Dưỡng Vỹ gửi một file qua email cho Mặc Tần Minh, nhưng sáng anh lên công ty mới mở ra và coi.
Thì ra cô mới tuổi, anh lướt qua thông tin ngày sinh của cô rồi đọc đến các thông tin về gia đình.
Cô mồ côi năm tuổi sao, trong tài liệu có ghi.
Cha mẹ của Dương Linh mất trong vụ tai nạn, cô bé tuổi ấy đã tự nuôi sống bản thân mình ngày từ những năm đầu lên cấp ba, không có người thân, ít người thân quen.
Cô có một người bạn thân tên Tiêu Trúc, hai người chơi cùng nhau từ lúc còn đi học đến những năm tháng Dương Linh lên đại học.
Cô còn làm thêm ở một quán nhậu ở ngoại thành.
Thông tin cô rất ít, có lẽ là một cô gái chẳng mấy gì nổi bật.
Từng bước chân chập chững từ lúc mới lớn đến khi trưởng thành.
Mặc Tần Minh lúc này cảm thấy cô gái này có gì đó giống mình, có lẽ cái giống nhau nhất của hai người là thiếu đi hơi ấm của gia đình.
Nhưng đối với Dương Linh, anh còn may mắn chán.
Ít nhất anh còn có một cuộc sống no đủ, còn đối với Dương Linh, cái đó còn nhiều thiếu xót.
Bây giờ anh chưa có đối tượng, dù sao lấy cô về cho cha anh vừa lòng thì cũng đâu có sao.
Anh thầm nghĩ, nhưng anh chưa biết nhiều về cô gái này.
Có lẽ sẽ tìm hiểu thêm.
Anh đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, anh giật mình nhìn ra hướng tiếng phát ra.
Là Khả Ngân, cô ta tới đây để đưa những hồ sơ mà chủ tịch Mặc Thiên đưa cho anh.
Ngoài mặt là thế nhưng mục đích cuối cùng của cô ta chỉ là tiếp cận Mặc Tần Minh.
Anh vốn đã chán ghét khuôn mặt của Khả Ngân, thấy cô ả vào chỉ nói một câu rồi tiếp tục làm việc.
"Đưa hồ sơ xong rồi về đi"
Đặt hồ sơ lên bàn rồi Khả Ngân vẫn đứng nhìn Mặc Tần Minh một lúc, ánh mắt như muốn anh níu kéo thứ gì đó.
Anh thấy cô ta vẫn chưa chịu đi liền nhíu máy khó chịu.
"Sao còn chưa đi nữa"
"Chuyện hôm qua là sao chứ, rốt cuộc con bé kia là ai, tại sao cha của anh lại lưu luyến nó như vậy chứ"
Thì ra Khả Ngân nghe lời bàn tán của mọi người về chuyện Mặc Thiên nhìn Dương Linh mà liên tục gọi tên Thẩm Lộ.
Còn trong lúc làm việc, ông lại cầm tấm ảnh hồi xưa của người tình cũ.
Máu giận của cô ta nổi trong người.
Mặc Tần Minh khẽ nhếch mép cười, hiểu ra cuối cùng cô ta cũng được một cú tát vào mặt.
Anh đứng hiên ngang trước mặt ả, khẽ xuôi tay.
"Chuyện như thế nào cô biết hết rồi còn, nếu muốn biết thêm thì hỏi cha tôi, cô đừng hòng mà quấy rầy cô gái đó nếu không thì cô chẳng biết được kết cục như thế nào đâu"
Khả Ngân lúc này đã tức giận đỏ mặt, không nói gì đi thẳng ra khỏi văn phòng của Mặc Tần Minh.
Anh thầm nghĩ dù sao anh cũng sắp trở thành công ty này rồi, từ từ sa thải cô ta cũng chẳng sao.
Anh bình tĩnh lại rồi tìm cách để biết thêm về Dương Linh, công ty đang có dự án mới giao cho cô làm báo cáo dự án này xem sao.
Anh gọi trưởng phòng quản lý là Đẳng Thiếu tới, anh nhanh chóng đưa một tập tài liệu rồi nói:
"Đưa cái này cho lính mới làm đi"
Đẳng Thiếu lúc này có hơi bất ngờ, trước giờ Mặc Tần Minh ít khi giao việc cho người mới, mặt khác những dự án mà anh trực tiếp xử lý đều giao cho những người dày đặc kinh nghiệm.
Nhưng Đẳng Thiếu không muốn nói nhiều với Mặc Tần Minh, anh cầm tập tài liệu nhanh chóng về phòng rồi đưa nó cho Dương Linh.
Cô đang làm việc bỗng thấy tập tài liệu được trưởng phòng ném trước mặt mình, cô hơi bất ngờ ngước lên.
Đẳng Thiếu nhìn cô rồi nói.
"Làm báo cáo đi, giám đốc trực tiếp giao cho cô đó"
Cô sáng mắt lên:"Giám đốc sao?
"Đúng vậy, hãy làm cho thật tốt vào"
Nói xong rồi Đẳng Thiếu quay về chỗ làm việc của mình.
Cô nhận lấy thắc mắc, mọi suy nghĩ của cô cũng giống như Đẳng Thiếu vậy, cô là nhân viên mới vào công ty chưa nhiều kinh nghiệm, tại sao giám đốc lại giao cho cô chứ.
Còn về phía Mặc Tần Minh, dù sao đây cũng không phải là dự án lớn, giao cho cô để xem năng lực của cô tới đâu.
Anh thở dài vươn vai, chẳng mấy chốc anh ngủ thiếp đi khi nào không biết.
Sau đó anh lại mơ, anh lại thấy anh thấy mình trong đám cháy tại cô nhi viện năm tuổi.
Trong khói lửa anh đập cánh cửa bị khoá trái bên trong.
Đến lúc anh không thể nào chịu được nữa mà ngất đi, rất may là có người kịp phá cửa cứu anh ra ngoài.
Trong cơn mơ màng Mặc Tần Minh nghe thấy tiếng hét kêu cứu của một cô bé.
Miệng anh lắp bắp để cố nói ra tiếng hét đó nhưng anh đã ngất đi khi nào không biết.
Lúc tỉnh dậy, Mặc Tần Minh đã thấy mình trong bệnh viện, anh bỗng lo lắng không biết rằng cô bé kia đã được cứu chưa.
Anh kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe, Mặc Tần Minh vẫn nhớ khuôn mặt biến sắc của mẹ khi nghe anh kể về tiếng hét trong trận cháy ở cô nhi viện.
Nhưng sau đó mẹ anh dần bình tĩnh lại và nói với Mặc Tần Minh rằng đó chỉ là ảo giác trong lúc anh đang hoảng sợ mà thôi..