Dương Linh ngước mặt lên nhìn bầu trời xanh, suy nghĩ sa săm, cô thở dài một hơi.
Vì chuyện hôm tước mà cô không giám đối diện với anh, còn Mặc Tần Minh thì sao, nhìn anh có vẻ đang giận dỗi chỉ vì cô muốn quên đi chuyện đó sao
“Em đi đâu vậy”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên phía sau lưng, Dương Linh quay ra thì thấy anh đang đứng sừng sững trước mặt.
Đúng rồi, Tiểu Đồng và cô rủ nhau đi trốn ra quán café để tán chuyện, bị Đẳng Thiếu đuổi theo và bắt được, chắc anh cũng thế, anh là đang đi tìm để phạt cô đúng không, anh sẽ làm gì, trừ lương tháng này của cô hả.
“Giám đốc….”Dương Linh ngẩn người nhìn anh, ánh mắt như muốn hối lỗi điều gì đó, mấy ngày nay đều vậy, cô tránh mặt anh, anh cũng không thèm để ý tới cô.
Hai người cứ sinh hoạt bình thường như mọi ngày, nhưng cô lại cảm thấy rất buồn.
Đây là lần đầu tiên anh hỏi cô kể từ ngày hôm đó thì phải.
“Tan làm tôi xuống văn phòng tìm em mà không thấy, em đã đi đâu vậy”
Dương Linh nhìn vào quán café, Tiểu Đồng và Đẳng Thiếu đang ôm nhau rất chặt trong đó, mọi biểu cảm hạnh phúc đều thể hiện hết thảy.
Cô mỉm cười nhìn Mặc Tần Minh, sơ qua thì anh đã hiểu được mọi chuyện, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đi tới bắt lấy bàn tay của cô rồi đi về hướng công ty.
“Về nhà thôi”
Trời đã ấm ấm dần nhưng còn chút không khí lạnh, khi nắm lấy bàn tay của cô, anh cảm nhận được có gì đó khác lạ, tay cô rất nóng, đang đi thì Mặc Tần Minh dừng lại, nhẹ nhàng sờ lên chán cô, hình như cô lại sốt rồi.
Mặc Tần Minh lấy áo của mình khoác lên cho cô, hành động rất dịu dàng nhưng giọng điệu lại trách mắng: “Đã hay ốm rồi còn ra ngoài”
Tưng hành động của anh giống như đang sởi ấm trái tim cô, mặt bắt đầu đỏ lên, cô đưa tay sờ lên chán của mình, đúng là đã sốt rồi.
Vậy mà từ lúc nãy tới giờ cô không cảm thấy mệt mỏi, hay cô đang suy nghĩ nhiều.
Dương Linh vẫn cúi mặt không chịu nhìn anh, đã mấy ngày như vậy rồi, anh lặng lẽ đi lên trước cô vừa nói.
“Đi về, không được đi đâu hết” Anh cau mày.
Bỗng nhiên cô khựng lại, Mặc Tần Minh vẫn đứng im, anh định xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Một cánh tay nhỏ nhắn thò tay ra từ chiếc áo khoác lớn, nắm chặt vào vải áo sau lưng anh.
“Không về…không muốn về đâu”
Lúc này Mặc Tần Minh mới chịu quay lại nhìn cô, đưa tay nâng khuôn mặt cô lên nhìn qua một lượt.
“Làm sao thế”
Những luồn gió lạnh quét qua người cô, những lọn tóc vương vấn trên khuôn mặt, anh đưa tay vén từng cọng, ánh mắt dịu dàng.
Dương Linh nhìn vào đôi mắt anh, pha chút giận dỗi nhưng lại rất quan tâm đến cô, nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên đôi mắt đó, cô lại đỏ mặt, như lấy hết quyết tâm, cô lắp bắp nói.
“Muốn…đi về nhà”
Mặc Tần Minh nhìu mày nhẹ, không phải lúc này cô nói không muốn về nhà cô.
Dương Linh thấy không một động tĩnh, ngước lên nhìn anh, thì ra anh cũng là người suy nghĩ chậm về mấy vấn đề của phụ nữ.
“Ý là gì nhỉ” Anh nhìn thẳng vào mặt cô khó hiểu.
Nhìn vào ánh mắt của cô một lúc anh mới hiểu, cô muốn về nhà của mình sao.
Mặc Tần Minh mỉm cười, thì ra là vậy.
“Được rồi đi về nhà” Nói xong anh liền bắt lấy bàn tay của cô rồi đi.
Đối với hai người, ngôi nhà đó đã là nhà từ khi nào rồi, mỗi lúc có chuyện gì thì cũng sẽ về đó.
Anh muốn biết cô đến đó rồi sẽ nói gì với anh.
Đưa cô vào xe, chở cô tới ngôi nhà của hai người, nhưng suốt đoạn đường, cô vẫn không nói gì với anh, chỉ biết đỏ mặt cúi xuốn, nắm chặt vạt váy.
“Tới rồi” Mặc Tần Minh nói.
Dương Linh nhìn vào ngôi nhà, nhìn anh với ánh mắt muốn cảm ơn, rất nhanh đi xuống xe.
Mặc Tần Minh thở dài anh lái xe ra ngoài.
Cô nhìn chiếc xe đi mất, có chút thất vọng, anh bỏ rơi cô sao.
Giờ mới cảm thấy đau đầu mệt mỏi, Dương Linh đi thẳng lên phòng cuốn chặt người mình trong chăn, nhắm mặt lại ngủ, cô rất muốn anh ở lại nhưng không giám nói, tự nhiên cô khóc rồi ngủ thiếp đi.
Người đàn ông cầm trên tay một túi thuốc và một phần cháo, đó là Mặc Tần Minh, anh không về mà đi mua đồ về cho Dương Linh.
Không thấy cô ở phòng khách cũng như bếp, anh liền đi thẳng lên phòng ngủ.
Thấy dáng người cuốn chặt trong chăn, anh đi tới thò tay vào đỡ cô dậy, Dương Linh đang lim dim ngủ bị vật dậy như vậy liền nhíu mày khó chịu.
Ánh mắt lười biếng nhìn anh.
“Ăn cháo rồi uống thuốc, em còn muốn sốt đến bao giờ”
“Không ăn…không muốn ăn” cô nói nhỏ.
Mặc Tần Minh múc cho cô một muỗng đưa lên trước miệng của cô “Đừng làm nũng”
Bị anh mắng, cô há miệng ra ăn một miếng, không trần chừ, Mặc Tần Minh múc thêm một muốn nữa, chẳng mấy lại ăn hết sạch.
Xong rồi anh cầm một ly nước và thuốc “Uống rồi nằm nghỉ ngơi”
Dương Linh ngoan ngoãn uống hết thuốc, anh gật đầu hài lòng.
“Em mau đi lau người rồi thay đồ đi”
Mặc Tần Minh rất muốn lau người cho cô, nhưng lại sợ cô kinh sợ, anh lặng lẽ đi ra khỏi phòng để cô không gian riêng tư, Dương Linh cũng rất biết nghe lời, ít nhất bây giờ cô vẫn tỉnh táo, lấy quần áo ra rồi lau sơ người.
Làm xong hết tất cả, cô lại leo lên ngủ tiếp.
Lại tiếng mở cửa kêu lên, Mặc Tần Minh vào kiểm tra tình trạng của cô, sờ lên chán của Dương Linh, đã hạ sốt đi phần nào rồi, hình như cô đã ngủ rồi lại còn ngủ rất ngon.
Anh cũng muốn quấy rầy cô nữa, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Nhưng vừa bước xuống giường thì một cánh tay bắt lấy vải áo của anh nắm chặt từ đằng sau.
“Anh…ở lại đây được không”.