không lo lắng sao"
Dương Linh nhăn mày khó chịu, lại lấy chuyện tiền lương ra doạ cô.
Cũng đúng, tại cô mà anh mệt mỏi, vậy nằm chông anh một đêm cũng được chẳng sao.
Nghe Mặc Tần Minh nói về việc vợ chồng, nghĩ lại cũng đúng
Dương Linh rất nhanh nằm lên giường, nhưng cô quay lưng về phía anh.
Mặc Tần Minh cười thầm thoả mãn, cuối cùng anh cũng đạt được mục đích rồi.
Đêm nay anh nghĩ chắc sẽ ngủ ngon thôi, nhưng không đúng, anh lại còn khó ngủ hơn.
Dương Linh thèm ngó gì tới anh, Mặc Tần Minh đưa tay muốn ôm cô rồi rút lại.
Cứ vậy, anh nằm ngang nằm ngửa, anh thở dài rồi quay mặt về phía cô.
Đúng lúc Dương Linh quay sang, hình như cô ấy cũng không ngủ được, hai ánh mắt chạm nhau rồi khựng lại một lúc, Dương Linh không giám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nói nhỏ.
"Ừm, có lẽ tôi ngủ ở kia sẽ tốt hơn"
Mặc Tần Minh không nói gì, anh thất vọng vì cô không thoải mái khi ngủ với anh.
Chờ đến lúc Dương Linh đứng dậy, anh mới ngồi lên kéo cô chở lại khiến Cô nằm gọn trong vòng tay anh
"Không được"
Mặc Tần Minh nhìn cô thở mạnh, anh càng ôm cô chặt hơn.
Dương Linh bị ôm chặt như vậy liền lên tiếng.
"Giám đốc anh sao vậy"
Không hiểu sao cảm giác ôm cô rất là thích, nghe tiếng của Dương Linh anh liền tỉnh lại rồi buông cô ra.
Mặc Tần Minh quay lưng về phía cô nói nhỏ.
"Em ngủ ở đây đi"
Dương Linh dạ một tiếng, cô không giám cãi anh.
Nhưng hành động của anh vừa rồi khiến tim cô đập mạnh.
Cô sờ vào lông ngực, vẫn đập, Dương Linh ôm chăn nằm cuộn tròn lại, thật may là không bị phát hiện.
Lúc trước ở chuyến đi tuần trăng mật, Mặc Tần Minh vì bị sốc tâm lý nên cần cô nằm bên.
Lúc đó cô ngủ rất ngon.
Có lẽ vì đồng cảm với anh nên cô không hề suy nghĩ gì.
Còn Mặc Tần Minh cũng không khá khẩm được bao nhiêu, anh thở dài rồi vò đầu bứt tai.
"Mình lại khiến cô ấy khó xử rồi"
Cứ như vậy, căn phòng dần trở lên im lặng tới sáng.
Dương Linh tỉnh dậy nhưng không thấy anh đâu, chắc có lẽ anh đã dậy từ sáng sớm.
Cô thay quần áo thật nhanh rồi bước vội xuống nhà.
Hai cha con Mặc gia đã chờ sẵn ở đó, cô cúi chào mọi người rồi ngồi xuống bàn ăn.
"Hôm qua con ngủ ngon chứ" Mặc Thiên hỏi cô.
"Dạ rất ngon"
Mặc Tần Minh và cô, không ai nói một lời nào.
Chỉ khi cô nói cô ngủ rất ngon.
Anh gắp cho cô một miếng thịt, coi như là một lời xin lỗi.
Dương Linh lúc này mới giám nhìn lại anh.
"Ăn đi rồi đi làm " Mặc Tần Minh nói với cô.